“Bồi thường ông nội nhà ông, bình sứ giả đụng phải người anh em của tôi, mẹ nó, ông chán sống rồi sao!” Sau khi Đánh xong, vẻ mặt Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm gã mập mạp hói đầu chửi rủa.
Một bạt tai bất thình lình này của anh khiến sảnh chính đều sợ ngây người.
Trong ánh mắt cậu Tống ở một bên hiện lên vẻ hoảng sợ, lập tức giận tím mặt: “Ở đâu ra thằng nhà quê này thế, dám đánh Tổng giám đốc Trương, cậu có tin tôi để cậu ăn không được không?”
Tưởng Chấn cũng bị hành động của Dương Bách Xuyên làm hoảng sợ, anh ấy là bảo vệ trưởng của tòa nhà này, nơi này là công ty chi nhánh đấu giá của tập đoàn Triệu Thị đứng đầu giới kinh doanh Hoa Hạ, người ra vào đều là nhân vật không giàu thì quý.
Hôm nay người anh em Lưu Tích Kỳ cấp dưới của anh ấy không cẩn thận đụng ngã Tổng giám đốc Trương này còn làm vỡ bình sứ Thanh Hoa cổ trong tay ông ta, người ta yêu cầu bồi thường không có gì đáng trách.
Trong mắt Tưởng Chấn không mất lòng khách hàng là tốt nhất, nếu đồ cổ trị giá ba mươi vạn nhưng người ta yêu cầu bồi thường mười vạn rồi, dù sao cũng không làm khó, cứ xoay tiền là xử lý xong rồi.
Không ngờ Dương Bách Xuyên vừa xuất hiện, vừa mới đến đã tát ông ta một bạt tai, lần này trong lòng Tưởng Chấn thống khổ, thầm nghĩ: “Chuyện này có thể kết thúc thế nào đây?’
Anh ấy hoàn toàn không ngờ Tổng giám đốc Trương hói đầu và cậu Tống này là lừa đảo?
Bởi vì hai người ăn mặc rất lịch sự, quần áo từ trên xuống dưới đều có giá trị không nhỏ, chút khả năng nhìn nhận này Tưởng Chấn vẫn có, không ngờ sẽ là lừa đảo hoặc là đụng phải bình sứ giả.
Dương Bách Xuyên lên tiếng nói hai người này cầm bình sứ giả?
Điều này khiến trong lòng Tưởng Chấn nổi lên gợi sóng, không thể nào, thật sự chưa từng thấy qua người nào dám l tòa nhà đấu giá Triệu Thị giở trò lừa gạt.
Nhất định là Dương Bách Xuyên không muốn bồi thường nên cố ý quấy rối, ngẫm lại cũng phải, mười vạn đồng đối với Lưu Tích Kỳ mà nói thật sự không phải là một con số nhỏ, làm anh em với Lưu Tích Kỳ, Dương Bách Xuyên đương nhiên không muốn để cho anh em của mình bỏ ra số tiền này, cậu ta tát Tổng giám đốc Trương chỉ là muốn gây chuyện sao?
Trong lòng Tưởng Chấn khổ sở nghĩ, vội vàng đi lên chuẩn bị giải thích, không thể làm lớn chuyện này được, nhưng anh ấy còn chưa kịp mở miệng, Dương Bách Xuyên lại làm ra một hành động suýt chút nữa làm cho anh ấy ngất xỉu, trong lòng hét lớn không xong rồi, lúc này chén cơm không giữ được nữa rồi.
Chỉ thấy Dương Bách Xuyên đột nhiên dùng một chân đạp lên người cậu Tống.
“Nhà quê ông nội mày, hai tên lừa đảo chết tiệt, còn dám giả vờ vô tội~” Dương Bách Xuyên dùng một chân đá vào người cậu Tống, vẫn chưa hết giận nên đi tới đạp thêm phát nữa.
“A~” Cậu Tống kêu thảm thiết.
“Mẹ nó, còn bày đặt cậu Tống? Thật sự chưa từng thấy qua kẻ lừa đảo làm cậu ấm, tôi khinh ~ cầm đồ dỏm mấy chục đồng đến làm bình sứ giả còn chưa tính, mẹ nó, còn dám đụng vào người anh em của tôi, xem hôm nay tôi không giết chết hai đứa cháu chúng mày.”
Dương Bách Xuyên vừa mắng chửi vừa đấm đá không ngừng, không chịu buông tha.
Lúc này Tưởng Chấn và Lưu Tích Kỳ mở to hai mắt nhìn, vội vàng tiến lên giữ chặt Dương Bách Xuyên.
