Sư Phụ (Hệ Liệt)

Chương 10:




Cuối cùng vết thương trên người đại ma đầu cũng khỏi, thời gian cũng ba tháng trôi qua, hôm nay là ngày Mộc Tuyên ra khỏi đỉnh Thương Khung, các đệ tử phái Thương Lam đều rất vui mừng, lúc ta theo Mộc Tuyên trở về tiểu viện trên đỉnh núi, có rất nhiều người chào hỏi Mộc Tuyên, so với thái độ tôn kính khách sáo lúc trước, hiện giờ trong xưng hô đã thân mật hơn nhiều.
Mộc Tuyên cảm thấy không tự nhiên, nhưng ta rất vui: “Mấy quyển sổ phát đi có tác dụng rồi.”
Mộc Tuyên nhìn ta: “Sổ gì?”
“Con và Mộc Ngọc sư thúc cùng nhau viết một tuyển tập Chuyện thường ngày của đại sư huynh, theo manh mối của Mộc Ngọc sư thúc, con ghi lại rất nhiều chuyện cười của sư phụ, phá vỡ hình tượng đại sư huynh cao vòi vọi của người, kéo người xuống khỏi thần đàn người kế ngôi Tôn giả. Mọi người xem xong, lúc nhìn thấy người lại nghĩ đến những chuyện cười đó, đương nhiên sẽ không thấy xa cách nữa.”
Mộc Tuyên im lặng.
Chiều hôm đó, lúc ta chuẩn bị tiệc tẩy trần cho Mộc Tuyên trong sân, nghe nói toàn bộ đệ tử phái Thương Lam đều đến hậu sơn xem Mộc Tuyên và Mộc Ngọc tỉ kiếm, Mộc Ngọc bị đánh phải ngự kiếm chạy mất.
Đến tối, tiểu viện của Mộc Tuyên yên tĩnh trở lại, ta bày ra một bàn tiệc tẩy trần phong phú.
Ta chỉ từng món ăn trong dĩa đếm cho Mộc Tuyên thấy, món nào cũng do ta nghe ngóng từ chỗ đại ma đầu. Ta kể tên xong, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Mộc Tuyên, cười rạng rỡ: “Sư phụ, có thích không?”
Hắn ngồi xuống, gắp một miếng rau bỏ vào miệng, sau đó thản nhiên nói: “Nhầm muối thành đường rồi.”
“Hả!” Ta kinh ngạc, “Không thể nào.” Trước khi bưng thức ăn lên rõ ràng ta đã thử rồi mà. Ta lấy đũa, đang định gắp thức ăn, Mộc Tuyên bỗng vòng tay qua cổ ta, kéo ta về phía trước, môi chạm với môi ta, rau trong miệng hắn trở thành rau trong miệng ta.
Hắn điềm tĩnh rời đi, sau đó chùi khóe miệng ta: “Có phải là ngọt không?”
Rau nghẹn lại trong cổ, nhất thời ta thật sự không phân được rốt buộc mình đã bỏ muối hay đường.
Hắn vỗ vỗ đầu ta: “Đạo hạnh thế này mà dám ngông cuồng muốn đòi vi sư à? Phải cố gắng thêm nữa.”
Dáng vẻ hắn nói lời này thật sự giống hệt đại ma đầu, nhưng mà… vốn dĩ họ là cùng một người mà.
Nghĩ tới đại ma đầu, ta cố ép mình bình tĩnh lại, đại ma đầu phải quay về, ta cũng phải quay về, vì phái Thương Lam ba trăm năm sau sắp xử quyết một người của Ma tộc. Người đó là cha ta, lúc đầu ta trộm chìa khóa nhà lao giam cha ta, bị đệ tử phái Thương Lam phát hiện, trong lúc hoảng loạn mới nhảy xuống hồ Linh Kính.
Những chuyện khác ta có thể mơ hồ, duy chỉ có chuyện này, ta vô cùng rõ ràng và kiên trì.
Ta mang tâm trạng phức tạp ăn hết bữa tiệc tẩy trần này, ta nói với Mộc Tuyên: “Sư phụ, con nấu nước cho người trong phòng rồi đó.”
Mộc Tuyên gật đầu, quay về phòng tắm, trong phòng có chắn một bức bình phong, Mộc Tuyên cởi y phục ra đặt trong chậu bên cạnh, ta vào phòng, gọi một tiếng: “Sư phụ, con lấy y phục người thay ra đi giặt nhé.”
