Cúp điện thoại, vẻ mặt Dương Bách Xuyên có chút chua xót: “Quay đi quay lại đã chín giờ tối, sắp muộn giờ làm rồi, chỉ mong không bị trừ tiền.”
Dương Bách Xuyên sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, tiền học phí đại học đều là anh làm việc bán thời gian ở quán bar vào buổi tối kiếm được. Tám giờ ba mươi bắt đầu làm việc, bây giờ đã muộn nửa tiếng.
Anh vội vàng ra khỏi công viên, cắn răng nghiến lợi đi đến quán bar.
Mặc dù hiện tại anh đã được Thập Nhị Kiếp Tản Tiên truyền thừa môn pháp, có thể nói rằng bất kỳ phương pháp tu luyện nào do Lão Tà dạy thì anh đều có thể học được một cách nhanh chóng.
Trước mắt anh còn chưa tu luyện nhưng sau khi được thanh tẩy bằng nguyên thần của Lão Tà thì cơ thể anh đã khỏe hơn so với người thường một chút.
Anh vẫn còn là một thân xác phàm tục, một sinh viên nghèo, vẫn phải tiếp tục công việc làm thêm.
Vào đến quán bar, quản lý chỉ càm ràm mấy câu, cũng không có nói gì, chỉ bảo anh đi làm nhanh đi, cuối tuần rất đông khách.
Sau khi Dương Bách Xuyên thay đồng phục, bắt đầu di chuyển các thùng hàng, giao đồ uống. Bận rộn đến hai giờ sáng mới coi như là qua giờ cao điểm, lúc đó anh mới rảnh rỗi đi vào phòng vệ sinh.
Khi ra khỏi phòng vệ sinh, anh nhìn thấy một người quen ở hành lang, nhìn một cái liền biết Liễu Linh linh bị người ta bỏ thuốc.
Nếu đổi lại là người khác thì anh sẽ nhắm một mắt mở một mắt mà đi qua, nhưng bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên xoắn xuýt lại.
Liễu Linh Linh là bạn cùng lớp, lại là hoa khôi của lớp. Giống như bao chàng trai khác, Dương Bách Xuyên cũng coi cô ấy như một nữ thần, mặc dù ngày thường cả hai rất ít nói chuyện nhưng dù sao cũng là bạn học cùng lớp.
Mới vừa rồi hai tên thanh niên vừa nhìn thấy cô ấy liền bị hớp hồn, gọi cô ấy đến phục vụ, tự nhiên có thể đoán được kết quả phía sau.
Rốt cuộc có quản hay không…”
Dương Bách Xuyên đấu tranh trong lòng.
Anh suy nghĩ một chút, bây giờ sức mạnh của anh cũng hơn người thường, đối phó với hai tên côn đồ chắc cũng không thành vấn đề.
Anh nghiến răng: “Mẹ nó, đắc tội với bọn côn đồ trong xã hội thì sao. Ông đây không muốn bản thân phải hối hận.” Nếu anh không quản thì cuộc đời của Liễu Linh Linh sẽ đi đời nhà ma.
Hơn nữa, anh cũng muốn thử xem, thân thể này khác gì so với người thường, chỉ là một thử nghiệm nhỏ, dù sao anh cũng có thể dễ dàng cầm một tảng đá mấy trăm kg thì đối phó với mấy tên côn đồ chắc cũng không khó lắm.
Cởi đồng phục ra, Dương Bách Xuyên bước đến phòng bao và gõ cửa. Hồi lâu không có động tĩnh, anh nghe thấy bên trong có tiếng nhạc đinh tai nhức óc, dứt khoát nâng chân lên đạp cửa.
“Oanh!”
Cú đá này mạnh đến mức cánh cửa cũng bị anh đạp tung ra.
Cửa phòng bao bị Dương Bách Xuyên đá tung, nhưng tình cảnh bên trong khiến anh sững sờ trong giây lát.
Bên trong không chỉ có hai thanh niên du côn mà là sáu người nữa. Tuy nhiên, không thấy Liễu Linh Linh đâu, anh thấy thấp thoáng bóng người trong phòng vệ sinh liền đoán được Liễu Linh Linh đã được đưa vào bên trong đó.
Một đấu sáu, số người vượt quá dự kiến của Dương Bách Xuyên một chút, nhưng đã lao vào thì anh sẽ không rút lui.