“Nhóc Xuyên, bình hoa này thật sự là đồ giả sao?” Nghe được lời người anh em nói, Lưu Tích Kỳ không khỏi lên tiếng, không biết tại sao trong lòng anh ta thoáng cái đã thoải mái hơn rất nhiều. Anh ta vô cùng tin tưởng Dương Bách Xuyên, anh ta biết người anh em này có phải đang làm bậy hay không, anh làm việc một là một, hai là hai, chưa bao giờ làm loạn.
“Người anh em Dương… Thật sự là đồ giả sao?” Tưởng Chấn cũng lên tiếng, anh ấy vừa mới nhìn thấy trong ánh mắt Tổng giám đốc Trương và cậu Tống hiện lên vẻ hoảng sợ, lúc này mới có chút tin tưởng Dương Bách Xuyên.
“Thằng nhóc kia, mày chờ đó, tao sẽ khiến cho mày phải hối hận, mấy người ỷ đông hiếp yếu, mọn nợ này tao sẽ quay lại tính sổ, chúng ta đi thôi.” Cậu Tống đứng dậy khỏi mặt đất, lập tức cùng với Tổng giám đốc Trương hói đầu bỏ đi.
“Tao để cho chúng mày đi sao?” Dương Bách Xuyên chắn ở trước mặt hai người.
“Mày… Chuyện bình hoa bọn tao không truy cứu nữa, tránh ra, mẹ nó, nếu không tao sẽ giết chết mày đấy.” Giờ phút này, sắc mặt cậu Tống rất hoảng loạn.
Mà Dương Bách Xuyên lại nở nụ cười, thật ra vừa rồi anh chỉ lừa gạt một chút, không ngờ hai người này thật sự là lừa đảo.
Trước đó, anh nhìn thấy bình sứ Thanh Hoa bị phá vỡ trên mặt đất, liếc mắt thoáng cái đã nhìn ra là đồ giả, là sinh viên khoa lịch sử, phân biệt đồ cổ cũng là môn tự chọn anh từng học qua, nhưng Tổng giám đốc Trương và cậu Tống có phải là lừa đảo hay không, lúc đầu anh không thể xác định.
Nhưng quan sát lời nói và cử chỉ của hai người này, anh phát hiện mỗi lần Tổng giám đốc Trương hói đầu muốn nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ nhìn cậu Tống, mà tên cậu Tống này lại ra mặt chủ động giảm giá đồ cổ trị giá hơn ba mươi vạn xuống còn mười vạn đồng, nói ra cũng là hợp tình hợp lý.
Ngược lại còn có thể làm cho Lưu Tích Kỳ cảm ơn anh ta!
Có một điểm quan trọng hơn là, Dương Bách Xuyên thấy hai người này lúc nói chuyện đều sẽ giống như tình nhân liếc mắt đưa tình với nhau.
Hai người đàn ông liếc mắt đưa tình với nhau, ánh mắt sáng lên, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Dương Bách Xuyên đọc kỹ lịch sử, phân tích tính cách nhân vật kết hợp với đủ loại dấu hiệu, đã nhận định hai người là kẻ lừa đảo, cho nên anh tiến lên lập tức ra tay tát, muốn xem phản ứng của bọn họ.
Quả nhiên, sau khi anh nói thẳng ra chuyện bình sứ giả, bất kể là Tổng giám đốc Trương hói đầu hay là cậu Tống đều hiện lên vẻ hoảng loạn trong ánh mắt, tuy là hai người đều che dấu rất tốt, nhưng vẫn bị Dương Bách Xuyên cẩn thận quan sát nên phát hiện ra.
Bây giờ còn phát ngôn bừa bãi muốn đi ư?
Đây chính là biểu hiện chuyện đã bại lộ nên muốn bỏ chạy đây mà.
Nếu như hai người này không phải kẻ lừa đảo, lúc này trước tiên sẽ báo cảnh sát, bọn họ không báo mà ngược lại chuồn mất.
Cho nên Dương Bách Xuyên chắc chắn một trăm phần trăm bọn họ là kẻ lừa đảo không sai.
Híp mắt chắn trước mặt hai người, ánh mắt của tên cậu Tống kia lộ ra vẻ xấu xa, một tay vươn tới bên hông và lấy một con dao găm ra.
Dương Bách Xuyên nở nụ cười, đây là biểu hiện chó cùng rứt giậu sao ~ anh không hề sợ chút nào đâu.
Trái lại, Lưu Tích Kỳ và Tưởng Chấn kinh hãi: “Cẩn thận ~ Cẩn thận ~”
Lưu Tích Kỳ bước nhanh về phía trước, trở tay đoạt lấy con dao găm trong tay cậu Tống, đột nhiên dùng sức “rắc rắc”, cổ tay của cậu Tống trực tiếp bị Lưu Tích Kỳ bẻ gãy.
