Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 20: Đây không phải thả bồ Câu mà là thả diều…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hỏa Dực Phi Phi
Soi20
Lời của Lang Cửu khiến Từ Bắc giật mình, Lang Cửu là người không thể nào nói đùa, ít nhất là hiện giờ, theo lý mà nói cậu còn không biết cái gì là nói đùa.
Từ Bắc tức tốc dừng bước, xung quanh rất tĩnh lặng, bông tuyết lặng lẽ rơi xuống.
Lối ra hắn chọn lần này là một đường rất xiêng, nhà cũ bên này cũ đến nỗi trông có vẻ thảm chịu không nổi, đều là những căn nhà cũ, không ít cái đã không còn người ở, vô cùng yên tĩnh, đánh rắm một cái cũng nghe tiếng.
Từ Bắc cẩn thận nghe nửa ngày, không phát hiện điều gì khác thường.
“Sói gì cơ… mày…”
“Mùi.” Lang Cửu lần đầu tiên cắt ngang lời Từ Bắc, nhìn lên có phần bất an.
Từ Bắc vừa định nói mày không phải sói sao, có phải mày ngửi thấy mùi chính mình, không đợi hắn mở miệng, Lang Cửu đột nhiên ngồi xổm xuống, tay đặt trên mặt tuyết, tựa hồ đang cảm giác gì đó.
Động tác này khiến Từ Bắc không hiểu sao có phần dựng tóc gáy, cứ cảm thấy ngứa ở sau lưng, hơi hối hận lúc ra cửa không mang theo dao.
Con dao Từ Bắc thích dùng nhất trước khi bị thương lần này là do một người bạn ở xưởng giấy làm cho, lưỡi dao cắt giấy, dài hơn 20cm, ốp thép, là đồ thép tốc độ cao, vô cùng sắc bén.
Người bạn đó nói mày đem chém ruồi nhặng, chỉ cần có thể chém trúng, đảm bảo bửa ra làm hai. Có điều dao này rất giòn, dùng lực quá trớn sẽ gãy, Từ Bắc dùng rất lâu mới quen được, đáng tiếc lúc ở Bắc Lĩnh bị Ban Đại Đồng đuổi đánh đến gà bay chó chạy đã làm mất.
“Mày ngửi thấy mùi gì rồi?” Từ Bắc ngồi xổm xuống bên cạnh Lang Cửu, sờ sờ tay Lang Cửu, trời lạnh như vậy, cậu cứ chống tay lên mặt tuyết như vậy nửa ngày, lại vẫn rất ấm áp.
Lúc Lang Cửu rút tay về, mặt tuyết dưới bàn tay đã tan thành một khoảng nhỏ, cậu quay đầu lại nhìn Từ Bắc, trong mắt vụt qua một tia mê mang: “Hết rồi.”
“Mày ngửi thấy mùi một con sói khác, sau đó bây giờ thì hết, đúng không?”
“Ừm.”
Từ Bắc đứng dậy, hắn không hề nghi ngờ khứu giác của Lang Cửu, chỉ là cảm thấy việc xuất hiện một con sói khác ở nơi mê cung như hẻm Nhền Nhện thật có hơi thái quá.
“Nhanh chóng rời khỏi đây, phải nhanh.” Từ Bắc đá một cước lên mông Lang Cửu, bất kể là chuyện gì, tóm lại nếu Lang Cửu nói là thật, rời khỏi đây dù sao vẫn hơn đứng ngây ra đó, bất kể đối phương là người hay sói, trước sau gì bia di động cũng là khó bắn trúng nhất.
Nhưng Lang Cửu thoạt nhìn vẫn còn chút chìm đắm trong thứ mùi vừa xuất hiện đã biến mất này, căng thẳng của Từ Bắc không truyền sang cậu một chút nào. Cậu chầm chậm đứng lên, còn hỏi một câu: “Phải nhanh?”
“Nói nhảm gì đó.” Từ Bắc kéo tay Lang Cửu bắt đầu chạy một mạch.
Buổi trưa ba mươi Tết, dưới một trời tuyết bay hai người nắm tay nhau chạy trốn trong con hẻm đã xập xệ chịu không nổi. Từ Bắc giẫm lên tuyết rơi mấp mô vừa chạy vừa nghĩ, đây có lẽ là ngày ba mươi có ý nghĩa kỷ niệm nhất hắn từng có.
Lang Cửu bị kéo chạy đi một đoạn, đột nhiên trở tay tóm lấy cánh tay Từ Bắc. Từ Bắc chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếp theo cánh tay căng lên, Lang Cửu chạy tới trước mặt hắn, hơn nữa bắt đầu tăng tốc.
Trong nháy mắt Từ Bắc cảm thấy gió bấc quét qua hồn phách, trên mặt như có dao cắt, gió theo cổ áo bị kéo ra lùa vào trong, lại thổi xuyên ra đến ống quần.
