Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 919: Sao hắn lại đến đây?




"Bà xã, em ở bên trong à?"
Giọng nói truyền đến từ bên ngoài đúng là giọng nói mà Triệu Như Mộng quen thuộc, đồng thời cũng là giọng nói mà Hách Liên Vô Tình không bao giờ quên được.
Lý Trạch Vũ!
Sao hắn lại đến đây?
Triệu Như Mộng không thể hiểu được.
"Bịch bịch!"
Trong hang đá yên tĩnh, tiếng bước chân truyền đến rất rõ ràng.
Mỗi giây trôi qua, Triệu Như Mộng càng thở nhanh hơn.
Biểu cảm trên mặt Hách Liên Vô Tình chuyển từ tuyệt vọng sang vui buồn lẫn lộn, ánh mắt nhìn về phía Triệu Như Mộng ẩn chứa sự vui sướng khi thấy người
khác gặp hoạ.
Cuối cùng, Lý Trạch Vũ mà hai người quen thuộc cũng xuất hiện trong hang đá.
"Phu quân!" Triệu Như Mộng há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
"ỒI" Lý Trạch Vũ tỏ ra ngạc nhiên: "Người trong bộ lạc không lừa anh, đúng là bà xã đang ở đây."
Triệu Như Mộng nhíu mày, bất ngờ hỏi ngược lại: "Phu quân, anh theo dõi em?"
Hừ! Bầu không khí bỗng trở nên vi diệu. Lý Trạch Vũ giải thích: "Anh không hề theo dõi em."
"Nếu anh không theo dõi em làm sao anh biết em đang ở đây?" Triệu Như Mộng chất vấn.
Chậc! Lý đương gia chợt á khẩu.
"Phu quân, chúng ta đã bái đường với nhau, thế nhưng anh lại không tin tưởng em mà còn theo dõi eml"
Triệu Như Mộng tỏ ra vô cùng đau lòng.
Lý Trạch Vũ thầm mắng Triệu Như Mộng.
Má nó, kỹ thuật diễn xuất này không thấp hơn mình chút nào!
"Bà xã, anh không theo dõi em, anh tới... tới..."
Lý Trạch Vũ đảo mắt, bất ngờ giơ tay chỉ về phía Hách Liên Vô Tình nhếch nhác đang đứng kế bên: "Trong bộ lạc xuất hiện lời đồn nhảm nhí về hai chúng ta, bọn họ nói em lén lút ngoại tình sau lưng anh. Mẹ nó, không ngờ lời đồn này là sự thật"
Ngoại tình?
Bất ngờ bị vu oan làm Triệu Như Mộng không kịp đề phòng, cô ta chợt ngơ ngác: "Phu quân, em không có, anh hãy nghe em giải thích..."
Lý Trạch Vũ giận dữ nói: "Chết tiệt, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thì còn giải thích gì nữa chứ?"
Chuyện này không chỉ làm Triệu Như Mộng không biết phải giải thích thế nào. mà còn khoé môi của Hách Liên Vô Tình cũng co rút.
Trí tưởng tượng phong phú và miệng lưỡi lanh lẹ của Lý đương gia thật sự làm người ta phải khâm phục.
Triệu Như Mộng trẻ trung xinh đẹp như thế, cho dù cô ta bị mù cũng sẽ ghét bỏ lão già như Hách Liên Vô Tình.
"Lý Trạch Vũ, tôi là Hách Liên Vô Tình." Hách Liên Vô Tình chủ động lên tiếng.
Ông ta sợ rằng nếu bản thân không nói tiếng nào thì bản thân sẽ bị nhấn chìm bởi bát nước bẩn mà Lý Trạch Vũ hất ra.
"Khốn kiếp, ông là Hách Liên Vô Tình ư? Ha ha ~~"
Lý Trạch Vũ cười khinh bỉ, hắn giả ngủ nói: "Mẹ nó, sao ông không nói mình là Long chủ luôn đi!"
"Ta..."
"Ông câm mồm ngày cho tôi."
Hách Liên Vô Tình còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Lý Trạch Vũ ngắt lời: "Bây giờ không phải là lúc ông được lên tiếng, ông mà còn nói nữa thì tôi sẽ đánh ông gấy răng đấy!"
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Triệu Như Mộng: "Em còn gì để giải thích nữa không?”
"Lý! Trạch! Vũ!" Ngay cả hai chữ "phu quân" Triệu Như Mộng cũng không thèm gọi, chứng tỏ cô ta đang vô cùng tức giận: "Anh đừng có ngậm máu phun người, người này thật sự là Hách Liên Vô Tình!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.