Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)

Chương 4001: Chí Tôn cung




Lúc này, kiếm khí của Diêm Bộ Hoan chỉ còn cách họ chưa tới mười thước, tốc độ nhanh tựa tỉa chớp.
Chính Dương Bách Xuyên cũng không biết ông già định làm gì...
Trong khoảnh khắc kinh hồn bạt vía này, chỉ còn nước tin vào ông già mà thôi, mong là lần này ông ấy vững được sự tỉnh táo.
Ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, âm thanh duy nhất Dương Bách Xuyên nghe thấy chỉ có tiếng chấn động lưỡi kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ...
“Ong ong..."
Lần này, hân có thể nghe thấy vô cùng rõ, âm thanh rung chuyển không khí, vang vọng khắp đất trời này chắc chân là tiếng rút kiếm.
Trái tim thoáng rung lên, Dương Bách Xuyên không tài nào tưởng tượng nổi đó là thứ kiếm gì mà chỉ cần rút khỏi vỏ thôi đã gây nên động tĩnh lớn tới vậy, thậm chí khiến cả đất trời phải chấn động theo.
Lúc này, ông già chợt lẩm bẩm: “Dám chơi kiếm trước mặt bản tôn hả, ha ha, thể ông đây sẽ cho thằng nhãi nhà ngươi biết cái gì là kiếm đạo chân chính”
Ông già vừa dứt lời, trước mắt Dương Bách Xuyên cũng hiện lên một cảnh rút kiếm vô cùng chấn động, đồng thời cũng cực kỳ quỷ dị.
Từ Chí Tôn cung thình lình xuất hiện ba cột sáng cao chọc trời.
Ba cột sáng mang ba màu sắc khác nhau, lần lượt theo thứ tự là đỏ, trắng và xanh
Nhìn từ xa, có vẻ chúng cũng chia ra chính và phụ.
Cột sáng trắng ở giữa có hào quang chói mắt nhất, tiếp theo là cột màu đỏ bên trái, cuối cùng là màu xanh bên phải.
Ba cột sáng khởi nguồn từ Chí Tôn cung, chiếu thắng lên bầu trời cao xanh, kích thước thì to như cột đình.
Điều khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên là sau khi ba cột sáng xuất hiện, kiếm khí đang lao thắng về phía mình của Diêm Bộ Hoan, rõ ràng đã tới ngay trước mặt, chỉ còn cách đúng một thước, tức thời khắc nó được tắm máu cũng cận kề rồi, thế mà khi ba cỗ kiếm khí từ bên trong Chí Tôn cung lộ diện, phóng lên trời, kiếm khí của Diêm Bộ Hoan bỗng ngừng lại, tựa như bị thứ gì đó giam cầm, đồng thời bắt đầu rung liên hồi.
Thấy vậy, Dương Bách Xuyên vui như mở hội, bởi nhìn thoáng qua cũng biết hiện tượng này có liên quan tới ba cột sáng từ Chí Tôn cung.
Nói chính xác hơn thì không phải cột sáng, mà là kiếm khí.
Sau khi ba cột sáng chọc trời đó hiện ra, phía trên Chí Tôn cung đã bị vô vàn kiếm khí xơ xác tiêu điều che phủ.
Nếu không phải Dương Bách Xuyên đang ẩn núp trong biển ý thức, nhường lại cơ thể cho ông già điều khiển, thì phỏng chừng cũng chẳng chịu nổi kiếm khí mạnh mẽ ở hiện tại đâu.
Không chỉ hắn mà cả Lục Nhĩ Mỹ Hầu đứng bên cạnh, Diêm Bộ Hoan đứng đối diện, cũng như ba lão tổ Tán Tiên đang kéo dài hơi tàn cũng phải run lấy bẩy trước kiếm khí hùng mạnh cỡ này.
Mà cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, với kiếm khí kiếm ý dày đặc, gần như hóa thành thực thể như vầy, tới cả Dương Bách Xuyên đang trốn trong biển ý thức mà vẫn cảm nhận rõ mồn một sức mạnh vô song đó thì đừng nói chỉ tới những người đứng bên ngoài.