Mấu chốt nhất chính là hắn bị gió và bông tuyết lấp kín miệng không mở ra được, kêu dừng cũng không có cơ hội, tự cảm thấy bước chân của mình giống như gió vút, gót chân đập vào mông, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của Lang Cửu.
Từ Bắc thót tim, mắt nhắm cũng không nhắm lại được, bị kéo ngả lên ngả xuống.
Thật ra Lang Cửu cũng không chạy quá lâu, cũng độ khoảng hai ba phút, lúc ngừng lại Từ Bắc theo quán tính cực lớn bổ nhào vào người cậu, lại bị cậu dùng cánh tay chặn lại, chấn động quỷ dị kiểu này khiến Từ Bắc cảm thấy trong đầu đầy bốn chữ — cầu ít chết mau.
Dường như chân không còn cảm giác gì, bất kể thế nào cũng không có sức điều khiển, cực khổ trượt trên mặt tuyết mấy lượt hắn đã bỏ cuộc, dứt khoát bò lên người Lang Cửu, bắt đầu thở hào hển.
Lang Cửu đến hơi thở cũng không loạn, vững vàng tiếp tục dùng cánh tay nắm cả thắt lưng Từ Bắc, Từ Bắc cảm thấy rất ngượng nghịu, thằng nhóc này đến ôm người cũng không biết, cứ như đang khoác túi vải bạt.
“Đệt mợ… mẹ nó chứ mày đang thả diều à…” Từ Bắc thở hổn hển nửa ngày rốt cuộc cũng hoãn lại được, níu áo Lang Cửu đứng thẳng dậy, xoa cánh tay bi tóm đau của mình.
“Bố nói phải nhanh.” Lang Cửu sờ soạng cánh tay Từ Bắc, xoa bóp lung tung mấy cái, nhìn là biết tự mình làm bừa, không có quy tắc, cũng may dùng lực cũng coi như thích hợp.
“Vậy cũng không cần nhanh kiểu đó.” Từ Bắc nhìn nhìn xung quanh, hơn nửa ngày mới nhận biết được đây là lối ra nào, “Nếu bố nhẹ hơn mười kí, đợi mày dừng lại, lão tử đã bị gió hong rồi.”
“Gió hong.” Lang Cửu nhắc lại lần nữa.
“Bố nói con trai này, cấu tạo cơ thể hai chúng ta không giống nhau, tuy rằng vẻ ngoài thì không khác mấy,” Từ Bắc dắt Lang Cửu đi trên đường, chân vẫn đang mềm nhũn, “Thứ mày cảm nhận được không chắc bố cảm nhận được, lần sau làm gì cũng đừng đột ngột vậy, ít nhất cũng cho bố mày cơ hội kêu cứu…”
“Ừm.”
Đường phố ba mươi Tết không có chỗ nào để đi, đặc biệt là thành phố nhỏ phía bắc như này, vừa qua buổi trưa, trên đường trừ vài sạp nhỏ bán pháo hoa, cửa hàng đều đã đóng cửa, người đi đường cũng đều có vẻ vội vàng về nhà.
Đúng là nhà nhà đoàn viên, Từ Bắc duỗi thắt lưng, rút điếu thuốc ra châm.
Hắn ghét ngày Tết, cảm giác tịch mịch và cô đơn ở nơi sâu thẳm trong lòng vào những lúc này luôn đặc biệt dâng trào.
Tuy nói túi tiền phồng hơn một ít so với người ta, nhưng đối với hắn mà nói, lại chẳng khác gì nhau, hắn chỉ khác những “nhân sĩ trong nghề” ở một điểm, trước giờ hắn không động đến tiền hàng Tết.
Về phần vì sao, hắn cũng không nói rõ được.
“Dẫn mày đi chơi, con trai,” giọng điệu Từ Bắc lộ ra chút cô đơn rất hợp cảnh, “Đi chơi điện tử, lâu rồi bố mày không chơi.”
Từ Bắc mua một đống pháo hoa lớn trong một sạp ven đường, bọc vào túi nhét vào tay Lang Cửu, định đến tối tìm chỗ nào uống Lão Bạch Can đốt pháo hoa.
Đột nhiên hắn nghĩ đến, vốn dĩ năm nào cũng đón Tết như vậy…
Năm nay có bạn rồi.
Phòng game vẫn rất đông, Lang Cửu vừa vào cửa đã bị tiếng nhạc tiếng người các thứ đập vào mặt cho nhảy dựng, quay đầu liền chạy ra ngoài.
“Thằng ngáo này,” Từ Bắc kéo cậu lại, “Ngoan ngoãn đi theo, trải nghiệm cuộc… sống nhàm chán của con người…”
Lang Cửu cau mày, bịt tai lại: “Ồn.”
