Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 440: Cậu chủ




Hoàng Thành, sơn trang Nguyệt Lạc.
Nơi này là nơi trước kia Lý Trạch Vũ dùng để kim ốc tàng kiều, dựa vào thống kê không trọn vẹn, người mẫu danh viện từng tới đây không dưới ba chữ số.
Cho dù ba năm trước sau khi Lý Đại đương gia vào tù, nơi này cũng sẽ có người định kỳ đến quét dọn.
“Cậu chủ, hoan nghênh về nhà.” Cẩu Phú Quý kích động đến rơi nước mắt.
Trong lòng Vật Tương Vong chộn rộn, thầm nghĩ đêm nay có cần hoàn toàn kết thúc tấm thân trong sạch mình giữ gìn hai mươi bốn năm không.
“Nơi này hình như không thay đổi gì cả, nhưng hình như cái gì cũng không thay đổi.”
Cảm khái một tiếng, Lý Trạch Vũ ngồi xuống ghế sô pha quen thuộc.
“Cậu chủ, tôi đã thông báo với Thiến Thiến, Lily, Mary, Thu Nhã... (chỗ này tỉnh lược ba mươi hai tên cô gái)”
Cẩu Phú Quý cầm quyển vở trong tay chậm rãi đọc. Lý Trạch Vũ vội khoát tay ngắt lời: “Dừng lại, lập tức thông báo bọn họ trở về.” “Hả? Vì sao?” Cẩu Phú Quý lơ ngơ.
“Khụ khụ...” Lý Trạch Vũ hắng giọng một cái nói: “Các cậu nghe cho kỹ, lúc trước tôi là lãng tử, bây giờ tôi muốn làm một người đàn ông tốt.
Ặc...
Vẻ mặt Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong mơ hồ.
Tối nay là lần đầu tiên Lý Trạch Vũ muốn tới chiến doanh này sau khi trở về, bọn họ còn tưởng cậu chủ rốt cuộc đã bình thường, nhưng bây giờ xem ra có vẻ như còn chưa khôi phục hoàn toàn.
Sau mười mấy phút, một chiếc Maybach lái vào sơn trang.
Cửa xe chỗ ngồi phía sau mở ra, Nam Cung Thạc phấn khích từ trên xe bước xuống.
“Cái đó, nhanh, cậu chủ của chúng tôi chờ ông rất lâu rồi.” Một giọng nói bỗng dưng vang lên, Nam Cung Thạc còn tưởng gặp quỷ, quan sát một phen mới phát hiện giọng nói truyền đến từ trong giám sát, không khỏi khẽ thở ra.
Một lát sau.
Nam Cung Thạc tiến vào sơn trang, lập tức đổi thành dáng vẻ nịnh nọt: “Giáo chủ, muộn như vậy tìm tôi đến có chuyện quan trọng gì à?”
“Ngồi đi.” Lý Trạch Vũ khẽ nói.
Nam Cung Thạc khách khí từ chối: Không dám không dám, tôi đứng đấy là được."
“Nào đâu ra nhiều chuyện xàm như vậy, cậu chủ của chúng tôi bảo ông ngồi thì ông cứ ngồi.” Vật Tương Vong quát lớn.
Nam Cung Thạc lập tức nhíu mày: “Nhóc con, cậu đôi co với ai đấy?
Khúm núm với Lý Trạch Vũ kia là bởi vì mạng nhỏ của mình nằm trong tay người ta, những người khác cũng dám lo lối om sòm, thật sự cho rằng Đại hộ pháp không còn cách nào khác?
“Cậu ấy là anh em của tôi.”
“À đúng đúng đúng." Nam Cung Thạc lập tức không còn cách nào khác, như giẫm trên băng mỏng đi tới ngồi xuống một bên.
“Tiểu Nam...” “Có, giáo chủ có gì dặn dò.”
Dáng vẻ Nam Cung nịnh nọt, giống như thái giám hầu hạ chủ tử trong hoàng cung cổ đại.
Lý Trạch Vũ lại đột nhiên nghiêm mặt: “Lão già ông hình như không thành thật.”
“Ồ, sao giáo chủ lại nói vậy?”
Nam Cung Thạc âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng tính toán thằng nhóc thối trước mắt này lại muốn chơi trò gì.
Lý Trạch Vũ hừ lạnh: “Ông có việc giấu giếm tôi.”
“Giáo chủ, tôi thề tuyệt đối không hề có bí mật gì giấu giếm cậu.” Nam Cung Thạc dựng thẳng ba ngón tay lên.
“Thôi đi, thứ như lời thề kia đều là lừa gạt, ông đừng có ra trò này với tôi.”
Lý Trạch Vũ chuyển đề tài nói: “Ông thành thật khai báo, mười lăm tháng này ông tập hợp tất cả thành viên Vu giáo ở Bát Quế Thập Vạn Đại Sơn, rốt cuộc có mục đích gì?”
“Giáo chủ, không phải tôi đã nói rồi à, để mỗi thành viên báo lại một vài công trạng năm ngoài, đồng thời mọi người tụ tập một chỗ bồi dưỡng tí tình cảm.” Nam Cung Thạc nghiêm túc đáp lại.
“Mẹ nó, không thành thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.