Lúc này, âm nhạc cũng dừng lại, cả sáu người nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt không mấy thiện cảm, một nam thanh niên tóc vàng nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên và quát: “Mày bị điên à? Mày là ai?”
Loại người này Dương Bách Xuyên đã gặp rất nhiều, không nhiều lời, anh liền vung chân đá tới: “Tao là chú của mày.”
“Bang ~ A!” Thanh niên tóc vàng bị Dương Bách Xuyên đá bay vào góc tường.
Năm người còn lại cầm chai bia trên tay, ném về phía Dương Bách Xuyên.
“Bụp bụp ~”
“Ahhhhh…”
Chưa tới ba mươi giây thì sáu người đã gục trên mặt đất, miệng kêu gào thảm thiết.
Giờ phút này Dương Bách Xuyên càng tin vào bản thân mình, anh phát hiện ra các giác quan của mình nhạy bén đến mức dọa người, đừng nói sáu tên côn đồ, hai mươi tên cũng không đủ cho anh đánh.
“Lạch cạch ~”
Quả nhiên Liễu Linh Linh đang ở trong nhà vệ sinh, lúc này cô ấy đang bị một tên thanh niên cởi áo ra, nhìn dáng vẻ như muốn dở trò đồi bại.
Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, may mà có mặt kịp thời, nếu không Liễu Linh Linh xong đời rồi.
Sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên khiến tên thanh niên có chút kinh hoảng.
“Mày là ai? Mày có biết ông đây là ai không? Mày đừng có xen vào chuyện của người khác.”
Nguyễn Văn Hạo đã bình tĩnh trở lại sau cơn hoảng loạn ban đầu. Cuối cùng thì hôm nay anh ta đã lừa được Liễu Linh Linh, mong ước sắp đạt được thì nửa đường lại nhảy đâu ra một Trình Giảo Kim.
Nhà họ Nguyễn và nhà họ Liễu là đối tác làm ăn. Kể từ khi gặp Liễu Linh Linh hai năm trước, anh ta đã bị mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo. Đáng tiếc, Liễu Linh Linh lại không hề có cảm tình với anh ta.
Mấy lần theo đuổi đều bị Liễu Linh Linh châm chọc khiến anh ta rất tức giận. Hôm nay, cuối cùng anh ta cũng tìm được cớ để lừa Liễu Linh Linh vào quán bar, bỏ thuốc cô và chuẩn bị làm chuyện mà anh ta muốn từ lâu.
Dương Bách Xuyên không trả lời mà trực tiếp đá vào hạ bộ của Nguyễn Văn Hạo.
“A ~” Sau khi Nguyễn Văn Hạo hét lên như lợn bị chọc tiết thì ngất xỉu.
Nhặt quần áo trên đất đưa cho Liễu Linh Linh mặc vào, Dương Bách Xuyên bế cô bước ra ngoài.
Anh nhìn ra được tên thanh niên có mưu đồ bất chính với Liễu Linh Linh này là người có tiền có quyền, quần áo mặc trên người cũng là hàng hiệu, tạm thời không nên dây vào, mục đích là cứu người, rời khỏi đây rồi nói sau.
Ôm lấy Liễu Linh Linh đi ra khỏi quán bar bằng cửa sau, anh chạy một mạch đến con hẻm sau đó mới dừng lại để hít thở.
Lúc này, Dương Bách Xuyên không ngờ Liễu Linh Linh đang ở trong ngực lại đưa tay ôm cổ anh, ánh mắt mê ly, bắt đầu hôn anh.
Đôi môi mềm mại ẩm ướt khiến Dương Bách Xuyên si mê, nhưng trong lòng anh biết rõ đây chính là xuân dược phát huy tác dụng, không thể thừa dịp người khác gặp họa để làm trò đồi bại, nếu không thì anh cũng không khác gì tên thanh niên vừa rồi.
Trong lòng lo được lo mất, anh đẩy Liễu Linh Linh ra, trong đầu nghĩ cách giải xuân dược, một lúc sau liền có cách.
Dùng phương pháp điểm huyệt đấm bóp để bấm mấy huyệt trên người Liễu Linh Linh, giải phóng xuân dược trong cơ thể khiến cho cô tỉnh lại.
