Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)

Chương 4026: Tiếng khóc than của oán phụ




Ừm, tạm thời như vậy ha, nói ngắn gọn là... tặng cho con, lần này vi sư thất hứa, tương lai con tới Tiên Giới, vi sư nhất định sẽ bồi thường thỏa đáng. À, đúng rồi, thằng nhóc thối nhà con đừng có đánh chết hay nướng con chim đó lên ăn ha...”
Dương Bách Xuyên biết đây chỉ là giọng nói mà ông già chết tiệt thu sẵn từ trước chứ không phải thần. thức của ông
Nhưng cậu không để tâm, trái lại trong lòng còn thấy rất cảm động.Cũng không để ý, ngược lại thì nội tâm đĩnh cảm động.
Hắn lẩm bẩm: “Ông già chết tiệt, con là đồ đệ của sư phụ mà, ngại ngùng làm gì không biết. Thất hứa mà thôi, con cũng đâu quấn lấy sư phụ ăn vạ thiên tài địa bảo của người cho bằng được chứ, cần chỉ phải ngại ngùng.."
Dương Bách Xuyên biết ông già nhà mình là người nói lời giữ lời, lại hay sĩ diện, tuy mình là đ đệ của ông, nhưng ông già vẫn sẽ thấy xấu hổ khi không thể giữ lời hứa với mình.
Vì vậy mới phải dùng ngọc giản để nói với mình.
Dương Bách Xuyên không chỉ không giận, trái lại còn cảm động đến rối tinh rối mù. Tuy ông già nói thiên tài địa bảo trong Chí Tôn cũng đều đã bị ông già dùng để đúc lại Tiên thể hết, nhưng vẫn cố gắng để lại cho mình một con linh điểu đó thôi.
Lúc này, Dương Bách Xuyên cho rằng nếu đã là linh điểu mà ông già cố tình để lại, hẳn sẽ không hề tầm thường, thế nên vô cùng mong chờ.
Nhưng ngay lúc hân định tiến vào Chí Tôn cung để tìm vì theo lời ông già nói thì linh điểu đang ở bên trong, nhưng chẳng hiểu tại sao, sau khi xem lại một lượt lời dặn dò của ông già, Dương Bách Xuyên lại thấy có gì đó là lạ. Giọng điệu của ông già chết tiệt không đúng, giống như đang chột dạ vì để lại cho mình một tai họa lớn, không tài nào quản nổi ấy.
Sau đó, Dương Bách Xuyên vội lắc đầu, tự mắng chính mình: “Dù sao ông già chết tiệt cũng là sư phụ, không thể nào hãm hại đồ đệ mình được, đừng có lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử nữa”
Dứt lời, hắn phất tay một cái, thả Mai tỷ, Thiên Hồ, tiểu Phượng Hoàng, chồn con và Vượng Tử ở trong không gian bình Cần Khôn ra.
Nếu dự định tiến vào Chí Tôn cung, tuy bốn đại yêu đã bị ông già kiềm chân, đợi khi nào Lục Nhĩ Mỹ Hầu tỉnh lại sẽ thẩm phán họ, nên tạm thời không có gì nguy hiểm. Nhưng suy cho cùng Lục Nhĩ Mỹ Hầu cũng đang tiến hóa, tuyệt đối không thể bị người khác quấy rầy, vì vậy Dương Bách Xuyên mới thả nhóm Mai tỷ ra làm vệ sĩ cho Lục Nhĩ Mỹ Hầu, thế thì sẽ yên tâm hơn.
Sau khi thuật lại sơ lược những tình tiết quan trọng sau cuộc chiến cho Mai tỷ nghe, Dương Bách Xuyên chuẩn bị tiến vào Chí Tôn cung, đi tìm linh điểu ông già để lại.
Đúng lúc này, Mai tỷ lại bảo: “Để tiểu Phượng Hoàng đi cũng đi.”
“Thôi khỏi, mọi người hãy ở lại bảo vệ Lục Nhĩ, Chí Tôn cung sắp sụp tới nơi, không còn bất cứ trận pháp nào, nên chẳng có gì nguy hiểm cả đâu, sẵn tiện đề phòng đám Tán Tiên đó quay lại luôn” Dương Bách Xuyên từ chối.