Thấy kiếm khí của Diêm Bộ Hoan chịu dừng lại, Dương Bách Xuyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn hơi lo, bởi vì hiện tại kiếm khí của đối phương đang lơ lửng ngay trước mắt, chỉ còn cách “mặt tiền” của mình đúng một thước, lỡ có gì bất ngờ xảy ra thì hắn cầm chắc kết cục nát mặt.
Cũng may viễn cảnh đáng sợ đó lập tức sẽ biến mất.
Bởi kiếm khí mà ông già triệu hồi bất ngờ nổ tung.
Kế tiếp, ba cột sáng lớn từ Chí Tôn cung chợt tỏa ánh hào quang rực rỡ, rồi chiếu rọi cả ra ngoài phạm vi Chí Tôn cung.
Đầu tiên là cột sáng màu trắng, sau khi thoát ra ngoài thì hóa thành một thanh kiếm kiếm cổ mang hương vị xa xăm. Thanh kiếm dài tầm ba thước, màu trắng bạc rạng rỡ, chói lòa, không gì sánh bằng.
Hai cột dáng màu đỏ và màu xanh bên cạnh cũng sáng lên, dần biến đổi.
Giây sau, hai thiếu niên một nam một nữ tăm mười sáu, mười bảy tuổi xuất hiện.
Nữ diện một thân đỏ đậm, nam thì thuần một sắc xanh, đến là chói mắt.
Cặp thiếu niên trai gái này thoạt nhìn như một đôi tình nhân, họ đồng thời vươn tay, đặt lên thanh kiếm cổ đang tỏa sáng lấp lánh, sau đó cùng thanh kiếm bay ra khỏi Chí Tôn cung.
“Ong..”
Tiếng kiếm minh vang lên.
Chỉ trong chớp mắt, Dương Bách Xuyên phát hiện thiếu nam, thiếu nữ và cả kiếm cổ, tất cả đã biến mất.
Trên thực tế, kiếm khí kiếm ý càng thêm dày đặc, che trời lấp đất cả núi Chí Tôn.
Dương Bách Xuyên biết nguyên nhân đẳng sau là vì tốc độ của họ đã chạm tới cảnh giới mắt thường không nhìn thấy được, nói đơn giản thì không phải biến mất thật, mà vì tốc độ quá nhanh nên nhìn không thấy.
Sau đó, Dương Bách Xuyên thấy Diêm Bộ Hoan phía đối diện chợt để lộ vẻ mặt thảng thốt, ba chân bốn cẳng xoay người, bỏ chạy như bay, tới độ trong mắt chỉ còn thấy mỗi một vệt sáng, cứ như thể bị thứ gì đó dọa chết khiếp nên mới không chút do dự mà chạy trốn.
Thực tế thì đúng là Diêm Bộ Hoan đang chạy trốn thật...
Khác với dáng vẻ tự tin, phong thái ung dung lúc trước, Diêm Bộ Hoan của hiện tại chỉ hận không thể mọc thêm hai cái đùi nữa để chạy cho nhanh.
Diêm Bộ Hoan thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vầy.
Ban nấy, khi nghe thấy tên nhóc Dương Bách Xuyên kia hô to một câu "Ông bạn già, ra khỏi vỏ nào” về phía Chí Tôn cung, hẳn ta còn cười nhạo Dương Bách Xuyên đang giả thần giả quý, thậm chí đổi cả giọng, nghe có vé lão luyện, thăng trăm hơn.
Ai mà ngờ chỉ trong nháy mắt, Chí Tôn cung đã xảy ra biến hóa cực lớn, ba cột sáng đỏ, trắng, xanh bất ngờ xuất hiện, xông thắng lên trời; kế tiếp, kiếm khí mà hắn ta chém về phía Dương Bách Xuyên đột ngột dừng lại giữa không trung, còn run rẩy liên hồi.
Diêm Bộ Hoan là người chuyên tu kiếm đạo, tất nhiên biết điều này có ý nghĩa gì.
Đây là uy áp mà ý niệm của kiếm đạo cấp cao tỏa ra trước cấp thấp, hiện tại kiếm khí kiếm ý hẳn ta đã bị áp chế hoàn toàn.
Sau đó, cột sáng trắng hóa thành kiếm cổ, đỏ và xanh thì biến thành một cặp thiếu niên nam nữ.
Cảnh tượng đó khiến đầu óc Diêm Bộ Hoan như chết máy, cả người run lên bần bật...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.