Cuối cùng yêu ma cũng dừng tay, đi từng bước đến bên cạnh Dương Bách Xuyên.
Nụ cười đắc ý của yêu ma lọt vào tầm mắt Dương Bách Xuyên.
Hắn chỉ còn lại nửa hơi thở.
Hắn từ bỏ rồi..
“Cầu xin...ngươi tha cho... con trai ta..” Dương Bách Xuyên nói ra lời cầu xin đứt quãng. Mặc dù hẳn biết mình nói cũng vô ích, yêu ma sẽ không bỏ qua cho cha con hắn, nhưng hắn vẫn phải làm chuyện một người cha nên làm.
"Khà khà khà... cuối cùng ngươi cũng cầu xin bản tọa rồi hả?"
Bộp!
Yêu ma vừa nói vừa giầm một chân lên ngực Dương Bách Xuyên. Rắc! Lồng ngực hẳn lõm xuống.
Phụt!
Dương Bách Xuyên hộc máu, hai tay ôm lấy chân của yêu ma theo bản năng, muốn đẩy chân của đối phương ra nhưng không có tác dụng gì.
"Hì hì, bây giờ ngươi cầu xin bản tọa thì đã muộn. Bản tọa chơi đã rồi, tiễn ngươi lên đường thôi.”
Nói xong yêu ma chìa tay ra, ma khí bùng nổ, giáng một chưởng xuống đâu Dương Bách Xuyên
Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên bỗng nói: "Xin lỗi con trai, vi phụ không cứu được con, thế thì đi theo con xuống suối vàng vậy... Hắc Liên, xin nhờ ngươi đấy!"
"Á..."
Dương Bách Xuyên hét to. Trong lúc yêu ma giáng xuống một chưởng, hân cưỡng chế trục xuất Hắc Liên trong biển ý thức của mình ra ngoài, sau đó muốn tự bạo.
Cùng chết với yêu ma.
Ầm! Nguyên thần cường đại bùng cháy.
Vù! Một bông hắc liên bay ra khỏi cơ thể hắn.
Giờ phút này Dương Bách Xuyên thiêu đốt nguyên thần, điên cuồng hấp thu linh khí trời đất vào cơ thể.
Tốc độ còn nhanh hơn hẳn hấp thu linh khí để đột phá tụ vi và tu luyện gấp trăm ngàn lần.
Đây là dấu hiệu khi tu sĩ tự bạo.
Con ngươi của yêu ma co lại, tất nhiên gã biết Dương Bách Xuyên muốn làm gì, đối phương muốn tự bạo.
"Tên điên..."
Rốt cuộc yêu ma cũng sợ hãi. Lúc này trên người Dương Bách Xuyên phát ra khí tức cường đại khiến gã cảm thấy nguy hiểm
Tuy là đại ma đầu của Ma Giới, nhưng gã bị người ta trấn áp ma hồn vô số năm, tu vi vẫn chưa khôi phục.
Nếu Dương Bách Xuyên tự bạo thì gã cũng xong đời.
Yêu ma muốn lùi lại, nhưng một chân vẫn đang giẫm lên ngực Dương Bách Xuyên, bị Dương Bách Xuyên ôm chặt không rút ra được.
Hiện tại yêu ma không có thời gian giãy khỏi Dương Bách Xuyên, bèn mắng một câu rồi lập tức rút nguyên thần ra khỏi cơ thể.
Cuối cùng gã đã thoát ra khỏi cơ thể của Dương. Nguyên Thanh.
"Hắc Liên!"
Dương Bách Xuyên bỗng đẩy mạnh Dương Nguyên Thanh về phía Hắc Liên.
Trong lúc hẳn thiêu đốt nguyên thần tự bạo, cưỡng chế đẩy Hắc Liên ra khỏi biển ý thức, hẳn đã truyền âm cho Hắc Liên nhờ đối phương bảo vệ con trai mình bằng mọi giá.
Thật ra kết quả này nằm trong kế hoạch của hắn.
Sau hai lần thất bại không thể đuổi hồn yêu ma bên trong cơ thể của con trai ra ngoài, Dương Bách Xuyên biết là biện pháp bình thường không có tác dụng.
Vì vậy hắn chịu đựng cho yêu ma trút giận, bị đánh gần chết. Đến thời khắc cuối cùng, hẳn thiêu đốt nguyên thần tự bạo.
Hắn cược rằng lúc mình tự bạo, vào giây phút cuối cùng tên yêu ma tiếc mạng sẽ thoát khỏi nhục thể của con trai mình.
Quả nhiên hắn cược đúng.
Quả nhiên yêu ma đã thoát ra khỏi cơ thể của con trai hẳn.
Nhưng lúc này quá trình tự bạo của hắn đã bắt đầu, không thể dừng lại, không có đường lui, chỉ có đường chết.
Hắn biết rõ tình huống của mình, một khi tự bạo sẽ rất kinh khủng, cho nên hẳn truyền âm cho Hắc Liên nhờ Hắc Liên bảo vệ con trai Dương Nguyên Thanh.
Giờ hắn đã tự bạo, chỉ có Hắc Liên có thể bảo vệ con trai hẳn không bị ảnh hưởng bởi quá trình hẳn tự bạo.
Hắn lập tức đẩy cơ thể của con trai Dương Nguyên Thanh về phía Hắc Liên ở bên cạnh.
Sau đó Hắc Liên phát ra ánh sáng màu đen, trong đài sen xuất hiện một nữ tứ áo đen. Nàng ấy nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt phức tạp, đồng thời vươn tay đỡ Dương Nguyên Thanh đang hôn mê.
Kế đó hoa sen khép lại, nữ tử Hắc Liên hay nói chính xác hơn là linh của Hắc Liên và cơ thể của Dương Nguyên Thanh đều biến mất.
Dương Bách Xuyên thấy vậy, rốt cuộc khóe môi cũng nở nụ cười, hẳn biết là cuối cùng con trai đã được cứu.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc này, Dương Bách Xuyên cảm nhận được lực lượng trong cơ thể đã đạt đến giới hạn cao nhất, hẳn biết tự bạo bắt đầu, hắn không thể áp chế được lượng lượng trong cơ thể nữa.
"Á..."
Dưới áp lực của lực lượng cưỡng bạo đến mức không cách nào tưởng tượng được trong cơ thể, Dương Bách Xuyên hét dài, thăm nói trong lòng: "Cứ kết thúc như vậy đi!"
Hắn cảm nhận rõ mỗi tấc trên cơ thể bắt đầu nứt vỡ.
Hắn biết mình sắp chết, hồn bay phách tán.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên hắn cảm thấy cánh tay trái khẽ động, một lưỡng khí ấm truyền khắp toàn thân, một lưỡng lực lượng hắn chưa bao giờ cảm nhận được bỗng bao bọc lấy hắn.
Đồng thời áp lực như sắp nổ tung tung trong cơ thể cũng lập tức biến mất không còn...