“A~”
Tiếng kêu thảm thiết như lợn bị giết từ trong miệng cậu Tống phát ra, nhưng ngay sau đó anh ta lại bị Lưu Tích Kỳ dùng một cú đạp ngã xuống đất.
Lúc cậu Tống bị kéo cánh tay ra, Tổng giám đốc Trương mập mạp hói đầu thấy tình hình không ổn nên đã giậm chân bỏ chạy, lại bị Tưởng Chấn làm vấp ngã xuống đất, mũi bị dập trầy trụa, máu mũi chảy ròng ròng trên mặt đất, kêu la thảm thiết.
Bây giờ tất cả mọi người chắc chắn hai người đàn ông này là kẻ lừa đảo không sai.
“Này, tôi nói nha Thiết Đản, cậu không thể để cho tôi chơi đùa chút sao? Bây giờ tài nghệ của ông đây có thể mạnh hơn cậu đấy.” Dương Bách Xuyên nhìn Lưu Tích Kỳ cười nói, anh vừa mới chuẩn bị ra tay cho cậu Tống này một đấm tàn nhẫn, không ngờ lại bị Lưu Tích Kỳ giành trước.
Đương nhiên, giờ phút này, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, bởi vì anh vừa mới thấy Lưu Tích Kỳ ra tay, tên này thật sự rất có tài. Hơn nữa vừa rồi lúc cậu Tống lấy dao găm ra, anh ta đã không chút do dự chắn trước người mình giống như sợ mình bị thương vậy, vẫn như trước kia.
Từ nhỏ, thể chất của Dương Bách Xuyên đã yếu hơn người khác, cơ thể của Lưu Tích Kỳ lại khỏe mạnh. Lúc còn bé đi đánh nhau, đều do Dương Bách Xuyên hiến kế, còn Lưu Tích Kỳ ra tay, hai người chính là tổ hợp tốt nhất từ tiểu học đánh nhau đến trung học.
“Cậu thì bỏ đi, tôi nói cậu đúng là ngốc mà, người ta lấy dao găm ra cậu còn không biết chạy, sợ đến choáng váng à? Hay là đầu óc bị úng nước?” Lưu Tích Kỳ nghe được lời của Dương Bách Xuyên nói, anh ta không hề khách sáo mắng chửi, vừa rồi trong lòng anh ta thật sự bị bóp đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, sợ Dương Bách Xuyên sẽ bị thương.
“Ha ha, đã nói bây giờ thân thủ của người anh em này còn tốt hơn cậu đấy, sao cậu vẫn không tin chứ?” Dương Bách Xuyên cười ha ha nói, anh biết ở trong mắt Lưu Tích Kỳ anh chỉ là một tên thư sinh yếu đuối.
“Cút đi ~ lần sau đánh nhau đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, người ta lấy dao găm ra mà cậu cũng không sợ, việc đi học vẫn thích hợp với cậu hơn.” Vừa rồi, Lưu Tích Kỳ bị dọa sợ không nhẹ nên không có tâm trạng vui vẻ nói chuyện với Dương Bách Xuyên.
“Được rồi, người anh em này sai rồi, tôi nói sự thật cậu cũng không tin.” Dương Bách Xuyên cười khổ, có điều, anh sẽ không nói ra chuyện mình có bình Càn Khôn và sư phụ Vân Thiên Tà.
Cũng không thể nói với bất kỳ người nào, bí mật này chỉ có thể một mình một người trên thế giới biết, không thể có người thứ hai.
Chuyện bận này quá sốc và hoang đường, nói ra chính là họa lớn, không hề tốt cho bất luận kẻ nào.
“Được rồi, chuyện cũng đã rõ ràng rồi, báo cảnh sát đi, để cảnh sát xử lý, sau khi xong chuyện ông đây mời cậu uống rượu, khó lắm tôi mới tới được đây.” Dương Bách Xuyên vỗ vai Lưu Tích Kỳ nói.
Lập tức báo cảnh sát, sau đó người gọi là Tổng giám đốc Trương và cậu Tống bị cảnh sát bắt đi.
Hai người quả nhiên là kẻ lừa đảo, hơn nữa còn là tội phạm.
Trong quá trình cảnh sát tra khảo, hai người này là chú cháu, cậu Tống là một sinh viên đại học, Tổng giám đốc Trương là một lão già lăn lộn trong giang hồ, cùng nhau bày mưu ở các khu đặc biệt để lừa gạt, đối tượng lừa gạt chính là những người sống ở tầng dưới cùng của xã hội, bởi vì họ dễ lừa gạt.