“Lát nữa sẽ quen, sau này sẽ ồn nhiều hơn.” Từ Bắc kéo cậu đến quầy, mua một vốc ba trăm đồng tiền, hắn biết thính lực của Lang Cửu quá tốt, âm thanh trong phòng game đối với cậu mà nói có hơi quá ồn ào, vì thế dẫn cậu đến nơi ít người, “Chơi trò vớ vẩn trước đi, bên này ít người.”
Cái gọi là trò vớ vẩn chính là tìm điểm khác biệt.
Từ Bắc từng chơi tìm điểm khác biệt ở phòng game qua đêm, từ đó về sau nhìn thấy mấy chữ tìm điểm khác biệt này đã muốn nôn, có điều trò này rất dễ chơi, tương đối hợp với Lang Cửu.
Hắn nhấn Lang Cửu xuống ghế, chỉ cậu chơi thế nào, Lang Cửu rất yên lặng nghe, một tay chống cằm đặt trên máy, tay còn lại nhẹ nhàng gõ lên màn hình.
“Hiểu chưa?” Từ Bắc ấn Bắt đầu.
“Ừm.” Lang Cửu dường như không mấy hứng thú với thứ này, lười biếng dùng ngón tay chọt chọt màn hình.
Từ Bắc định nói mẹ nó mày đừng chọt bậy bạ, nhưng rất nhanh đã phát hiện, Lang Cửu cũng không phải chọt bậy, mỗi lần đều chọt đúng, hắn liền vui vẻ: “Nhìn không ra nha, giỏi hơn bố mày nữa! Nếu mày cứ giữ nguyên tốc độ như vậy, có thể phá kỷ lục.”
“Phá kỷ lục.” Lang Cửu lặp lại lần nữa.
Từ Bắc ngồi xuống máy game bên cạnh, bỏ tiền cũng không nhấn Bắt đầu.
Từ sau khi ra khỏi hẻm Nhền Nhện hắn vẫn có thứ cảm giác không thoải mái, luôn cảm thấy có người theo dõi hắn ở nơi nào đó sau lưng, nhưng mấy lần hắn đột ngột quay đầu lại cũng không thấy có gì khác thường.
Hắn rất có lòng tin với trực giác của mình, cho dù không nhìn thấy người, hắn lại tin không phải mình căng thẳng quá mức, nhưng loại cảm giác này có liên quan đến chuyện trước đó Lang Cửu nói còn có một con sói khác hay không, hắn cũng không nói chắc được.
Từ Bắc lấy cái ZIPPO trong túi ra bật chốt, gương của bật lửa bóng loáng soi ra phía sau.
Nhìn như nhàm chán bật mở mấy lần, trên mặt gương xuất hiện một bóng người. Sau lưng không ít người đi tới đi lui, nhưng đều lượn qua mỗi một lần, bóng người màu đen này trước sau lại vẫn đứng yên cách bọn họ mấy mét.
Ngón tay Từ Bắc nhúc nhích, đóng bật lửa, chầm chậm bỏ vào túi áo, tiếp theo đột ngột quay đầu.
Cùng lúc hắn quay đầu, một người đàn ông xoay lưng sải bước vào hành lang phòng cháy, chỉ để lại một bóng lưng.
“Con trai mày ở đây đợi bố,” Từ Bắc vỗ vỗ vai Lang Cửu, “Bố đi mua chút đồ uống… bố chưa về, mày đừng đi đâu cả, hiểu chưa?”
“Ừm,” Lang Cửu nhìn hắn một cái, tay vẫn đang chọt màn hình, “Hiểu.”
Lúc Từ Bắc quay đầu định đi lại hơi do dự: “Nếu lâu quá bố vẫn chưa về… mày nhìn đồng hồ kia, nếu kim dài chạy đến số 5 bố vẫn chưa về, tự mày về nhà đợi bố…”
Tay Lang Cửu hơi ngừng lại, đột nhiên túm lấy Từ Bắc đang chuẩn bị đi vào hành lang phòng cháy: “Không đi.”
“Nghe lời, ngoan ngoãn ngồi đây, mày cứ làm theo bố nói là được.” Từ Bắc gạt tay Lang Cửu, đuổi theo.
Người này không phải người của Ban Đại Đồng, Từ Bắc có thể khẳng định, hắn giằng co với Ban Đại Đồng lâu vậy rồi, đã quá quen với thủ hạ của gã, trước giờ lại chưa từng gặp người như vậy.
Người này khiến Từ Bắc có một cảm giác đặc biệt, dù biết rõ có thể xảy ra chuyện như trong quá khứ, nhưng lại không kiềm được muốn đùa giỡn quá khứ đến cùng.
