Đến chợ đêm ăn xiên nướng, gọi bia xong, vừa mới uống thì điện thoại của Dương Bách Xuyên lại đổ chuông, cầm lên vừa nhìn lại là Liễu Linh Linh gọi tới.
Vừa bấm nghe điện thoại, Dương Bách Xuyên còn chưa mở miệng, Liễu Linh Linh đã nói ra một câu làm cho Dương Bách Xuyên mới uống vào miệng một ngụm bia đã phun ra hết.
“Dương Bách Xuyên ở đâu? Bà dì của bà đây mới đến, mau đến đây chữa bệnh cho tôi!” Trong điện thoại Liễu Linh Linh vừa há mồm đã hủy diệt hình tượng nữ thần trong lòng Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên phát hiện mình quen biết Liễu Linh Linh chính là sai lầm, phiền phức cứ liên tục tìm đến anh. Đêm nay nếu không phải anh có bản lĩnh khác người thường, đoán chừng phải giải thích ở quán bar, tất cả ngọn nguồn của việc này đều là vì anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Liễu Linh Linh cô chọc đến Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ, thậm chí trêu chọc đến cậu hai Nguyễn Văn Hạo này…
Tóm lại hoa khôi trường này chính là hồng nhan họa thủy*.
(*) Có nghĩa là phụ nữ đẹp chính là gốc rễ của những thảm họa.
Nghe được giọng điệu của cô trong điện thoại giống như gọi người giúp việc, Dương Bách Xuyên tức giận nở nụ cười, không chút khách sáo trả lời: “Người thân của cậu đến thì liên quan mẹ gì đến tôi chứ, cũng không cần tôi phải đến, anh đây đang ăn khuya không có thời gian để ý tới cậu.”
“Dương Bách Xuyên, cậu không chịu trách nhiệm, tôi… tôi phải đi nói với cô u Dương là cậu vô lễ với tôi.” Trong điện thoại, Liễu Linh Linh đột nhiên điềm đạm đáng thương kèm theo tiếng khóc nức nở nói.
Dương Bách Xuyên lập tức thấy đau đầu, cũng không phải đau đầu vì bị Liễu Linh Linh uy hiếp, mà là vì cô giáo u Dương trong miệng cô.
Cô giáo u Dương trong miệng Liễu Linh Linh có tên đầy đủ là u Dương Ngọc Thanh, là giáo viên mà Dương Bách Xuyên tôn trọng nhất. Bởi vì gia cảnh nghèo khó, lúc Dương Bách Xuyên vừa mới lên đại học, u Dương Ngọc Thanh đều đã giúp đỡ anh, ở trước mặt u Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có, sau này anh mới biết được có chút giống sự ấm áp của mẹ. Mặc dù u Dương Ngọc Thanh chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có loại cảm giác này.
Anh cũng hay trốn học giống như các bạn học khác, nhưng có lớp học của u Dương Ngọc Thanh, anh lại chưa từng trốn tiết.
Diện mạo của u Dương Ngọc Thanh vô cùng xuất chúng, là cô giáo được công nhận trong toàn trường.
Tiết học của cô ấy thường xuyên hấp dẫn học sinh các khoa khác tới học. Có một lần có hai học sinh khoa khác, lén lút có ý định dở trò đồi bại với u Dương Ngọc Thanh, sau khi bị Dương Bách Xuyên nghe được, Dương Bách Xuyên từ trước đến nay ở trong lớp rất khiêm tốn, kiệm lời, ít đánh nhau lại đánh hai học sinh dám nói những lời dơ bẩn về u Dương Ngọc Thanh. Từ đó về sau cả lớp đều biết Dương Bách Xuyên rất tôn trọng và bảo vệ u Dương Ngọc Thanh.
Liễu Linh Linh nói những lời này chẳng khác nào bóp cổ Dương Bách Xuyên.
Sau khi phản ứng lại, Dương Bách Xuyên nổi trận lôi đình: “Liễu Linh Linh, cậu bị bệnh thần kinh à… Ông đây vô lễ với cậu lúc nào? Đừng nói lung tung thế!”
Trong điện thoại, Liễu Linh Linh cười khanh khách không ngừng, nói: “Mẹ nó. Sáng sớm hôm qua cậu nhìn thấy hết cơ thể của bà đây rồi, đây là vô trách nhiệm, cậu nói xem… Nếu bà đây nói cho cô giáo u Dương biết tôi đã ngủ trên giường cậu, cậu đã thấy hết thân thể của tôi, vậy cô giáo u Dương còn tin tưởng cậu sao? Hay tin tôi nhỉ? Ha ha ~”
Lần này, Dương Bách Xuyên không còn gì để nói, tức giận cắn răng, quả thật Liễu Linh Linh đã ngủ trên giường của anh, cũng thật sự anh đã xem qua cơ thể của Liễu Linh Linh, nhưng mẹ nó, đó đều là chuyện ngoài ý muốn, không phải cố ý mà!
Nhưng Dương Bách Xuyên tin tưởng, Liễu Linh Linh thật sự đi nói những lời này với cô giáo u Dương, cô giáo u Dương sẽ tin tưởng Liễu Linh Linh.
