Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)

Chương 3971: Sư tử vồ Thỏ




Mười phút sau, trong đầu hẳn mới vang lên giọng nói của lão đầu: “Tiểu tử thối, có thể đứng dậy chuẩn bị rồi ~"
Lúc này Dương Bách Xuyên mới thở phào một hơi, hắn từ từ đứng dậy, cứ năm im một chỗ mà không đổi tư thế, cho dù hắn là tu chân giả thì vẫn cảm thấy tê dần.
Sau khi đứng dậy, Dương Bách Xuyên âm thầm liu lưỡi, trong lòng nói với lão đầu: “Lão đầu, tiếp theo làm sao bây giờ, cái tên khốn kiếp kia cũng giỏi chịu đựng thật!”
“Đối phương là người khôn ngoan có kinh nghiệm chiến đấu, tiểu tử con đợi một lát, vẫn căn phải chú ý, lúc này hắn ta đang di chuyển cách trước mặt con hơn ba mươi mét, hơn nữa còn đang tới gần đây, nghe vi sư chỉ huy.." Vân Thiên Tà dặn dò.
Dương Bách Xuyên cạn lời: "Lão đầu chết tiệt, không phải chỉ là một Tán Tiên lục chuyển thôi sao, còn phải trịnh trọng như vậy à? Mặc dù lực lượng của con không bằng đối phương, nhưng công thêm sức mạnh thần hồn của người cũng thừa đủ đối phó với hắn ta, lại còn là thần hồn của Thập Nhị Tán Tiên, không cần phải chuyện bé xé ra to vậy chứ?”
“Thằng nhóc vô nhỉ, cái loại suy nghĩ như con thì trận chiến kế tiếp chắc chắn sẽ thua, ngay từ đầu ta đã dạy con, sư tử vồ thỏ còn phải dùng toàn lực, huống chỉ bây giờ ngay cả thỏ con cũng không bằng đã kiêu căng ngạo mạn như vậy?
Hơn nữa, Vạn Tượng thần thông rất đặc biệt, cho dù con cố gắng hết sức, thêm cả vi sư chỉ điểm thì cũng chưa chắc đã có ưu thế hơn, ở đó mà còn dám kiêu ngạo?
Vi sư là Thập Nhị Tán Tiên Chí Tôn không sai, nhưng con cũng không nghĩ mà xem tình huống hiện tại của vi sư là như thế nào? Trong lòng con không rõ hay sao? Xốc lại tinh thần đế chống địch, nếu không con cứ đợi chết đi, chưa nhắc tới ở trên kia còn có bảy tán tiên đang nhìn chằm chằm như hổ đói..”
'Vân Thiên Tà lải nhải, nghiêm khắc dạy dỗ, Dương Bách Xuyên lập tức đầu hàng: “Rồi rồi rồi, vừa rồi con chỉ nói như vậy, tính cách của con thế nào người không biết hay sao? Yên tâm, yên tâm, con tuyệt đối sẽ dùng sức sư tử võ thỏ để đối phó với hẳn ta.”
Hai thầy trò đấu võ mồm đã trở thành thói quen.
Nói xong, Dương Bách Xuyên chậm rãi tiến tới phía trước, đồng thời âm thầm tiết kiệm tỉnh lực, chuẩn bị tấn công U.
Hắn không thể phun một ngụm máu vô ích như vậy được.
Mặc dù hẳn nói với lão đầu như vậy, nhưng trong lòng lại cảnh giác còn hơn cả sư thử võ thỏ.
Nín thở chuẩn bị ra tay.
Một mét...hai mét..mười mét..mười sáu, mười bảy, mười tám...
Tới khi khoảng cách tới mười chín, hẳn nghe được giọng lão đầu vang lên: “Ra tay.”
Dương Bách Xuyên dốc hết sức, chỉ chờ một câu này của lão đầu.
Hắn và U thuộc tình huống ai cũng không thấy ai, cũng không cảm nhận được đổi phương.
Lúc này Dương Bách Xuyên chỉ đợi Vân Thiên Tà chỉ huy.
Ngay khi lão đầu vừa dứt lời, hắn đã vung một đấm thật mạnh về phía đổi phương.
“Ầm ~"
"A~"
“Phụt ~”
Một đòn giáng xuống, tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu từ trên không trung rơi xuống, trực tiếp bay xa ra ba mươi mét.
Trong lòng Dương Bách Xuyên thăm mừng rỡ, hắn chỉ cảm thấy cú đấm của mình như rơi xuống thịt mềm, hình như đã đánh trúng bụng của đối phương
Mặc dù hắn không nhìn thấy được bóng dáng của U,nhưng có thể nhìn thấy vết máu từ trên không văng ra.
Dương Bách Xuyên tin thương tổn mà hẳn gây ra cho U không thua kém gì khi hẳn bị hộc máu trước đó Hắn vội vàng hỏi lão đầu: "Lão đầu, đánh trúng chỗ nào của đối phương vậy?
Vân Thiên Tà mắng nói: “Tiểu tử thối, vi sư chỉ có thể cảm nhận được vị trí của đối phương chứ không nhìn thấy, sao ta biết được đánh trúng chỗ nào, nhưng có lẽ hẳn ta bị thương không nhẹ.”
“Haha ~ Kệ đi, dù sao con cũng đánh trúng hắn ta rồi, cuối cùng cũng đòi được lãi, tiếp theo con phải ngược chết hẳn ta, bây giờ hắn đang ở đâu? Dương Bách Xuyên đắc ý nói với Vân Thiên Tà.
“Hân ta đi vòng ra sau, di chuyển tới phía bên phải cách con ba mươi mét, tốc độ chậm, thừa cơ hẳn đang bị thương phải lấy được mạng của hắn, tiếp tục...” Vân Thiên Tà nói.
“Được, lần này xem con chơi chết hắn ta.”
Dứt lời Dương Bách Xuyên lắc mình vèo một cái tới phía bên phải, đến khi khoảng cách còn mười mét, hắn vung ra một đấm.
“Bịch ~"
“A...Phụt ~"
Lại là một vũng máu lớn trên mặt đất.
Trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng sảng khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.