*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hỏa Dực Phi Phi
Đầu tiên cho thân già nhận lỗi vì quá lười và quá lầy:)))
Từ Bắc và Kiều Khiêm ngồi trong xe bị vỡ một cánh cửa sổ cóng đến run cầm cầm nhìn nhau không nói gì, Lang Cửu ngược lại không cảm thấy gì, yên tĩnh ngồi bên cạnh cửa sổ vỡ, đầu tựa vào ghế ngồi nhìn ra ngoài, chỉ quay một bên gò má về phía Từ Bắc…
Trời đã tối hoàn toàn, tựa hồ bắt đầu đổ tuyết, cũng không biết cậu đang nhìn cái gì.
“Tiểu Bắc,” Kiều Khiêm kéo kéo cổ áo, che nửa mặt, tiếng buồn bực từ trong cổ áo truyền ra, “Mày không thể giữ thằng nhỏ này bên cạnh.”
Lang Cửu nhanh chóng dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ trở về, quét trên mặt Kiều Khiêm, trong ánh mắt còn thấu xương hơn gió rét bên ngoài khiến Kiều Khiêm nhích lại nhích về phía sau, sau lưng có chút ớn lạnh: “Đệt, mày trông nó, trông nó…”
“Mày yên tĩnh chút,” Từ Bắc đẩy Lang Cửu một cái, “Tụi tao chỉ trò chuyện một lát, lại không nói muốn bán mày.”
Lang Cửu lại kiên trì nhìn Kiều Khiêm mười mấy giây, mới rũ mắt cúi đầu: “Ừm.”
“Tiểu Bắc, tao nói với mày rồi,” Kiều Khiêm liếc mắt nhìn Lang Cửu, do dự một chút, trốn sau lưng ghế, “Nó cứ lúc sói lúc người quá gây chú ý, thời gian dài sẽ xảy ra chuyện, Ban Đại Đồng còn đang tìm mày đấy.”
“Vậy chứ biết làm sao, mày bảo tao ném nó về Bắc Lĩnh hay bán cho bọn buôn người…” Từ Bắc ấn ấn thái dương, “Tình huống thế này bảo tao sống lại một trăm lần tao cũng không nghĩ sẽ gặp phải.”
“Bây giờ mày ở đâu.” Kiều Khiêm châm điếu thuốc, cuộn mình vào trong ghế lái ôm chân.
“Không thể nói với mày.”
“Được rồi,” Kiều Khiêm cười rộ, “không phải hẻm Nhền Nhện sao, tao làm bộ không biết thôi, trên người có tiền không?”
“Có, mày đừng quan tâm mấy cái này.” Từ Bắc đối với chuyện Kiều Khiêm có thể đoán được hắn trốn ở đâu cũng không giật mình, hai bọn họ quen quá rồi, thói quen thậm chí tật xấu của đối phương cũng rõ như lòng bàn tay, ví như chuyện Kiều Khiêm già đầu mà ngủ còn phải ôm gối…
“Chuyện này nghĩ thế nào cũng vẫn có hơi khó giải thích,” Kiều Khiêm kẹp điếu thuốc liếc Lang Cửu một cái, Lang Cửu dáng vẻ nhập định, chỉ nhìn chằm chằm lưng tựa ghế phó lái xuất thần, “Bằng không dẫn nó đến chỗ Mẫn Mẫn kiểm tra cơ thể một lần, xem thử có thể biết xảy ra chuyện gì không?”
“Ra Tết đi, chẳng mấy ngày nữa, trước Tết cũng rất bận rộn.”
“Năm nay mày ăn Tết ở đâu?”
“Về nhà.”
“Về nhà?” Kiều Khiêm có hơi giật mình, trong trí nhớ của anh, Từ Bắc rất nhiều năm chưa từng về nhà.
“Từ Lĩnh bảo lão già kia Tết này ở nhà,” Từ Bắc khẽ cắn răng, “Món nợ của tụi tao vẫn chưa giải quyết xong.”
Kiều Khiêm về đến nhà vẫn còn chút váng đầu trướng não, chuyện hôm nay khiến anh hoài nghi có phải mình say rượu chưa tỉnh thật không, có lẽ sáng mai tỉnh lại anh sẽ phát hiện thì ra đây chẳng qua là anh xem nhiều X-Men quá nên nằm mơ mà thôi.