Hai kẻ lừa đảo này cũng rất chịu bỏ tiền vốn, trang phục và đạo cụ trên người thật sự là hàng thật giá thật, chỉ muốn lừa gạt người ta rằng ông đây là tổng giám đốc.
Họ đã gây ra mấy chục vụ án, lừa đảo ở hơn mười thành phố, hôm nay xem như xui xẻo mới rơi vào tay Dương Bách Xuyên.
Phối hợp với cảnh sát làm xong biên bản, Tưởng Chấn cho Lưu Tích Kỳ nghỉ.
Hai anh em ra ngoài ăn cơm.
Trên bàn cơm, Lưu Tích Kỳ nâng ly rượu lên, vẻ mặt chân thành nói: “Nhóc Xuyên, cảm ơn cậu.”
“Thôi bỏ đi, uống rượu đi, dô ~” Dương Bách Xuyên liếc mắt nói.
Giờ phút này Lưu Tích Kỳ mới hoàn toàn nhẹ nhõm, anh ta biết hôm nay nếu không nhờ Dương Bách Xuyên thì mình chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi lớn, còn liên lụy cả Trung đội trưởng.
Nuốt một ly rượu trắng xuống bụng, Lưu Tích Kỳ thoải mái, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Chuyện thực tập của cậu thế nào rồi? Cậu đã tìm được việc chưa?”
“Vẫn còn một khoảng thời gian nữa, qua vài ngày nữa rồi nói tiếp ~ còn cậu thì sao? Có kế hoạch gì không?” Dương Bách Xuyên rót cho anh ta một ly đầy và nói.
Lưu Tích Kỳ cười khổ: “Còn có thể có dự định gì đây, cuộc sống cứ lăn lộn như vậy được rồi, dù sao tiền lương hàng tháng cũng đủ để tôi chi tiêu cho gia đình. Lúc chưa bước vào xã hội thì trong đầu tràn đầy mộng tưởng, hiện tại đều bị những ngày thực tế chó má dập tắt rồi~”
Dương Bách Xuyên cười nói: “Đây không phải tính cách của Lưu Thiết Đản cậu chứ, còn nhớ không, lời cậu nói ngày cậu đi lính đấy?”
Lưu Tích Kỳ sửng sốt, lập tức khổ sở gật đầu.
“Cậu đã từng nói, tương lai cậu muốn làm quân nhân cấp cao, lúc ấy tôi nói tôi muốn thi đậu vào đại học có tiếng, hiện tại ước mơ của tôi đã thành hiện thực, nhưng cậu lại đi chuyên nghiệp. Nói đến chuyên nghiệp, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết lý do, ở bộ đội cậu là một người lính tiên phong, chắc chắn cậu sẽ không lựa chọn xuất ngũ, tại sao cậu muốn đi chuyên nghiệp?” Dương Bách Xuyên uống một ngụm rượu rồi hỏi về nguyên nhân mà Lưu Tích Kỳ đi chuyên nghiệp, anh cũng đã từng hỏi chuyện này nhưng lần nào Lưu Tích Kỳ cũng lắc đầu không nói.
“Cậu đừng hỏi nữa, dù sao người anh em này vẫn có ước mơ, bây giờ chẳng qua chỉ là tôi đổi qua một cái khác, tôi muốn khởi nghiệp, muốn mở công ty kiếm được nhiều tiền, cậu làm sinh viên đại học đầu tiên trong thôn, tôi làm người giàu nhất, ha ha!” Một ngụm uống cạn ly rượu, Lưu Tích Kỳ đột nhiên hăng hái nói một câu.
Lần này, trái lại trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ dao động, trong đầu anh có quá nhiều phương thuốc chữa bệnh, hoàn toàn có thể dùng để kiếm tiền khởi nghiệp, dựa vào truyền thừa sư phụ cho, Dương Bách Xuyên dám nói, mỗi một phương thuốc chữa bệnh đều có thể đạt được thành tựu trong sự nghiệp.
Anh nhìn Lưu Tích Kỳ nói: “Thiết Đản, cậu cho tôi chút thời gian, ông đây sẽ giúp cậu thực hiện nguyện vọng này, không phải chỉ là một người giàu nhất sao, quá dễ, anh em chúng ta cùng nhau xây dựng một đế chế kinh doanh, thế nào?”
“Phụt~” Lưu Tích Kỳ phun ra một ngụm rượu: “Tôi nói này, từ lúc nào mà thằng nhóc nhà cậu lại khoác lác lợi hại vậy chứ?”