Hắn đồng ý, vậy là ta lấy y phục hắn, không hề bất ngờ, ta nhìn thấy linh kính trong y phục hắn thay ra: “Sư phụ, sao người lại đem kính theo bên người vậy? Kính của người đẹp quá. Cho con mượn chơi ít ngày được không?” Lời này chỉ là khách sáo, đương nhiên ta không định dùng lý do này lừa lấy linh kính đi, dù sao Mộc Tuyên đã biết thân phận của hắn, hắn đương nhiên cũng biết tính quan trọng của linh kính đối với mình, hắn đâu dễ dàng cho ta như vậy…
“Lấy đi đi.”
Sau bình phong truyền đến giọng Mộc Tuyên, khiến ta cảm thấy khoảnh khắc này hình như mình nghe nhầm.
“Kính này… cho con sao?”
“Thích thì lấy chơi đi.”
Ta im lặng một hồi, nghiến răng quyết tâm, thu dọn y phục của Mộc Tuyên, lấy linh kính ra ngoài, trong phòng vẫn còn tiếng Mộc Tuyên đang tắm. Ta cảm thấy hình như mình không còn sức lực ở lại đây thêm nữa, ta một mạch chạy đến hậu sơn, ta và đại ma đầu đã hẹn sau khi lấy được linh kính sẽ hội hợp bên tảng đá ở suối nước lạnh.
Đêm nay ánh trăng vằng vặc, từ xa ta đã thấy bóng dáng đại ma đầu, ta huơ huơ linh kính trong tay với hắn: “Ta lấy được rồi.”
Đại ma đầu vẫn ra vẻ nghiêm túc như thường ngày, im lặng không nói, nhưng lúc ta cách hắn chừng năm bước, hắn bỗng cong tay thành trảo, ta chỉ cảm giác có một lực hút mạnh ập đến, kéo đi linh kính trong tay ta!
Ta ngây ra, lúc bừng tỉnh lại, linh kính đã ở trong tay đại ma đầu.
Ta ngơ ngác: “Ngươi vội gì chứ…”
Đại ma đầu lui lại một bước, nhảy lên phía trên dòng suối, dưới chân hắn bừng lên ánh sáng trận pháp, ta cả kinh: “Đại ma đầu! Ngươi muốn làm gì?”
“Ba trăm năm sau loạn lắm.” Đại ma đầu nói, “Ngươi ở lại đây đi.”
Ta không dám tin trừng hắn: “Ngươi có ý gì…” Chưa chờ ta nói hết, ngón tay đại ma đầu lóe lên ánh sáng, một lực đạo mạnh mẽ đập lên vai ta đẩy ta ra xa ba trượng. Đau đến mức khiến ta không đứng dậy nổi.
“Ngươi hãy coi như ta ích kỷ, muốn cho mình một cuộc đời khác đi…”
“Muốn cho mình một cuộc đời khác thì để ta lại làm gì! Ta còn phải về cứu cha ta nữa!”
Ta nghiến răng nhịn đau, giãy dụa bò về phía trước, muốn nhào vào trong trận pháp, nhưng ánh sáng của trận pháp ngày càng mạnh, khiến ta không nhìn thấy bóng đại ma đầu bên trong nữa.
“Ta sẽ cứu cha ngươi.” Đây là câu cuối cùng ta nghe đại ma đầu nói với mình.
Ánh sáng biến mất, hậu sơn hoàn toàn yên tĩnh lại.
Hắn quay về mất rồi, vứt lại mình ta ở ba trăm năm trước…
Cơn đau trên vai ngày càng ghê gớm, đau đến mức khiến ta uất ức. Ngoài uất ức, đáy lòng ta còn dần dần dâng lên nỗi hoảng hốt bất an không biết phải làm sao.
Ta và đại ma đầu cùng đến thế giới này, tuy có lúc cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, nhưng dù sao ta cũng biết thế giới này không chỉ có mình ta là khách tha hương, ta tin tưởng hắn, thậm chí dựa dẫm vào hắn.
Nhưng hiện giờ hắn đã phản bội ta, biến mất tăm mất tích, và cũng không bao giờ quay lại nữa…
Mắt thấm ướt, ta chùi bừa một cái, nước mắt lại như báo thù mà càng chảy nhiều hơn.
