Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)

Chương 3974: Trên người hắn có đại thần thông




Nghe thấy câu hỏi của U, Dương Bách Xuyên ho khan cười.
“Khụ khụ...”
Hẳn đương nhiên sẽ không nói, trên người hắn còn có sự tồn tại của sư phụ.
Hắn lau vết máu trên khóe môi rồi nuốt một giọt nước sinh mệnh trong lòng bàn tay vào bụng, hẳn cần khôi phục vết thương, tình hình hiện giờ khá nghiêm trọng.
Sau đó Dương Bách Xuyên nhìn về phía U, nhếch miệng cười nói: "Ha ha, không phải chỉ là ẩn thân thôi sao, cũng không đỉnh như ngươi nghĩ đâu, ta muốn phát hiện ngươi cũng rất dễ dàng, đáng tiếc không giết được ngươi.”
Vẽ chuyện sư phụ phát hiện hành tung của U, Dương Bách Xuyên không đề cập tới.
Ông đã từng nói, thần thông Vạn Tượng thực sự không tầm thường, nhưng muốn tránh khỏi một Tán Tiên Chí Tôn như ông, trừ khi là Vạn Tượng Tiên Đế, còn "U" chỉ là một Tán Tiên cấp sáu Hậu Kỳ, phát hiện hành tung của hắn ta rất dễ dàng, đương nhiên vì vậy Dương Bách Xuyên cũng đã trả giá bằng một ngụm máu
Nghe Dương Bách Xuyên giải thích, U đương nhiên cảm thấy khó chịu, hắn ta tin chắc trên người Dương Bách Xuyên vẫn còn một tồn tại bí mật nào đó, nếu không sao có thể phát hiện tung tích của hắn ta chứ?
"U" lập tức nhíu mày nói: "Nếu ngươi đã không nói, vậy ta cũng không khách khí nữa, cho dù năng lực hiện giờ của ngươi có mạnh đến mức nào, thì cũng không thể đối phó được bảy đại Tán Tiên. Ha ha.”
U nói xong lập tức nói với bảy đại Tán Tiên bên cạnh: "Bắt tiểu tử này soát hồn, trên người hẳn có đại thần thông, chúng ta sẽ cùng chia sẻ."
Lúc này bảy đại Tán Tiên cuối cùng cũng đã hiểu, vết máu xuất hiện từ không trung trước đó đều là của Dương Bách Xuyên và U, điều khiến bọn họ khiếp sợ chính là, xem tình hình, U và Dương Bách Xuyên ẩn thân quyết đấu, nhưng thực lực cả hai đều ngang nhau, cả hai đều bị thương.
Nhưng còn một điều khiến bảy đại Tán Tiên càng chú ý hơn.
U là ai?
Dương Bách Xuyên có tu vi gì?
Hai người có thế chiến đấu ngang sức nhau, chuyện này khiến người ta khó tin.
Trong lòng mọi người cũng dần cảm thấy bọn họ và Dương Bách Xuyên cũng có đắng cấp ngang nhau.
Giới tu sĩ không có phân chia cấp bậc cảnh giới tuyệt đối, luôn là kẻ mạnh được tôn trọng, ai có nắm đấm mạnh thì người đó chính là vua.
Lúc này tuy trông Dương Bách Xuyên có vẻ bị thương nặng, nhưng đã thắng được sự tôn trọng của bọn họ, sự tôn trọng đối với kẻ mạnh.
Nhưng sau khi nghe U nói vậy, ánh mắt của bảy đại Tán Tiên đều sáng lên, chung quy thì lợi ích vẫn được đặt lên hàng đầu.
Lần này bọn họ rời núi cũng không hoàn toàn là vì duy trì sự thiêng liêng bất khả xâm phạm của núi Chí Tôn, mà là nhận được tin tức từ hậu bối đến để báo thù, cũng là để xem thứ thần thú thần cầm bên người Dương Bách Xuyên...
Đó chẳng phải cũng là vì lợi ích sao?
Chiến đấu đến hiện giờ, mười đại Tán Tiên của núi Chí Tôn họ đã bị Dương Bách Xuyên giết hai người, bây giờ đến cả U cũng trọng thương, Dương Bách Xuyên mới xem như thất bại. Không đúng, chính xác mà nói thì Dương Bách Xuyên không thất bại, mà cả hắn và U đều thiệt.
Tiểu tử này thật đáng sợ.
Nhưng mấy đại Tán Tiên cũng thấy được trên người Dương Bách Xuyên có tồn tại rất mạnh, cám lòng tham của bọn họ.
Lời U nói lúc này vừa khéo đúng với những gì bọn họ mong muốn.
Hiện giờ... Dương Bách Xuyên đã trọng thương, cho dù hẳn có nghịch thiên, nhưng làm sao có thể chống đỡ nổi sự tấn công của bảy đại Tán Tiên bọn họ chứ?
Chỉ cần giết Dương Bách Xuyên, mọi chuyện sẽ kết thúc, mà bọn họ cũng sẽ đạt được mục đích trong lòng.
Mà sau trận chiến này, mọi người đều biết, tiểu tử Dương Bách Xuyên này tuyệt đối không thể sống sót, nếu không chẳng khác nào một tai họa về sau đối với bọn họ.
"Chư vị bày trận, tất cả cùng ra tay giết tên tiểu ma đầu này đi, tiểu tử này thú đoạn quỷ dị, chúng ta cũng đừng kiêng dè nữa, ra đại chiêu, trực tiếp đánh chết hắn, khôi phục lại sự bình yên cho núi Chí Tôn, cũng coi như cho các tiểu bối đã chết một lời giải thích.”
Một người trầm giọng nói.
Sáu người còn lại gật đầu đồng ý.
U lúc này cơ thể loạng choạng, nhưng cũng đã tựa vào một tảng đá lớn, cười lạnh nhìn Dương Bách Xuyên, hắn ta nghĩ lăn này Dương Bách Xuyên chết chắc rồi.
Mấy đại Tán Tiên đều biết Dương Bách Xuyên đã bị thương, không thể trở mình được nữa.
"Khụ khụ...”
Dương Bách Xuyên nghe mấy lão bất tử này nói chuyện, đến cuối rồi mà vẫn tìm một cái cớ giả tạo, đội cái nồi tiểu ma đầu này cho hắn.
Dương Bách Xuyên cười nói: "Một đám lão bất tử, nghĩ ta bị thương rồi chỉ có thể chờ chết, tùy ý các ngươi chém giết à? Ha ha... Khụ khụ... Hôm nay ta thật muốn xem thử, mấy lão bất tử các ngươi định giết ta thế nào..."
Dương Bách Xuyên ho khan mắng, hẳn thật sự bị thương nặng, nhưng còn chưa đến mức không thể, đánh trả, chẳng qua đối mặt với sự tấn công cùng lúc của bảy đại Tán Tiên, hẳn quả thực không thể ứng phó.
Nhưng chẳng lẽ hẳn cứ như vậy để mặc cho bảy đại Tần Tiên chém giết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.