Anh chỉ không hiểu tài xế kiểu gì mà đang yên đang lành lại tông xe vào tường?
"Nhân ơi con tỉnh lại đi, đừng dọa mẹ, tỉnh lại đi con ơi..."
Trong tầm mắt có một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi mấy tuổi và một người đàn ông trung niên, chắc là một cặp vợ chồng. Cửa xe mở, họ đang kéo một thiếu niên mặt bê bết máu ra ngoài.
Dương Bách Xuyên hiểu ra. Thiếu niên này lái xe đâm vào tường, thoạt nhìn tuổi không lớn, tầm mười tám mười chín tuổi. Lẽ nào cậu ta không có bằng lái xe, lén lái xe của ba mẹ nên mới xảy ra tai nạn?
Dương Bách Xuyên thầm suy đoán trong lòng, đồng thời vội vàng đi tới giúp đỡ. Nhưng khi nhìn thấy tình trạng của thiếu niên, mặt anh chợt biến sắc, vội vàng nói với người phụ nữ bên cạnh: "Để yên đó, đừng động vào cậu ấy nữa! Hiện tại cậu ấy đang rất nguy hiểm."
Nhìn cậu con trai hôn mê bất tỉnh trong xe, Vương Mộ Sinh hối hận khôn cùng, cũng đau lòng tột độ, lòng tự trách mình không quan tâm con trai chu đáo, cũng chưa từng tìm hiểu nó để rồi không hiểu gì về nó, dẫn tới thảm kịch này.
Lại thêm bà xã khóc bên cạnh khiến ông ta càng thêm phiền muộn.
Lúc này ông ta chỉ muốn đưa con trai ra khỏi xe. Bởi vì xe biến dạng do va đập mạnh, cho nên chân của con trai bị kẹt dưới vô lăng, nhất thời không thể kéo ra được.
Vương Mộ Sinh luống cuống, nhìn gương mặt đầy máu của con trai mà lòng nôn nóng.
Đúng lúc này ông ta trông thấy một chàng trai đi tới. Vương Mộ Sinh đang sốt ruột nên không để ý, nhưng không ngờ đối phương lại đi tới trước xe bảo vợ chồng họ đừng động vào con trai, nếu tiếp tục động vào sẽ rất nguy hiểm.
Do lo lắng hoảng loạn nên Vương Mộ Sinh và bà xã Lý Gia đều dừng lại, bất giác nhìn chàng trai kia.
Chàng trai mang vẻ mặt nặng nề, chăm chú nhìn con trai của họ.
Lúc này ánh mắt Vương Mộ Sinh cũng ngẩn ngơ. Mặc dù không tính là ông ta từng duyệt vô số người, nhưng cũng đã gặp một số người xuất chúng.
Chàng trai này mang lại cho ông ta một cảm giác rất đặc biệt. Ban đầu Vương Mộ Sinh lo cho con quá nên hoảng loạn; sau khi chàng trai xuất hiện, ông ta bình tĩnh hơn nhiều. Vương Mộ Sinh gật đầu tỏ ý chào hỏi chàng trai, sau đó ra hiệu cho bà xã Lý Gia nhường chỗ cho đối phương.
Chàng trai này chính là Dương Bách Xuyên. Anh có khả năng quan sát hơn người và từng đọc rất nhiều sách y. Sau khi đến gần cậu thiếu niên bị thương ở bên trong xe, anh quan sát thấy hơi thở của thiếu niên rất yếu ớt, gương mặt tím tái.
Triệu chứng này cho thấy thiếu niên bị khó thở, khả năng cao là bị tắc đường hô hấp trong lúc va chạm kịch liệt, hơn nữa đầu cũng chảy máu, lại còn bị hai vợ chồng trung niên lôi kéo lắc tới lắc lui. Làm vậy chẳng những không cứu được thiếu niên, mà còn khiến vết thương nặng hơn.
Xuất phát từ bản năng cứu người, Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy thì đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bèn hô to ngăn cản đôi vợ chồng này, không cho họ lay thiếu niên nữa.
Sau khi đôi vợ chồng trung niên tránh ra, Dương Bách Xuyên đi đến nhìn thiếu niên bị kẹt dưới vô lăng. Anh không xử lý vấn đề này trước, bởi vì đây là ngoại thương, sẽ không mất mạng. Vấn đề chí mạng là thiếu niên không thở được, nếu không thông đường hô hấp thì cậu ta sẽ chết vì ngạt thở.
Dương Bách Xuyên vươn tay đặt lên người thiếu niên, truyền chân khí trong bàn tay đến hai vị trí là đầu và ngực của cậu ta, tức thì hơi thở không bị tắc nghẽn nữa.
Đầu bị va đập mạnh dẫn đến đứt một mạch máu, điều này cũng đẩy thiếu niên vào tình trạng nguy hiểm.
Sau khi tìm ra nguyên nhân, Dương Bách Xuyên không dám chậm trễ. Cứu người như cứu hỏa, tình trạng của thiếu niên rất nguy hiểm, anh không dám trì hoãn.
Đầu tiên anh điều động chân khí chậm rãi truyền vào lồng ngực thiếu niên, đả thông đường hô hấp bị tắc nghẽn, sau đó lại dùng chân khí đánh tan luồng không khí trong đầu.