Hành lang phòng cháy thông xuống bãi đậu xe của trung tâm thương mại, Từ Bắc theo xuống cầu thang tầng hai, đẩy cửa sắt đi vào bãi đậu xe. Cửa sắt phía sau vừa rền rĩ vừa khép lại, sau khi phát ra một tiếng “xoẻng”, xung quanh rơi vào một vùng tĩnh lặng.
Trong bãi đậu xe có ba chiếc xe, đều đậu sát mé, trông bãi đậu xe vừa trống trải vừa áp lực.
Có một người đang đứng ở giữa.
Từ Bắc dừng bước chân đi về phía trước, hắn không định rời khỏi cửa quá xa, mặt kia của cửa có xích sắt, nếu có gì ngoài ý muốn, hắn có thể kịp thời quay đầu lao vào, nếu động tác đủ nhanh có thể khóa cửa lại.
Người này thấy Từ Bắc tiến vào, vẫn luôn đứng tại chỗ bất động.
Từ Bắc không nhìn rõ dáng vẻ của y, người này đội mũ trượt tuyết, kéo xuống rất thấp, khăn choàng cổ che kín nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn ra rất cao, cao hơn mình đến nửa cái đầu.
“Người anh em, mày đi theo nửa ngày rồi,” Từ Bắc nhìn người đó không có ý mở lời trước, đành phải tiên phong đi mào đầu, “Có chuyện gì nói bây giờ đi.”
Người đó không lên tiếng, chầm chậm xoay người lại.
Từ Bắc biết rõ trên người mình không có dao, lại vẫn theo thói quen sờ xuống hông.
Động tác này khiến người kia hơi dừng lại, lại vẫn không hề mở miệng, chỉ nhìn chăm chăm vào mặt Từ Bắc, nhìn đến hắn cảm thấy trên mặt mình sắp bị đục ra một cái lỗ.
“Không có chuyện gì tao đi à, lão tử bận lắm.” hắn nói một câu, chuẩn bị xoay người đi.
Đây là người thứ hai Từ Bắc từng thấy, trừ Lang Cửu, có thể di chuyển với tốc độ như vậy.
Một bóng đen nháng lên trước mắt, cùng lúc đó hắn thấy một đôi mắt màu xanh khói, không đợi hắn phản ứng gì, đã cảm thấy trên cổ căng lên, cánh tay đã bị vặn ra sau.
Từ Bắc cũng không thật sự kinh sợ chuyện mình trong giây lát không thể cử động, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm.
Đây chính là con sói mà Lang Cửu nói.
“Anh biết được bao nhiêu.” giọng người nọ từ sau tai Từ Bắc truyền tới, khiến Từ Bắc ít nhiều có phần bất ngờ, trong lòng giật mình rất không bình thường, èo, người này nói chuyện còn trơn hơn cả Lang Cửu.
“Mày còn siết chặt như vậy,” Từ Bắc ngọ nguậy lúc lắc đầu, “Tao còn chưa kịp trả lời đã bị nghẹt chết rồi.”
“Anh biết được bao nhiêu.” tay người đó hơi thả lỏng, lặp lại câu vừa rồi lần nữa.
Từ Bắc thở một hơi chậm rãi phun ra: “Tao không hiểu lời của mày có ý gì… tao mà hoảng sợ não sẽ thiếu máu…”
Trả lời như vậy hiển nhiên khiến người đằng sau vô cùng không vừa ý, Từ Bắc chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, đã bị bóp cổ ấn vào tường, lúc cả người người nọ ép sát, Từ Bắc cảm thấy mình giống như một cái bánh chẻo bị ném vào tường.
Bây giờ hắn có thể nhìn rõ người trước mắt, tuy chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt và nửa sống mũi, nhưng đồng tử màu xanh khói đủ khiến Từ Bắc lần sau gặp lại y sẽ nhận ra ngay, nếu có lần sau.
“Anh biết được bao nhiêu, con sói tuyết đó.” động tác trên tay người này rất hung hãn, lời nói trước sau vẫn giữ cùng tốc độ, hơn nữa bám riết không tha chỉ hỏi cùng một câu hỏi.
Trong đầu Từ Bắc xoay nhanh như bay, hắn không biết người này có quan hệ gì với Lang Cửu, chỉ có thể phán đoán hai người họ có thể thuộc cùng một loài, xem phản ứng của Lang Cửu, hiển nhiên trước đây cậu không biết còn có một con sói khác tồn tại…
Trước khi có thêm hiểu biết và người đàn ông trước mặt này, không thể nói gì cả.
Đây là kết luận của Từ Bắc.
“Mày đoán đi?” Từ Bắc cười cười với người này, cảm thấy mình đang tìm chết.

Tác giả có lời muốn nói:
Hô, chắc đã nhìn ra được, con sói này không phải vua xì dầu… hơn nữa y thật sự không phải Lâm Duệ, he he
Hồ Hồ vẫn đang chơi sao… ông già cậu sắp bị người ta vật chết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.