Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 1005: Đứng lại cho tôi!




Ở trên đường núi lầy lội bùn đất có hai bóng người đang rượt đuổi nhau.
Thấy Gutian sắp đuổi kịp, Đệ Ngũ Nam chỉ hận cha mẹ sinh mình không sinh dư cho mình hai cái chân..
"Đứng lại cho tôi!"
Gutian lạnh lùng hét một tiếng, ông ta ở phía sau dùng ra tuyệt chiêu Cách Không Hấp Thuật.
"Xoạt xoạt xoạt!"
Cơ thể Đệ Ngũ Nam bay lượn giữa không trung, khựng lại, mất thăng bằng rơi xuống đất.
Cũng đúng ngay lúc này, Gutian bỗng nhiên tăng tốc, trong nháy mắt đã áp. sát đối phương.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đệ Ngũ Nam vận khí toàn thân đánh ra một quyền đầy uy lực.
Gutian không dám sơ suất, nên cũng lấy công làm thủ mà đánh ra một quyền.
Hai quyền mạnh va vào nhau, nhánh cây đã chết khô chung quanh văng tứ tung.
"AI"
Một tiếng kêu thảm theo đó vang lên, ngay sau đó đã nhìn thấy Đệ Ngũ Nam lảo đảo lùi về sau mấy bước, cuối cùng ngã sõng soài dưới đất.
Gutian không dám chậm trễ, bay tới giữ đôi vai của Đệ Ngũ Nam, sau đó không đợi đối phương phản ứng kịp, hai chiếc răng nanh dài đã cắn mạnh xuống.
"Á"
Đệ Ngũ Nam mở to hai mắt, gân xanh trên trán nổi lên, sau đó mặc cho ông †a vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Gutian.
Thoáng chốc, trong mắt của Đệ Ngũ Nam chỉ toàn là sự hối hận.
Nếu như không phải do ông ta khinh địch, thì sao có thể rơi vào bước đường này.
Ngoài hối hận ra thì còn có không cam tâm.
Mới vừa lên làm gia chủ nhà Đệ Ngũ không lâu, còn chưa hưởng hết mùi vị quyền lực thì đã chết rồi!
Còn Gutian thì đang tham lam hút máu tươi, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. Hai người ôm nhau gần mười phút.
"AI" Gutian hét lên một tiếng rồi mới từ từ buông Đệ Ngũ Nam ra, Đệ Ngũ Nam kiệt sức ngã xuống đất, đã không còn hơi thở nữa.
Song Gutian đã để lại một giọt tinh huyết trong cơ thể ông ta, không bao lâu nữa ông ta sẽ tỉnh lại.
Chỉ là lúc ông ta lại tỉnh lại thì sẽ không còn là loài người nữa, mà là một người có sức mạnh Thiên Nhân Cảnh của Tộc Bất Tử!
Gutian dùng một tay khiên cơ thể của Đệ Ngũ Nam lên vai, xoay người quay về hội họp với người của mình.
Không bao lâu sau, lại trôi qua một đêm. Các đệ tử của các thế gia lần lượt quay về gia tộc Tư Mã.
Thượng Quan Vân đang khoe khoang nhóm ông ta dẫn đi đã giết được bao nhiêu con quái vật, tận hưởng cảm giác được mọi người tung hô.
Đột nhiên, Tư Mã Thừa Phong nhíu mày, hỏi: "Người anh em Đệ Ngũ Nam còn chưa quay về nữa?"
Đúng ngay lúc này.
"Không xong rồi, không xong rồi..."
Lỗ Thái Thành mang đầy vết thương trên người được người ta dìu vào.
"Lỗ huynh, sao lại bị thương ra nông nổi này?"
"Chẳng phải huynh cùng đi với lão Ngũ sao? Người đâu?"
Mọi người thi nhau hỏi.
Lỗ Thái Thành vô cùng đau đớn nói: "Đêm qua chúng tôi rời khỏi gia tộc Tư
Mã không lâu thì đã gặp một nhóm quái vật, chúng tôi không phải là đối thủ của đám đó, các đệ tử khác tử thương hơn một nửa!"
"Không phải đó chứ!" Nghe thấy những lời này, Thượng Quan Vân tỏ vẻ mặt khinh thường nói: "Đám quái vật đó chỉ là một đám ô hợp, nếu như không phải chúng nó chạy
nhanh thì tôi đã đuổi cùng giết tận rồi."
"Lỗ huynh, những con quái vật đó tuy có cơ thể cường tráng, nhưng cũng không thể khiến mọi người bị thương đến mức như vậy chứ!”
Bên cạnh lại có thêm một người chen vào nói.
"Đa số quái vật chúng tôi đều có thể ứng phó được, nhưng có một quái vật già vô cùng hung hăng, giao đấu với ông ta tôi không đỡ nổi hai mươi chiêu!"
Vừa nhớ lại cảnh giao đấu với Gutian, Lỗ Thái Thành liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Lời này khiến mọi người nửa tin nửa ngờ.
Vẫn là Tư Mã Thừa Phong có đầu óc phán đoán, nói: “Tên đó rất có thể là người dẫn đầu của lũ quái vật kia, khó trách sao thực lực lại mạnh hơn hẳn những con quái vật khác.”
“Gia chủ Tư Mã nói có lý!”
“Người dẫn đầu của đám quái vật đó lợi hại vậy sao, ngay cả Lỗ huynh cũng không phải đối thủ của ông ta!”
“Đúng rồi, gia chủ nhà Đệ Ngũ đâu?” Lúc này có người lên tiếng hỏi tung tích của Đệ Ngũ Nam. Đến giờ mọi người mới bắt đầu chú ý.
Lỗ Thái Thành không phải là đối thủ của người cầm đầu đám quái vật kia, vậy Đệ Ngũ Nam thì sao?
Ông ta là cường giả Thiên Nhân Cảnh chắc không đến mức bị đánh bại đâu nhỉ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.