Anh vốn định cùng Từ Bắc đi ăn bữa cơm, nhưng Từ Bắc lo đang ăn nửa chừng Lang Cửu biến lại thành sói bọn họ sẽ vinh quang trèo lên trang nhất ngày mai, cho nên cuối cùng Kiều Khiêm phải về nhà tự nấu mì ăn.
Nói đúng hơn, bọn họ trực tiếp giải tán từ chỗ nông trại, yêu cầu của anh muốn đưa Từ Bắc về thành phố không được thông qua, Từ Bắc tương đối cẩn thận, nói đi một đoạn gọi chiếc xe trở về là được.
Từ Bắc cẩn thận như vậy cũng là do bị ép mà thành, thương tích cả người hắn có một nửa là Ban Đại Đồng ban cho.
Kiều Khiêm có lúc không nghĩ nổi loại hành vi mèo vờn chuột này của Ban Đại Đồng rốt cuộc là vì lạc thú hay vì cái gì khác, anh thấy, việc này ngoại trừ huấn luyện năng lực phản theo dõi và chạy trốn của Từ Bắc ngày càng trở nên siêu phàm thoát tục, thì không còn tác dụng nào khác.
Kiều Khiêm mơ mơ hồ hồ vào hành lang nhà mình, một chiếc xe hơi màu đen từ phía sau anh từ từ lái đi.
“Thằng nhóc họ Kiều này hôm qua cùng người của cục thuốc lá ra ngoài tra thuốc tra đến nửa đêm,” một thủ hạ ngồi trên ghế lái phụ xoay người đốt thuốc cho Ban Đại Đồng, “Nhưng người đi cùng hắn buổi sáng đã quay về…”
“Cho nên nói tụi mày chả làm được cái rắm gì, Kiều Khiêm con mẹ nó rõ ràng là đi gặp Từ Bắc,” Ban Đại Đồng hút một hơi thuốc, ngón tay chọt mấy cái vào mặt thủ hạ, “Thế mà không thằng nào biết nó đi đâu gặp! Mẹ nó không thằng nào thấy Từ Bắc đi đâu!”
“Chi bằng trực tiếp bắt Kiều Khiêm về…” một thủ hạ cắn răng đề nghị.
“Cái đệt mẹ mày ấy!” Ban Đại Đồng cười lạnh một cái, “Tao đã nói thằng nhóc này không được động vào.”
“Không phải chỉ là thư ký văn phòng cục thuốc lá sao… cũng không có lai lịch gì…” thủ hạ có phần khó hiểu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Ban Đại Đồng giơ tay lên liền vụt cho hắn một cái tát: “Cho nên nói mày là cái rắm, cái rắm cũng không biết!”
“Đều là phế vật, qua Tết rồi hãy nói, Từ Nghiễm Vinh không phải sắp hiện thân sao, Từ Bắc sẽ đi tìm lão,” Lâm Duệ ngồi phía sau ôm đầu gối, từ tốn nói một câu, “Về trước đã, tôi đói rồi.”
“Em nói xem,” Ban Đại Đồng ôm vai Lâm Duệ, ghé vào bên tai y, “Thứ đó rốt cuộc là ở chỗ Từ Bắc, hay ở chỗ Từ Nghiễm Vinh?”
Lâm Duệ cười cười, nhìn Ban Đại Đồng, trong mắt lay động ánh sáng chợt sáng chợt tắt: “Khẳng định không có ở chỗ Từ Bắc.”
Từ sau khi biến thân thành nude boy trước mặt Kiều Khiêm dọa Kiều Khiêm kinh ngạc gần chết, Từ Bắc không dẫn sói con ra khỏi cửa nữa, mỗi ngày đều vùi đầu trên lầu hai ăn rồi ngủ ngủ lại ăn.
Thời gian đó Trần Tiểu Vũ đã lên mấy lần, lần nào cũng mong đợi, mạnh mẽ yêu cầu Từ Bắc dẫn theo anh đẹp trai mới đến xuống ăn cơm. Nhưng tình huống lần nào cũng giống nhau, Từ Bắc đứng ở cửa một tay vịn cửa, một tay vịn tường không cho cô bé vào, mà anh đẹp trai trùm đầu ngủ say trên giường, không động đậy mảy may.
Cuối cùng Trần Tiểu Vũ phát cáu: “Anh Tiểu Bắc, hai anh có chuyện gì vậy, lần nào đến các anh đều đang ở trên giường…”
“Cái gì?” Từ Bắc sửng sốt giây lát.