Hãn cực kỳ coi trọng sự an toàn của Lục Nhĩ, nếu đã bảo xem Lục Nhĩ là huynh đệ, vậy hai người họ chính là huynh đệ, rất có thể, sau trận chiến này, hai người họ sẽ kết bái huynh đệ đấy.
"Chít chít."
Chồn con vừa kêu rối rít vừa nhảy lên vai Dương Bách Xuyên, tỏ ý quyết tâm muốn cùng Dương Bách Xuyên vào bên trong.
“Thế cho chồn con đi chung với, nếu không ta sẽ lo lắng" Mai tỷ mở miệng khuyên.
Lần này, Dương Bách Xuyên không từ chối mà gật đầu: “Thôi được rồi, vậy mọi người nhớ cẩn thận, tôi sẽ quay lại sớm thôi”
Sau đó, hẳn dẫn theo chồn con bước vào cổng lớn của Chí Tôn cung.
****
Nhìn từ bên ngoài, cổng lớn của Chí Tôn cung vẫn còn lành lặn, nhưng vừa bước qua ngạch cửa, tiến vào bên trong, Dương Bách Xuyên chỉ biết trợn tròn mắt ngạc nhiên, vì tất cả cung đình lầu các đều đã sụp đổ hết, nhìn sơ chẳng còn chỗ nào hoàn chỉnh.
“Ông già chết tiệt đã làm cái quái gì vậy chứ? Tính ra mình còn định ghé hai gian để bảo bối tìm thử xem còn gì dùng được nữa không, nhưng theo cái đà này thì chắc là không rồi..” Dương Bách Xuyên lầm bẩm.
"Chít chít"
Đúng lúc này, chồn con bỗng kêu một tiếng, như hỏi, tan hoang thế này thì biết đi đâu tìm linh điểu đây?
“Cũng đúng, ông giả chết tiệt đó chẳng nói rõ ràng gì hết, linh điểu trông ra sao? Phải đi đâu tìm chứ?”
Diện tích của Chí Tôn cung rất lớn, còn là một nơi có sông có núi, ông già lại chẳng thèm miêu tả sơ qua dáng vẻ linh điểu cho hắn biết, thế nên giờ mà muốn tìm một con chim ở đây cũng chẳng phải chuyện gì dễ dàng.
Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa phóng thần thức ra khắp bốn phía.
Sau khi điều tra một vòng, thần thức không phát hiện bất cứ sinh vật nào hết, mà cũng đúng, giờ Chí Tôn cung đã tan hoang như vầy, dù ban đầu có sinh vật sống bên trong thật thì e là cũng chạy biến mất rồi.
Nhưng Dương Bách Xuyên tin tưởng ông già nhà mình, nếu ông ấy đã nói để lại cho mình một con linh điểu, vậy chắc chẵn sẽ không có chuyện nói bừa lừa hắn đâu.
Thế là hẳn quyết định đích thân đi tìm, sau đó hắn và chồn con cùng xông vào khu tàn tích, tìm từng nơi từng nơi một.
Bốn, năm canh giờ trôi qua, đừng nói là linh điểu, tới một cọng lông chim còn chưa thấy nữa là.
Ngay lúc Dương Bách Xuyên cho rằng linh điểu đã sớm bỏ chạy, định từ bỏ, bên tai bỗng nghe loáng thoáng tiếng khóc tức tưởi.
“Hu hu... Đồ đàn ông phụ tình, vô lương tâm, dám bỏ lại mình ta mà đi..”
“Hu hu hu, lão già khốn nạn, không biết xấu hổ, đi thì đi đi, sao phải hủy hoại cung điện làm gì, báo hại ta mất luôn chỗ ở duy nhất..."
“Hu hu hu.. Chí Tôn cái chó gì chứ, nói mà không giữ lời gì cả, rõ ràng nói sẽ có đồ đệ tới dàn xếp, chăm sóc cho ta, người đâu? Người đâu rồi? Ở đâu chứ?"
m thanh Dương Bách Xuyên nghe thấy có vẻ được truyền tới từ một điểm cách nơi hẳn đứng tâm trăm thước, thế là vội vàng chạy tới đó cùng chồn cao Càng lại gần, tiếng khóc la càng thêm rõ ràng.
Nhưng điều khiến hắn thấy lạ là rõ rằng đó là giọng của nam, nhưng cách mắng chửi với khóc lóc lại giống hệt như một oán phụ bị đàn ông ruồng bỏ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.