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của Mộc Ngọc: “Sao ở đây ma khí nặng quá vậy… Tiểu sư điệt, sao ngươi lại ở đây? Ngươi… ngươi làm sao vậy?”
Ta chỉ vùi đầu khóc.
Mộc Ngọc giật thót, liên tiếp hỏi ta bị làm sao. Ta nằm luôn xuống đất, ôm ngực khóc thật to không chút kiêng dè. Gào khóc một hồi, tựa như ta nghe Mộc Ngọc bất lực nói với một người khác: “Sư huynh, đồ đệ của huynh điên rồi.”
“Làm sao vậy?” Một bàn tay ấm nóng đỡ lưng ta, trong nước mắt nhạt nhòa, ta nhìn thấy gương mặt Mộc Tuyên đang chau mày, hiện giờ gương mặt này thật sự khiến ta vừa phẫn hận lại vừa áy náy, ta vùi đầu vào ngực hắn, tiếp tục khóc lớn.
Hắn gỡ cánh tay đang ôm vai của ta: “Bị thương nặng không?”
“Kính… kính mất rồi.”
Mộc Tuyên ôm lấy ta, tay vỗ nhẹ lên vai ta: “Không sao.”
“Kính bị cướp đi rồi.”
“Không sao.”
“Con có lỗi với người, con có lỗi với người!”
“Đừng khóc nữa.”
“Con đã làm nhiều chuyện có lỗi với người, con… con… hu hu… Nếu con nói cho người biết, con xấu, con gạt người… rất nhiều chuyện… người cũng đừng giết con, tốt nhất là cũng đừng ghét con… Con sẽ đau lòng lắm…”
Ta khóc đến nấc cụt, vậy là Mộc Tuyên không ngừng vỗ vai ta như dỗ dành trẻ con, giọng dịu dàng nói: “Ta không ghét con.”
Ta nghe mà ngây ra, rõ ràng Mộc Ngọc sau lưng cũng ngây ra: “Sư… sư huynh… Vừa rồi là huynh nói đó sao?”
Mộc Tuyên quay đầu nói với Mộc Ngọc: “Đệ về trước đi.”
Mộc Ngọc hiển nhiên không muốn đi, nhưng dưới ánh mắt lườm liếc của Mộc Tuyên, hắn chỉ đành không cam lòng vừa ngoái lại vừa đi xa dần.
Mộc Tuyên yên lặng ngồi bên ta một hồi, chờ ta hơi bình tĩnh lại, hắn nói: “Chờ ít ngày nữa, ta sẽ thỉnh cầu sư phụ công bố thân thế của ta, lúc đó ta sẽ trả kiếm rời núi.”
Ta ngây ra, Mộc Tuyên… hắn đang nhắc đến thân thế mình với ta sao? Theo lý thì hắn đâu biết ta đã biết thân thế của hắn chứ.
“Ta biết người lấy đi linh kính là ai, cùng ở trong không gian này, hắn có thể cảm giác được ta, ta đương nhiên cũng có thể cảm giác được hắn.”
Ta đờ ra.
“Kể từ chuyến đi Tĩnh sơn, ký ức thuộc về hắn đã bắt đầu xuất hiện trong đầu ta. Những lời các người nói, những chuyện các người thương lượng, ta đều biết hết.”
Chả… chả trách ta có thể dễ dàng lấy kính đi như vậy!
Nếu nói kể từ chuyến đi Tĩnh sơn, hắn đã biết sự tồn tại của đại ma đầu, vậy lúc ở đỉnh Thương Khung, cũng như đại ma đầu biết chuyện của hắn, hắn nhất định cũng biết chuyện của đại ma đầu, nhưng lại chẳng tiết lộ gì cả…
Tên Mộc Tuyên này đúng là… bậc thầy diễn xuất!
“Đa tạ con.” Ba chữ này xuất hiện quá đột ngột, ta bất giác thất thần nhìn hắn, nghe hắn nói, “Đa tạ con đã làm nhiều việc vì ta.” Hắn khựng lại, “Hắn để con lại bên ta, sau này… con hãy ở bên ta nhé.”
Ta nhìn hắn hồi lâu: “Nếu không con còn đi đâu được nữa… Ở đây con chẳng quen ai hết.” Ta nhếch môi, lại bắt đầu muốn khóc.
Mộc Tuyên bật cười, xoa đầu ta: “Vậy hãy ở bên ta đi. Mãi mãi ở bên ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.