“Có phải anh…” Trần Tiểu Vũ méo méo miệng, “Bỏ đi, không nói nữa, kẻo anh lại mắng em.”
“Đợi đã, em cứ nói đi,” Từ Bắc quay đầu lại liếc mắt nhìn sói con bị hắn dùng chăn dém chặt trên giường, ra khỏi phỏng, giấu cửa lại, “Anh đã khi nào mắng em chưa.”
“Thật ra cũng không có gì,” Trần Tiểu Vũ liếc hắn một cái, xoay người một bước một nhảy đi xuống lầu, xuống giữa cầu thang mới quay đầu lại hỏi một câu, “Anh Tiểu Bắc có phải thích đàn ông không?”
Từ Bắc vẫn luôn đối xử với Trần Tiểu Vũ như một cô bé nai vàng ngơ ngác, cho nên Trần Tiểu Vũ và hắn trước giờ nói chuyện đều không giấu giếm, có điều một câu như vậy nảy ra, khiến Từ Bắc suýt nữa sặc nước bọt.
“Anh nói nhóc con,” Từ Bắc nhìn Trần Tiểu Vũ đang đắc ý nhìn hắn vui vẻ, đổi một vẻ mặt bỉ ổi, “Em có muốn thử xem không?”
Nụ cười Trần Tiểu Vũ liền cứng lại, chỉ trong mấy giây mặt đã đỏ lựng, sửng sốt một chút không kịp nói gì đã cúi đầu chạy xuống lầu.
Từ Bắc trở lại trong phòng vén chăn lên, sói con từ trên giường nhảy xuống, phục xuống trên sàn nhà, Từ Bắc nằm dài trên giường ngủ tiếp.
Thật ra thì hắn không ngủ được, chỉ là nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, trong nhà không có phương tiện giải trí gì, nói theo kiểu Kiều Khiêm thì là loại hoàn cảnh mà trừ ngủ và đếm ngón chân thì cũng không có gì để làm.
Bây giờ nhàm chán hắn sẽ dỏng tai nghe radio của ông già dưới lầu, đáng tiếc ông già lại thích nhất là chuyển đài nghe tin tức khí tượng các nơi.
Mấy ngày nay hắn phát hiện một chuyện, đó chính là sức chịu đựng nhàm chám của sói con mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Trước đây tên này mỗi ngày trừ ngủ thì là quậy phá, bị hắn mắng mấy lần rồi thì kiềm chế hơn nhiều, tính nhẫn nại của nó cũng là sau này mới dần lộ ra.
Sói con có thể nằm trên sàn nhà suốt một buổi sáng, không ngủ cũng không động đậy, chỉ thỉnh thoảng nhúc nhích lỗ tai, tựa hồ đang nắm bắt các loại âm thanh rất nhỏ truyền tới từ trong hẻm bên ngoài.
Vẫn là lúc Từ Bắc còn rất nhỏ, thầy giáo Triệu Trung Tường từng giới thiệu qua, sói là một loài động vật có định lực và kiên nhẫn kinh người, để săn bắt, bọn chúng có thể ẩn nấp liên tục mấy ngày, không ăn không uống bất động.
Hồi đó Từ Bắc vẫn còn ở tuổi nổi loạn nhiệt huyết có lý tưởng, cho nên lúc đó lý tưởng của hắn là, trở thành một sát thủ giống như sói.
Nhưng giờ đã hơn mười năm trôi qua, nếu nói hắn còn có lý tưởng, vậy lý tưởng này chính là hy vọng thủ hạ của Ban Đại Đồng đừng có một sát thủ giống như sói.
“Con trai, mai là giao thừa rồi,” Từ Bắc nằm trên giường, tay rũ xuống mép giường sờ lông sói con, “Chiều bố dẫn mày ra ngoài chơi, chơi đến hôm sau chúng ta lại về.”
Hai mắt sói con nhìn chằm chằm một góc phòng, không tỏ thái độ.
“Vốn bố định buổi tối rồi đi, nhưng bố sợ Trần Tiểu Vũ gọi bố đến nhà cô bé ăn cơm tất niên, người nhà cô bé quá nhiều, vừa đến Tết đều đồng loạt tụ lại nhà ông già…” ngón tay Từ Bắc vẽ vào lông nó, tay của hắn rất đẹp, thon dài, không có khớp ngón quá nhô ra, trước kia bà dì từng nói, tay của đứa trẻ này vừa nhìn đã thấy là tay dương cầm tương lai, phải kiếm cơm bằng tay.