Hơn nữa Dương Bách Xuyên vô cùng để ý u Dương Ngọc Thanh sẽ nghĩ gì về mình.
Suy nghĩ một hồi, Dương Bách Xuyên… hoảng sợ.
Cắn răng nói: “Có người nào ở bên cạnh cậu không?”
“Hì hì, Lâm Hoan và Tiểu Bối đều ở đây.” Liễu Linh Linh nghe ra Dương Bách Xuyên chịu thua nên đắc ý không thôi.
“Bảo Lâm Hoan nghe điện thoại để ông đây bảo cô ấy mát xa bấm huyệt cho cậu, có thể giảm bớt đau đớn, đợi ngày mai có thời gian tôi sẽ châm cứu cho cậu, ông đây nợ cậu.” Dương Bách Xuyên không có cách nào chống lại Liễu Linh Linh.
Tức thì, Lâm Hoan nhận điện thoại, Dương Bách Xuyên ở trong điện thoại dạy cô ấy cách xoa bóp cho Liễu Linh Linh, đương nhiên là tìm huyệt vị, mặc dù hiệu quả không tốt bằng Dương Bách Xuyên tự mình đến, nhưng tìm huyệt vị trên người đối với Lâm Hoan không thành vấn đề, có Dương Bách Xuyên chỉ đạo rất nhanh đã nằm được cách giải quyết tốt.
Điện thoại của Liễu Linh Linh đang được mở loa ngoài, cô, Lâm Hoan cộng thêm một Tiền Tiểu Bối còn có một người bạn cùng phòng trong ký túc xá của các cô, bốn người nói chuyện phiếm trong điện thoại.
Chủ yếu là bốn người các cô đang nói chuyện, Dương Bách Xuyên ở trong điện thoại hướng dẫn Lâm Hoan mát xa bấm huyệt giúp Liễu Linh Linh giảm đau, mấy người các cô ở trong điện thoại nói chuyện ồn ào.
Dương Bách Xuyên nghe được Tiền Tiểu Bối ở đầu dây bên kia khoe khoang với một người bạn cùng phòng khác, nói Dương Bách Xuyên quả thực là thần y. Ngày hôm qua xoa bóp cho cô ấy vài cái mà đau đớn do bà dì mang đến hoàn toàn biến mất, cô ấy còn thoải mái ngủ thiếp đi.
Lúc này, Dương Bách Xuyên nghe được một giọng nói khác nói: “Tiểu Bối, cậu sẽ không thích cậu ta đấy chứ, ha ha~”
“Tôi mới không thích, đồ đáng chết nhà cậu~” Tiền Tiểu Bối ở trong điện thoại nguyền rủa, truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc, cả ký túc xá đều đang cười vui vẻ.
Dương Bách Xuyên nghe bọn họ trò chuyện qua điện thoại. Trong lúc nói chuyện phiếm, trên trán anh nổi đầy hắc tuyến và mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên, nữ sinh đùa giỡn có thể quăng nam sinh vào cả trăm con đường mà.”
Bất tri bất giác Dương Bách Xuyên thất thần, lúc này Lâm Hoan ở điện thoại nói: “Dương Bách Xuyên, cậu cứ nói tiếp đi chứ, ấn xong huyệt Bách Hội rồi làm gì tiếp?”
Dương Bách Xuyên phản ánh lại, thầm mắng Tiền Tiểu Bối và cái người tên là Thục Tuệ gì đó một tiếng, vội vàng nói tiếp cho Lâm Hoan.
Khoảng năm phút sau, điện thoại truyền đến tiếng kêu của Liễu Linh Linh, là tiếng rên kiểu thoải mái sau khi xoa bóp.
Dương Bách Xuyên sắp điên rồi, em gái nhà cậu, chỉ là bấm huyệt vị mà thôi có cần phát ra tiếng rên như vậy không?
Tiếng kêu của cô ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc Dương Bách Xuyên chỉ đạo Lâm Hoan, cuối cùng anh nhịn xuống hét lên vào điện thoại: “Liễu Linh Linh, cậu có thể đừng kêu rên như thế nữa được không? Ông đây đang trị bệnh, nghiêm túc một chút được không?”
“Ha ha ha…”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười điên cuồng của đám người Tiền Tiểu Bối.
“Em gái nhà cậu, mặc kệ ~”
Lại một lần nữa nghe được giọng nói cố ý trêu chọc như búp bê sứ của Tiền Tiểu Bối, Dương Bách Xuyên rốt cục chịu không nổi trực tiếp cúp điện thoại, dù sao cơn đau của Liễu Linh Linh cũng đã giảm bớt, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành.
Nếu nghe tiếp, anh sợ thật sự sẽ nhịn không được phát điên mất.
Trên trán Dương Bách Xuyên đổ đầy mồ hôi, không phải mệt mà là bị mấy yêu tinh dọa sợ, cho dù là anh có thèm muốn nữ sinh, nhưng vẫn có một nhận thức rõ ràng, nhất là đám người Liễu Linh Linh này, trong lòng thầm hạ quyết tâm sau này phải tránh xa bọn họ, mẹ nó, quá đáng sợ.
