Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 982: Lý minh chủ




Mọi người cùng nhìn về phía Lý Trạch Vũ, đều muốn biết tên này lại có chuyện gì.
Lý Trạch Vũ liếc mọi người một cái hỏi: “Các phái đang ngồi đều là môn phái lớn lịch sử lâu đời, cũng không biết các vị chưởng môn có từng nghe nói tới Quy. Khư không?”
“Chú em Lý, sao cậu đột nhiên hỏi cái này?”
“Lý minh chủ, Quy Khư lánh đời, võ đạo thế gia trong đó thậm chí còn tồn tại lâu hơn thời gian thành lập của hầu hết các môn phái đang ngồi đây.”
“Cao thủ bên trong nhiều như vậy, cường giả cảnh giới Tông Sư nhiều như chó, cường giả cảnh giới Võ Thánh đầy rẫy nhỉ.”
Hai chữ “Quy Khư” vừa nói ra, chín vị chưởng môn đang ngồi cũng đều thay đổi sắc mặt.
“Ha ha..” Lý Trạch Vũ cười nhạt nói: “Nói như vậy, các vị đều biết.” Mấy người rất ăn ý gật đầu.
“Nếu mọi người đều biết, vậy bản minh chủ cũng không quanh co lòng vòng nữa."
Lý Trạch Vũ lạnh lùng n bằng Quy Khư.”
Lần này tìm mọi người tới chính là cùng đi san
“Hả?”
Vừa dứt lời, trừ Ngọc Phượng Hoàng đã sớm biết thì cả hòa thượng Tố Nhân và đạo nhân Thanh Phong đều mơ hồ.
Tống Thành Công lấy lại tinh thần trước kinh ngạc hỏi: “Chú em Lý, cậu không nói đùa chứ?”
“Lý minh chủ, vừa nãy tôi đã nói cường giả cảnh nội Quy Khư san át, những người như chúng ta đi vào là chịu chết.”
Hồ Nhất Phong kích động khuyên nhủ: “Hỗ mỗ khuyên cậu nghĩ lại.”
“Lý minh chủ nghĩ lại.” Mọi người khuyên nhủ theo.
Sắc mặt Lý Trạch Vũ lập tức tối sầm: “Má, còn chưa đánh đó, các ông đã nhận thua rồi?”
Tống Thành Công tốt bụng khuyên bảo: “Võ giả cảnh giới Tông Sư trong võ lâm xem như người lão luyện bậc nhất, nhưng mà cảnh nội Quy Khư người ta thì cường giả cảnh giới Tông Sư nhiều như chó, đây là khái niệm gì?”
Hồ Nhất Phong gật đầu nói: “Không đánh lại, vốn không đánh lại.”
Nhìn thấy những người này sợ hãi võ đạo thế gia cảnh nội Quy Khư, Lý Trạch Vũ thầm nói: “Quy Khư tôi diệt chắc, các ông đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi”
“Lý minh chủ, thực sự ngại quá, vợ tôi chờ sinh ở bệnh viện nên đi trước một bước.”
“Lý minh chủ, hôm nay cha tôi đưa tang, cáo từ.”
“Lý minh chủ, heo mẹ nhà tôi hôm nay bày tiệc đầy tháng, nhớ tới uống một ly, tôi đi trước.”
Trừ ba thánh địa lớn và phái Nga Mi không tỏ thái độ thì chưởng môn mấy phái khác đã lần lượt kiếm cớ rời đi.
“Vù.” Thân hình Lý Trạch Vũ lóe lên ngăn trước cổng chính: “Không được tôi cho phép, ai dám đi ra khỏi cửa này thử xem.”
Trong lúc nói chuyện, khí thế bàng bạc phát ra từ trên người hắn, trong ánh mắt không hề che giấu sát khí.
Hồ Nhất Phong bất mãn nói: “Lý minh chủ, không phải cậu đang gây khó dễ à.
Tống Thành Công thổn thức nói: “Chú em Lý, nếu như là chuyện đủ khả năng thì chúng tôi chắc chắn bằng lòng nghe theo hiệu lệnh của cậu, nhưng mà Quy Khư thật sự không dễ chọc.”
Mẹ nó!
Lý Trạch Vũ liếc xéo mấy người, tức giận không có chỗ xả.
“Có bổn minh chủ dẫn đầu, các ông sợ cái đách gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.