Lời bà dì nói đúng một nửa, hắn thật sự kiếm cơm bằng tay, có điều kém xa hình tượng dương cầm đẹp đẽ mười vạn tám ngàn dặm.
Đôi tay này hắn bảo dưỡng khá tốt, không có vết thương tổn, không có nốt chai, chẳng qua là vì giữ gìn độ nhạy cảm của đầu ngón tay, làm phán đoán đầu tiên lúc tay đưa vào túi người khác.
Từ Bắc cười cười, ngón tay búng trên đầu sói con một cái: “Mày biết không, bố ghét nơi nào đông người.”
Ngày cuối năm Từ Bắc gần trưa mới dậy, vẫn là bị tiếng người ồn ào dưới lần đánh thức, lúc mở mắt sói con rất cảnh giác tựa vào cạnh cửa. Hẻm Nhền Nhện sau khi vào đông cũng rất yên tĩnh, náo nhiệt như vậy cũng chính là mùa xuân mỗi năm một lần, sói con dường như không quen, đại khái là cảm thấy bị người ta quấy rầy.
Thầy Triệu từng nói, ý thức lãnh địa của sói tương đối mạnh, Từ Bắc thích ứng kéo duỗi những lời này một chút, tính độc chiếm của sói cũng rất mạnh.
“Đi thôi, dẫn mày ra ngoài.” Từ Bắc bóc mấy viên chocolate đưa cho sói con, nghĩ nghĩ một chút lại bỏ mấy viên còn lại vào túi, phòng lúc ra ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Từ sau khi biết sói con ăn thứ này sẽ biến hình, Từ Bắc căn bản không còn ăn chocolate nữa, chocolate trong mắt hắn trở thành thánh vật, hắn sợ mình ăn chocolate rồi sẽ biến thành sói.
Sói con ăn chocolate xong thời gian biến hình dài ngắn không có quy luật cho lắm, quy luật duy nhất chính là, lần nào cũng phải trốn. Từ Bắc tương đối hứng thú với quá trình biến hình của nó, luôn muốn xem thử, nhưng trước sau không thể như nguyện.
Hôm nay hắn vốn định khóa cửa nhà bếp, cất chăn trong ngắn kéo khóa lại, nhưng vậy sói con có muốn trốn cũng không có chỗ nào trốn, nhưng cuối cùng hắn không áp dụng, hắn sợ sói con sẽ phá cửa sổ ra, sau đó dùng hình tượng khỏa thân hoàn toàn xuất hiện trước mặt mười mấy người dưới nhà ông già.
Nhưng lòng hiếu kỳ vẫn rất mạnh mẽ, đặc biệt là trong cuộc sống nhàm chán đến toàn thân ngứa ngáy này. Cho nên khi sói con lao vào nhà bếp, Từ Bắc dùng tốc độ nhanh nhất bò ra đất, hơn nữa mượn quán tính trượt đến chỗ cách cửa nhà bếp một thước.
Hắn dán mặt xuống đất, nhìn theo khe cửa vào trong.
Chỉ có thể nhìn thấy bốn chân của sói con, dường như nó có chút phiền não lòng vòng tại chỗ.
Tiếp theo Từ Bắc phát hiện trong nhà bếp tựa hồ trở nên mờ ảo, chân sói con trở nên có phần mơ hồ. Hắn dụi dụi mắt, híp mắt cố nhìn về phía trước, muốn nhìn rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng sương mù càng lúc càng đậm, thứ duy nhất thấy được chính là móng vuốt trong sương trắng, từ lúc sói con đi vào đến sương mù bốc lên, chỉ trong thời gian mấy giây, hơn nữa chân sói con rất nhanh đã biến mất trong sương trắng.
Đợi đến lúc sương tan đi, đã dần dần hiện ra một đôi chân người.
Từ Bắc có hơi thất vọng, một khe hẹp như vậy thật sự không nhìn ra được gì. Hắn nằm trên mặt đất suy tính, lần sau phải mang sói con đến một nơi xung quanh vắng vẻ, sau đó…
Sau đó cửa đột nhiên mở ra, đang lúc Từ Bắc đang hài lòng sắp xếp kế hoạch cưỡng chế quan sát, Lang Cửu mở cửa nhà bếp ra.
