Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)

Chương 3978: Bị thương




“Rầm!"
Cả người Dương Bách Xuyên đập mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
Sức tấn công từ bảy lão già chết tiệt hợp sức lại mạnh hơn hẳn nghĩ.
Dĩ nhiên trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thất vọng...
Điều khiến hẳn thất vọng chính là không ngờ Hắc Liên vẫn chưa tỉnh lại.
Bản thân hẳn chỉ còn lại nửa cái mạng mà ý thức vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Mặc dù thất vọng nhưng Dương Bách Xuyên không hề oán trách Hắc Liên, bởi vì hắn biết lần trước nàng ấy bị thương nặng hơn hắn nghĩ, nếu không nàng ấy đã sớm tỉnh lại vào thời điểm mấu chốt này rồi.
“Khụ.."
Dương Bách Xuyên nhếch nhác bò dậy và ngồi xuống đất, sắc mặt trắng như giấy, cả người từ trong ra ngoài đều run lẩy bẩy.
Sức mạnh hợp lực của thất đại Tán Tiên vô cùng mạnh mẽ, hẳn quả thật không phải đối thủ có thể chống lại nửa đòn tấn công của bọn họ. Giờ đây hắn có thể ngồi dậy đều dựa vào sức mạnh của thần thông Chí Tôn, hàng phòng ngự của chuông Đông Hoàng, Thất Sắc Bảo Y và cơ thể lớn mạnh của hắn, dĩ nhiên hẳn còn phải sử dụng một giọt nước Sinh Mệnh trong cơ thể, nếu không bây giờ hẳn muốn ngồi dậy cũng khó.
“Tiểu tử thối, mau thả linh đài ra đi.”
Giọng nói của lão già vang lên trong đầu hắn.
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì nhếch môi cười nói: "Lão đầu, con vẫn chưa căn đến người đâu, người nghĩ đệ tử của người không có thủ đoạn giải quyết mấy tên khốn kiếp này sao, he he, vậy hãy xem con triệu hoán thần long đây, ha ha...”
Dương Bách Xuyên vừa cười vừa nói, nhưng thái độ rất kiên quyết, không cho lão đầu của mình nhúng tay vào.
Đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp, lão đầu vẫn như vậy, lúc đầu thì bảo ông sẽ không ra tay, nhưng đến lúc hẳn khó khăn nhất vẫn chuẩn bị giúp hắn.
Đây cũng là lý do Dương Bách Xuyên kiên trì lần này không thể để cho lão đầu ra tay, bọn họ đến núi Chí Tôn là để tạo lại tiên thể cho lão đầu, tuyệt đối không thể để lão đầu ngủ say lần nữa.
Hơn nữa Dương Bách Xuyên hiểu rõ, kể từ lúc lão đầu gặp phân thân Nguyên Thần của sư nương Thiên Cơ tại tiên phủ Cửu Vĩ của bà ấy, có lẽ bởi vì biết vài nữ nhân của hắn hoặc thế lực dưới trướng lão đầu đã gặp chuyện gì đó ở Tiên Giới sau khi hẳn gặp nạn mất tích, lão đầu đã bắt đầu lo lăng sau khi đến tiên phủ Cửu Vĩ.
Hắn và lão đầu nhà mình đều là người trọng tình cảm, nếu đổi lại là hắn, khi người thân bạn bè gặp phải vấn đề gì thì dĩ nhiên hẳn sẽ thấy rất sốt ruột.
Nếu đứng ở góc độ của lão đầu, chắc chẵn ông rất lo lắng.
Nhưng tình trạng hiện giờ của lão đầu, Nguyên Thần vẫn còn trong bình Càn Khôn, không có tiên thể. Dù ông muốn làm gì cũng không làm được với tình trạng này.
Chỉ có thể lo lắng suông.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hắn đã đưa lão đầu đến núi Chí Tôn rồi.
Nơi này là đạo trường của lão đầu ở đảo Tán Tiên, theo lời của lão đầu thì ông đã để lại báu vật tạo lại tiên thể cho bản thân ở đây, ngay trong cung Chí Tôn trên đỉnh núi Chí Tôn, trước mắt chỉ còn thiếu một bước nữa thôi. Trong lòng Dương Bách Xuyên thầm nghĩ, cho dù hôm nay hắn có chảy cạn máu cũng phải hoàn thành tâm nguyện của lão đầu.
Lão đầu đã bảo vệ hẳn từ lúc tu đạo cho đến lúc hân đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Tu Chân như ngày hôm nay, ông đã bảo vệ hắn cho đến lúc trưởng thành, bây giờ cũng là lúc người làm đệ tử như hẳn làm chút chuyện giúp sư phụ rồi.
Cả hai sư đồ đều biết tính cách của đối phương, Vân Thiên Tà cũng hiểu rõ đồ đệ của mình, nếu tiểu tử này đã quyết định chuyện gì thì có mười con trâu cũng không kéo lại nổi.
Vì vậy ông cũng không nhiều lời.
Hơn nữa dựa vào sự hiểu biết của ông đối với Dương Bách Xuyên, thật ra tên tiểu tử này rất nhỏ nhen, là một người sẽ không chịu bất cứ thiệt thòi nào. Nếu hắn không cho người làm sư phụ như ông nhúng tay vào thì ông cũng không xen vào nữa.
Sau khi Dương Bách Xuyên kết thúc cuộc trò chuyện âm thầm với lão đầu thì híp mắt nhìn thất đại Tán Tiên đang cẩn thận dè dặt đi về phía mình, hẳn không khỏi lớn tiếng cười lên.
“Ha ha ha... Bảy lão già chết tiệt này, ta chỉ là một tên Phi Thăng cảnh mà thôi, các ông đường đường là Tán Tiên Lục Chuyển hậu kỳ, có cần căng thắng đến thế không?” Dương Bách Xuyên bất chấp hình tượng mà ngồi dưới đất, há miệng cười lớn với thất đại Tán Tiên.
Sau khi nghe thấy tiếng cười không hề kiêng dè của tên họ Dương nào đó, khóe miệng của từng người bọn họ đều co rút, vẻ mặt tối sầm lại.
Mẹ kiếp ngươi đúng là tu chân giả Phi Thăng cảnh, nhưng thực lực chắc chắn không dừng lại ở cảnh giới đó.
Mẹ nó một tên Phi Thăng cảnh bình thường có thể giết chết Tán Tiên Lục Chuyển hậu kỳ à?
Có thế đánh gãy cánh tay của người đứng đầu thập đại Tán Tiên bọn ta, danh xưng “U” của U Linh và ép ngài ấy đến nước lưỡng bại câu thương à?
Có thế khiến thất đại Tần Tiên như bọn ta phải hợp sức đối phó ngươi và phải nơm nớp lo sợ sao?
Có điều bây giờ thất đại Tán Tiên cẩn thận thì cẩn thận, nhưng không còn căng thẳng như lúc đầu nữa.
Bởi vì lúc này Dương Bách Xuyên đã bị thương nghiêm trọng hơn, trông có vẻ vô cùng chật vật, hắn bất chấp ngồi dưới đất như thể rất khó khăn để đứng đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.