Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 937: Vì sao lại như vậy?




Triệu Như Mộng nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra, vì sao lần nào vận dụng 'Lý Đại Giang Đào trên người Lý Trạch Vũ cũng không có hiệu quả.
Chẳng lẽ vì người bị hút có công lực mạnh hơn mình rất nhiều cho nên mới mất đi hiệu lực hay sao?
Điều này rõ ràng không đúng mà! Dù sao nó đã được kiểm chứng trên người của Hách Liên Vô Tình rồi!
Lúc ấy thực lực của Triệu Như Mộng cùng lắm chỉ đến cảnh giới Võ Thành, mà Hách Liên Vô Tình đã đột phá cảnh giới Thiên Nhân rất nhiều năm rồi.
Thực lực của hai bên khác xa nhau, Triệu Như Mộng vẫn có thể hút được công lực của Hách Liên Vô Tình!
"Vì sao lại như vậy?”
Triệu Như Mộng ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, thật sự rất muốn biết nguyên nhân.
Lý Trạch Vũ nhún vai, nói: "Đây là bí mật."
"Người có được Ngự Long Thần Công sẽ có được thiên hạ chứ không phải là "Người có được Lý Đại Giang Đào sẽ có được thiên hạ!
Mặc dù Lý Đại Giang Đào là công pháp cao cấp nhất trong giang hồ nhưng ở trước mặt Ngự Long Thần Công cũng chỉ thuộc tầm trung mà thôi.
Ngự Long Thần Công có thể phá giải tất cả các loại công phát trên đời này, rốt cuộc nó nghịch thiên như thế nào, có lẽ chỉ có một mình Lý Trạch Vũ biết rõ.
Lý Trạch Vũ đổi đề tài: "Chúng ta tiếp tục thôi!" "Tiếp tục cái gì?"
Triệu Như Mộng vừa mới hỏi xong, Lý Trạch Vũ đã ra tay ấn vào huyệt vị của cô ta, sau đó tiếp tục đặt hai tay lên ngực cô ta.
"Tiếp tục hút em."
Lý Trạch Vũ vừa hấp thụ khí kình trong đan điền của Triệu Như Một, ánh vừa vừa đánh giá dáng người lả lướt của đối phương.
"Anh..."
Triệu Như Mộng xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một khe hở chui xuống, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhắm mắt giả vờ như không có ai tồn tại trước mặt.
Nhưng dù là giả vờ hay là thật thì đâu có ích lợi gì đâu?
Lý đại đương gia hút một lúc lập tức đổi sang vị trí khác, trong khoảng thời gian không đến một nén nhang những bộ phận phía trước của Triệu Như Mộng trên cơ bản đã bị hắn chạm qua vài lần.
"Vợ ơi, da thịt của em mềm mại thật đấy."
Lý Trạch Vũ vui vẻ khen ngợi.
Trong số những người phụ nữ mà hắn từng tiếp xúc qua, làn da của Trần Thanh Dao là mềm mại và bóng loáng nhất nhưng da thịt của Triệu Như Mộng
không hề thua kém Triệu Thanh Dao chút nào, thậm chí còn trắng trẻo hơn.
"Đồ biến thái!"
Triệu Như Mộng cảm nhận được khí kình bên trong đan điền đã vơi đi một nửa, vốn đã rơi vào sự chán nản, đồng thời con bị một người đàn ông lợi dụng, cảm giác bị tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần khiến cho cô ta suýt chút nữa hỏng mất.
Rất nhanh, thời gian một nén nhang lại trôi qua.
Bên trong đan điền của Triệu Như Mộng đã rỗng tuếch, khoảnh khắc Lý Trạch Vũ buông tay ra, cô ta trực tiếp vô lực ngã xuống đất.
Lý Trạch Vũ thở dài: "Anh vốn định phế bỏ đan điền của em, nhưng bây giờ anh đổi ý rồi."
Nếu phế bỏ đan điền của Triệu Như Mộng, như vậy sau này cô ta chẳng khác gì một kẻ tàn phế.
Trên thế giới này nguy cơ trùng trùng, để cho một người phụ nữ có chút thực lực để tự bảo vệ mình cũng không phải là không thể.
Nhưng Triệu Như Mộng biết công pháp Lý Đại Đào Giang, nếu để cho cô ta cơ hội, không qua bao lâu năng lực của cô ta sẽ khôi phục lên đến thực lực cảnh giới
Thiên Nhân!
"Sau này, anh sẽ cố định ngày kiểm tra thực lực của em, nếu anh phát hiện thực lực của em đột nhiên tăng mạnh vậy anh sẽ không cho em thêm cơ hội nữa."
Nghĩ trước nghĩ sau, Lý Trạch Vũ mới nghĩ ra ý tưởng này.
Lúc ban đầu Triệu Như Mộng còn vui vẻ không thôi, nhưng lời nói phía sau của Lý Trạch Vũ giống như có một chậu nước lạnh dội lên trên người cô ta.
Dừng một chút, Lý Trạch Vũ bổ sung, nói: "Còn nữa, em đừng tưởng rằng có thể trốn thoát, chỉ cần em còn ở trên địa cầu này, anh có một trăm biện pháp tìm được em."
Điều này Triệu Như Mộng rất tin tưởng không hề nghỉ ngờ.
Dù sao cô ta đã được chứng kiến thủ đoạn của Lý đại đương gia.
"Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta sẽ trở về, mẹ của em rất lo lắng cho em."
Nói xong, Lý Trạch Vũ đã quay trở lại phòng điều khiển.
Triệu Như Mộng lại dùng khăn trải giường bọc lấy cơ thể, sau đó ngồi ngẩn người trên ghế sô pha.
Không ai biết cô ta đang suy nghĩ điều gì. Hơn một tiếng sau, du thuyền nhanh chóng chậm rãi đi vào một bến tàu. Có vài chiếc xe tụ tập ở bên bờ biển, còn có một chiếc máy bay trực thăng.
Bute cầm đầu nhìn thấy du thuyền cập bờ, lập tức lấy lại tinh thần, sau đó ra lệnh: "Đưa quần áo cho tôi."
Một người phụ nữ đưa mấy gói to vào tay cho anh ta. Một lát sau, du thuyền cập mờ.
Một mình Lý Trạch Vũ rời thuyền, cầm lấy gói to trong tay Bute, sau đó quay lại du thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.