Sau khi làm song, thân nhiệt của Liễu Linh Linh trong vòng tay anh không còn nóng nữa, cô cũng không còn vặn vẹo rên rỉ, đôi mắt trở lại vẻ trấn tĩnh như trước.
Nhưng Dương Bách Xuyên không ngờ rằng giây phút sau, Liễu Linh Linh không cảm ơn anh mà còn tặng anh một cái tát.
“Bốp~”
“Là cậu… Dương Bách Xuyên? Cậu đã làm gì tôi?”
Liễu Linh Linh đẩy Dương Bách Xuyên ra và gầm lên.
Dương Bách Xuyên bị một cái tát của Liễu Linh linh làm cho điêu đứng.
Cứu người không nhận được một lời cảm ơn mà ngược lại còn bị ăn tát?
Dương Bách Xuyên ngay lập tức trở nên tức giận: “Cậu có bị điên không? Nếu không có tôi thì cậu đã bị mọi người ta làm nhục rồi ~ Hãy nghĩ kỹ xem cậu đã gặp ai trong quán bar?”
Sau khi bị Dương Bách Xuyên mắng, Liễu Linh Linh cũng định thần lại, cô chỉ nhớ là Nguyễn Văn Hạo đã rủ cô đi chơi… Anh ta đưa cho cô một ly nước trái cây, sau khi uống thì cô liền ngất xỉu.
Vì nhà họ Nguyễn và nhà họ Liễu là đối tác làm ăn, bị Nguyễn Văn Hạo theo đuổi khiến Liễu Linh Linh cũng cảm thấy phiền, cô muốn bảo Nguyễn Văn Hạo từ nay đừng làm phiền cô nữa nên đã đến quán bar để gặp mặt.
Bây giờ nghĩ lại, Liễu Linh Linh mới nhận ra rằng chính tên khốn Nguyễn Văn Hạo đã bỏ thuốc cô.
Về phần Dương Bách Xuyên, một bạn học khá trầm lặng trong lớp, cô nghe nói rằng cậu ta đang làm việc bán thời gian, lúc này cô mới hiểu ra, chính Dương Bách Xuyên đã cứu mình.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng Liễu Linh Linh ngạc nhiên, Dương Bách Xuyên ngày thường luôn trầm lặng hôm nay cậu ta không chỉ cứu mình mà còn mắng mình, khác hẳn Dương Bách Xuyên luôn trầm lặng trong lớp.
“Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cậu.” Liễu Linh Linh nói.
“Hừm, không cần, đừng coi tôi là kẻ phạm tội là được, tạm biệt!” Dương Bách Xuyên nín giận, khịt mũi với Liễu Linh Linh rồi rời đi.
Nhìn Dương Bách Xuyên xoay người rời đi, Liễu Linh Linh nghiến răng nghiến lợi, cô tự hỏi liệu sức quyến rũ của mình đã bị giảm 30% hay sao? Đường đường là hoa khôi của lớp mà lại bị tiểu tử này coi thường, cho dù đó chỉ là hiểu lầm tát cậu ta một cái thì cũng không cần phải bỏ đi như vậy chứ?
Thấy xung quanh yên tĩnh không có ai, mới sáng sớm bắt taxi rất khó, Liễu Linh Linh có chút sợ hãi.
“Dương Bách Xuyên, đợi một chút ~” Cô giậm chân, nhanh chóng đuổi theo.
Dương Bách Xuyên giận dữ nói: “Cậu đi theo tôi làm gì? Trở về trường học đi!”
“Tôi sợ ~” Liễu Linh Linh yếu ớt nói.
“Làm ơn, trường học không xa, đi bộ mười phút là tới, tôi sống ở ngoài, cậu tự về đi!” Bởi vì anh làm việc bán thời gian trong quán bar vào buổi tối, để thuận tiện, Dương Bách Xuyên thuê một phòng đơn nhỏ bên ngoài.
“Gần ba giờ sáng, cổng trường đã đóng từ lâu. Dương Bách Xuyên, cậu có thể đưa tôi đến khách sạn thuê phòng không?” Liễu Linh Linh mặt đỏ bừng nói.
“Đùa gì vậy…? ” Dương Bách Xuyên tròn mắt, anh không ngờ Liễu Linh Linh lại đưa ra yêu cầu như vậy.