Trong đầu cứ quanh quẩn tiếng rên rỉ của Liễu Linh Linh, cả người Dương Bách Xuyên đều đang nóng lên giống như chạy ba cây số rồi vậy.
Anh hít sâu một hơi để cho mình tĩnh tâm lại, vừa quay đầu lại thì phát hiện mặt cà lăm đỏ đến mang tai đang nhìn anh.
Giờ phút này vẻ mặt ửng hồng của cà lăm đang sững sờ nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Xuyên… Xuyên Xuyên… anh Xuyên, không ngờ… anh… anh anh còn có có… sở thích như vậy, wow, anh đã nghe nói từ lâu, bây giờ trên WeChat có rất nhiều… Có loại dịch vụ này, ca cao… Có thể trò chuyện qua điện thoại, cho… mau cho em một cái Wechat đi, em… em em em… cũng nói chuyện!” Giờ phút này vẻ mặt cà lăm đang rất chờ mong.
Dương Bách Xuyên hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại, chờ anh phản ứng lại, mới hiểu được cà lăm nghe được tiếng rên của Liễu Linh Linh trong điện thoại vừa rồi, lại tưởng thành một số người làm ăn trên WeChat.
Vẻ mặt anh lập tức nổi đầy hắc tuyến nhìn cà lăm, giơ tay lên đánh vào đầu cậu ta, giận dữ gào thét: “Cho em gái nhà cậu á, anh trai đây đang chữa bệnh cho người ta đấy!”
“Ha ha, Xuyên Xuyên… anh Xuyên, em em… em hiểu, thôi bỏ, anh giữ lại một mình đi, nhưng… Nhưng nhớ chú ý đến cơ thể nha.” Cà lăm bày ra bộ dáng cậu ta cái gì cũng biết.
Dương Bách Xuyên: “…”
Dứt khoát không giải thích, càng giải thích càng sai, đứa nhỏ này không cứu được nữa.
Sau đó hai người bắt đầu ăn thịt xiên và uống hết một thùng bia, chủ yếu là Dương Bách Xuyên uống nhiều, anh phát hiện từ khi cơ thể bị sư phụ tẩy tủy tẩy lông, tửu lượng cũng tăng lên, trước kia uống bia nhiều nhất là ba chai, đêm nay cả két bia mà một mình anh đã uống hết tám chai, nhưng lại không cảm thấy say chút nào.
Ăn uống xong hai người lại tự mình đi về, Dương Bách Xuyên nói với cà lăm, sắp tốt nghiệp rồi, đến thời kỳ thực tập rồi, trong khoảng thời gian này không nên đi làm thêm nữa, viết luận văn tốt nghiệp thật tốt, tiền trong tay cứ giữ lại, tìm một đơn vị thực tập tốt hơn rồi nói sau.
Mà bản thân anh cũng nghĩ như vậy, trong nhà có bà nội sức khỏe không tốt, em gái còn đang học trung học, bọn họ vẫn luôn hy vọng sau khi tốt nghiệp đại học mình tìm được một công việc đàng hoàng.
Cho nên Dương Bách Xuyên đặt cho mình một mục tiêu, trong khoảng thời gian này phải nghiên cứu chuyện tu luyện thật tốt, hơn nữa còn phải tìm đơn vị thực tập thích hợp.
Sau khi trở lại phòng trọ, Dương Bách Xuyên cũng không buồn ngủ, anh ngồi khoanh chân trên giường, dựa theo những gì sự phụ truyền thụ trong đầu và bắt đầu tu luyện “Càn Khôn Tạo Hóa Quyết”.
Bước đầu tiên tu chân, cảnh giới đầu tiên chính là Luyện Khí kỳ, tổng cộng có chín tầng.
Đầu tiên phải cảm nhận được linh khí tồn tại trong trời đất, dẫn dắt linh khí vào trong cơ thể, rèn luyện kinh mạch huyết cốt. Luyện Khí kỳ chính là một quá trình rèn luyện kinh mạch trong co thể, mỗi khi tăng lên một tầng, năng lượng của cơ thể cũng sẽ tăng lên rất nhiều, đạt tới Luyện Khí kỳ tầng chín là có thể có được vạn cân sức mạnh, cũng có thể thi triển ra một số pháp thuật nhỏ.
Tâm trí khống chế linh đài, sau khi tĩnh tâm lại, Dương Bách Xuyên cẩn thận đi cảm nhận không gian xung quanh.
Mới đầu không có bất kỳ cảm giác nào, anh cũng không vội vàng nóng nảy mà cẩn thận hồi tưởng lại một lượt sau khi tu luyện công pháp, thử đến lần thứ hai, hết lần này đến lần khác, kiên trì không ngừng…
Bất tri bất giác, lúc tia nắng đầu tiên ở Phương Đông dâng lên, sắp có điềm lành.
Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm thấy cả người chấn động, sau một khắc trên mặt anh xuất hiện ý cười, cảm khí thành công rồi.