Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)

Chương 3975: Bảo vệ sư phụ




Sao có thể được?
Mặc dù sư phụ nói không ra tay, nhưng khi thực sự chạm đến ranh giới sống chết, Dương Bách Xuyên tin sư phụ sẽ không mặc kệ hẳn. Hơn nữa dù sư phụ có thể ra tay, nhưng lần này Dương Bách Xuyên không muốn để ông đích thân động thủ.
Bởi vì ngay từ đầu, sư phụ đã cho hẳn mượn sức mạnh thần hồn.
Sau khi chiến đấu không ngừng, cho dù sức mạnh thần hồn của sư phụ có mạnh đến đâu cũng đã tiêu hao không ít.
Lỡ như sư phụ ra tay rồi lại chìm vào giấc ngủ say, vậy thì không hay.
Nơi này là núi Chí Tôn, là nơi tọa lạc đạo trường của ông, đến đây đế giúp ông đúc lại tiên thế, không thể vừa đến cửa đã khiến ông chìm vào giấc ngủ...
Hơn nữa, ngoại trừ sư phụ thì trong biển ý thức của Dương Bách Xuyên vẫn còn sự tồn tại của Hắc Liên.
Chẳng qua sau khi có được Thủy Chỉ Căn Nguyên, Hắc Liên đã tiến vào trạng thái tự vệ như sư phụ.
Đến nay Hắc Liên vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng đã mấy trăm năm trôi qua, Dương Bách Xuyên nghĩ dù Hắc Liên chưa tỉnh nhưng cũng đã khôi phục lại rồi.
Hân và Hắc Liên là quan hệ đôi bên cùng có lợi, nếu hẳn chết thì Hắc Liên cũng không còn chỗ dung thân, nên Dương Bách Xuyên tin rằng, vào lúc nguy hiểm, có lẽ Hắc Liên sẽ xuất hiện bảo vệ hẳn.
Đương nhiên đó cũng chỉ là suy đoán của Dương Bách Xuyên, vào lúc nguy hiểm thật sự, Hắc Liên rốt cuộc có tỉnh lại hay không, hắn không biết.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Dương Bách Xuyên cũng hy vọng Hắc Liên có thể tỉnh lại, bởi vì nơi này đầy rẫy những nguy hiểm không xác định.
Hắn biết phía trên các Tán Tiên trên núi Chí Tôn còn có ba vị Tán Tiên lão tổ tồn tại, bây giờ mười đại Tán Tiên cấp sáu Hậu kỳ đã ép hẳn đến mức này rồi, có thể tưởng tượng được, nếu ba vị Tán Tiên lão tổ xuất hiện, hắn đương nhiên không thể đánh lại.
Còn vẽ sư phụ, Dương Bách Xuyên rất rõ rằng, mục đích đến đây lần này là để giúp ông đúc lại tiên thể, vì ngày này, hắn biết ông đã chờ đợi bao lâu rồi.
Vì ngày này, hẳn biết ông đã dùng hết tâm sức, chỉ dẫn hẳn tu luyện từ bước đầu tiên, bước vào Tu Chân Giới cũng chỉ vì ngày này, trên con đường này không chỉ đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió sinh tử, mà còn giúp hắn trưởng thành theo từng ngày, không biết sư phụ đã giúp đỡ hẳn bao nhiêu rồi.
Có nhiều chuyện, hắn thực sự không thể đếm nổi.
Nhưng Dương Bách Xuyên biết, mỗi lần sư phụ ra tay đều là đánh cược mạng mình để bảo vệ hẳn, che mưa chân gió cho hắn, cũng không biết ông đã sống đi chết lại bao nhiêu lần rồi.
Mặc dù sau mỗi lần chìm vào giấc ngủ say ông đều có thể tỉnh lại, nhưng Dương Bách Xuyên biết, mỗi lần như vậy ông đều đang đấu tranh để giành lấy mạng sống của mình.
Bởi vì hẳn biết, đối với một tu sĩ mà nói, cốt lõi căn bản thực sự chính là... Nguyên thần.
Mà thứ ông dùng để liều mạng chiến đấu lại chính là nguyên thần của mình.
Tu sĩ tu đạo không còn thân thể có thể đoạt xá sống lại, thậm chí thông qua việc chuyển thế trùng tu để sống lại, trở nên bất tử...
Thậm chí nếu điều kiện cho phép còn có thể vứt bỏ cơ thể, nhưng nguyên thần thì khác, một khi nguyên thần tiêu tán, đồng nghĩa với cái chết thật sự.
Dương Bách Xuyên biết mỗi lần sư phụ bảo vệ hắn, đều là đang liều cái mạng già của ông.
Nếu không nhờ tính chất đặc biệt của bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên nghĩ tàn hồn của sư phụ đã sớm tan thành mây khói vì che chở cho hắn từ lâu rồi.
Nói đến đây, sư phụ nhận hẳn làm đồ đệ, cũng là vì đúc lại tiên thể cho mình, nhưng... Mỗi lần ông bảo vệ hẳn, Dương Bách Xuyên biết ông đều đang liều mạng, dùng tàn hồn của mình để che chở cho một đồ đệ bất tài như hẳn.
Thật ra Dương Bách Xuyên biết, nếu sư phụ chỉ đơn thuần là vì tìm người dẫn ông về lại Tu Chân Giới, đến núi Chí Tôn để đúc lại tiên thể thì cũng không cân thiết hết lần này đến lăn khác liều mạng như vậy, cùng lắm thì mất đi một đồ đệ như Dương Bách Xuyên cũng bớt lo hơn, tìm đồ đệ khác là được.
Dương Bách Xuyên tin rằng bình Càn Khôn sẽ bảo vệ nguyên thần của ông, dù đồ đệ như hắn có chết, nguyên thần của ông trong bình Càn Khôn cũng sẽ không tiêu tán.
Nhưng sư phụ đã không làm vậy, tuy rằng mỗi lúc giải quyết hậu quả cho hẳn đều hung dữ hùng hổ, nói sẽ không có lần sau, nói lần này vi sư không ra tay, nhưng mỗi lần thực sự gặp nguy hiểm, ông vẫn ra tay.
Tình cảm giữa hai sư đồ chưa từng nói ra, nhưng Dương Bách Xuyên rất rõ ràng.
Cho nên lần này, Dương Bách Xuyên thề trong lòng sẽ không để sư phụ mạo hiểm, sư phụ đã bảo vệ hắn đến tận bây giờ, đã đến lúc hân làm chút gì đó cho ông rồi.
Dương Bách Xuyên cũng không muốn sau khi lên đỉnh núi Chí Tôn, cuối cùng sư phụ lại vì bảo vệ hắn mà vào lúc đúc lại tiên thể lại chìm vào giấc ngủ say.
Đối mặt với bảy đại Tần Tiên, Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, hẳn vẫn còn chút thủ đoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.