Từ Bắc có hơi lúng túng, phải nói là vô cùng lúng túng, đôi chân trần của Lang Cửu gần như đang ở trước mắt hắn.
Hắn vẫn luôn cần cù giáo dục Lang Cửu không được cởi trần truồng đi khắp nơi, mà trước mắt mình lại đang dùng tư thế bỉ ổi như vậy nằm trên mặt đất nhìn lén cậu thân thể trần truồng, nhìn lén cậu cũng thôi đi, còn bị bắt tại trận.
“Bố chỉ là…” Từ Bắc nhanh chóng bò dưới đất dậy, sửa sang lại quần áo, lại vỗ vỗ quần, “Muốn nhìn xem thử mày rốt có chuyện gì.”
Lang Cửu đứng không nhúc nhích, lát sau mới nói một câu: “Đừng nhìn.”
“Mày tưởng lão tử muốn nhìn à,” Từ Bắc có hơi khó chịu, ném từng cái áo quần cho Lang Cửu, “Nếu không phải lúc nào mày cũng trốn, bố cũng không ham gì đi nhìn mày… hơn nữa, nếu bố muốn nhìn thật, soi gương muốn nhìn bao lâu chả được, còn có thể sờ.”
“Sờ tôi?” động tác Lang Cửu mặc quần áo hơi dừng lại.
“Cút!” Từ Bắc có hơi nghẹn lời, “Ai sờ mày, lão tử tự sờ mình!”
“Được.”
“… cút.”
Lúc ra cửa Lang Cửu đột nhiên đưa một vật đến tay Từ Bắc, Từ Bắc cúi đầu liếc nhìn, là cái khẩu trang. Hắn hơi sửng sốt, không ngờ Lang Cửu vẫn nhớ rõ thứ này.
Từ Bắc nhận lấy khẩu trang liếc mắt nhìn, thụ. Lang Cửu không biết chữ, nhưng trí nhớ không tồi, còn nhớ rõ cái lần trước mình đeo là cái nào.
Mặc dù Từ Bắc trước sau cảm thấy chữ công đó thoạt nhìn tương đối ngầu, bất đắc dĩ Lang Cửu đã đeo khẩu trang lên, vì vậy chỉ đành rầu rĩ cắn chữ “thụ” ra cửa.
Vừa xuống lầu lại đụng phải Trần Tiểu Vũ và chị họ cô bé, hai cô cầm di động đang tự sướng. Nghe thấy tiếng cầu thang, Trần Tiểu Vũ nhanh chóng ngẩng đầu lên gọi một tiếng “anh Tiểu Bắc”, tiếp theo dường như hơi sửng sốt, hai mắt trợn to.
“Đi chơi.” Từ Bắc không trì hoãn nhiều, đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, Lang Cửu đi theo sau hắn, chỉ lộ ra hai mắt, lúc ngang qua Trần Tiểu Vũ cúi đầu hắt hơi một cái trong khẩu trang.
“Chảnh chọe vậy?” giọng chị họ Trần Tiểu Vũ nén rất thấp, nhưng Từ Bắc vẫn nghe thấy.
“Vẫn là tết nhất mà…” Trần Tiểu Vũ cũng nén giọng cảm thán một câu.
Từ Bắc ngẫm nghĩ hai câu này, rốt cuộc dừng lại ở đầu hẻm, xoay lại kéo khẩu trang trên mặt Lang Cửu xuống: “Đệt, chữ này tuyệt đối không có nghĩ tốt lành gì, không đeo!”
Lang Cửu không nhúc nhích, sắc mặt có chút lạ, cau mày.
“Sao thế?”
“Có…” Lang Cửu có hơi do dự, quay đầu nhìn một vòng xung quanh, biểu lộ trên mặt rất mờ mịt.
“Có cái gì?” Từ Bắc nhìn theo xung quanh một lượt, đến một bóng người cũng không có.
“Sói.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ban Đại Đồng đi ra góp vui, ừm! Ngoài ra có thể tiết lộ một chút, không chỉ có một con sói là Lang Cửu.
Có điều con sói mới phát hiện ra này là tới góp vui hay gì khác, ầy, cái này cũng không tiện nói…
Cảm ơn mọi người ủng hộ!