Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 23: Bắt sói phải dùng ống thổi…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Soi23
Từ Bắc nằm trên giường suốt hai ngày, trừ đi vệ sinh và ăn uống, chưa hề rời khỏi giường.
Hắn sớm đã nghĩ, đồ có thể đã không còn trên người lão khốn kiếp, lão già này là con bạc, phàm thứ gì có thể bán lấy tiền đều không ở trên người lão quá một tuần, nếu không phải tuổi quá lớn không đủ chuẩn, lão lại chẳng bán luôn cả thận.
Đi tìm lão cũng chẳng qua để xác định một chút đồ bị quẳng đến đâu rồi.
Bây giờ khiến hắn nhức đầu chính là, bất kể đồ có ở trên người mình hay không, Ban Đại Đồng cũng vẫn sẽ tìm hắn, kiểu gì hắn cũng không thể nằm mãi trên giường như vậy. Lại nói, nếu không phải Ban Đại Đồng thích làm ác, ham đuổi truy đuổi hắn chơi, hắn sớm không biết ngoẻo bao nhiêu lần.
Giết người không phải chuyện có thể tùy tiện mà làm, Ban Đại Đồng không phải đồ ngốc, nhưng giết người như Từ Bắc, quả thực là không có gì nguy hiểm, hắn ít bạn bè, người nhà sớm đã xem hắn là xác chết…
Chỉ có hắn cầm đồ của Ban Đại Đồng, mới có thể bảo đảm độ an toàn lớn nhất cho mình.
Nhưng đồ bây giờ ở chỗ Liên Đại Pháo, thì có hơi phiền phức.
Liên Đại Pháo tên thật là Liên Quân, là lưu manh sinh ra lớn lên ở khu Tây, thời trẻ dựa vào ăn cắp vặt lừa đảo phất lên rồi giàu. Sau đó làm ăn đen chuyển sang hoạt động ngầm, lắc mình một cái biến thành người mê sưu tầm, bình thường thích thu thập các loại ngọc thạch lỗi thời, phàm là thứ ông ta nhìn vừa mắt, sẽ không buông ra.
Từ Bắc buồn bực trở mình, gác chân lên lưng sói con đang nằm bên cạnh mình. Đồ trên tay Liên Đại Pháo không phải sẽ không rời tay, chỉ là bất kể rời tay hay không, cái giá cũng không phải thứ mình có thể chi được…
“Hồ Hồ à, bố mày cũng to đầu rồi, chúng ta dứt khoát chôm ít tiền chạy trốn đi,” Từ Bắc dùng chân cọ cọ vào lớp lông dày của sói con, “Có điều tuy là nói vậy, muốn chạy cũng phải tránh được Ban Đại Đồng…”
Từ Bắc rất rõ, muốn thật sự tránh được Ban Đại Đồng chạy trốn, quả thực là có chút khó khăn, tiền cũng không phải dễ chôm như vậy, nếu không lúc trước hắn cũng sẽ không đi tìm Ban Đại Đồng vay nặng lãi.
Hắn cào cào đầu sói con, nhắm mắt: “Bỏ đi, không nghĩ ra ngay được, ngủ.”
Từ Quảng Vinh soi soi vào gương, vết thương trên cổ không có trở ngại, dán vài miếng băng cá nhân là được. Lão đứng trong phòng khách nhìn đồng hồ, hơn năm giờ, người trong nhà đều đang ngủ.
Lão xách túi lên, rót rén kéo ngăn kéo phía dưới tủ tivi, tay sờ sờ bên dưới ngăn tủ, sờ đến một phong thư dùng băng keo dán dưới ngăn tủ, gỡ xuống, cũng không để ý xem bên trong có bao nhiêu tiền, đã nhón tay nhón chân đi ra cửa.
Lúc ngang qua cửa phòng Từ Lĩnh, lão thả chậm bước chân nghe ngóng, xác định không có động tĩnh mới tiếp tục bước đi.
Chân nhấc lên còn chưa hạ xuống, cửa phòng đột nhiên mở ra, Từ Lĩnh đứng sau cửa nhìn lão, lành lạnh nói một câu: “Bỏ tiền xuống.”
Bắp chân Từ Quảng Vinh hơi co rút, quay đầu nhìn Từ Lĩnh: “Bố ra ngoài có chút việc gấp…”
“Không hỏi bố đi đâu, là bảo bố bỏ tiền xuống.” Từ Lĩnh chỉ chỉ vào phong thư trong tay lão.
Sắc mặt Từ Quảng Vinh có phần khó coi, tuy nói trước giờ lão lấy tiền trong nhà không chùn tay, nhưng bị đứa con đã trưởng thành dùng thái độ như vậy chỉ ra, vẫn có chút mất mặt. Trong lòng lão thầm mắng một câu, đệt, tính tình càng lúc càng giống Từ Bắc!
Không đợi Từ Quảng Vinh nghĩ xong nên kết thúc thế nào, Từ Lĩnh đã sải một bước ra ngoài, giật lấy phong thư trong tay lão: “Hôm đó tại sao anh con tìm bố.”
“Sao tao biết được,” Từ Quảng Vinh nghĩ cũng không nghĩ đã đáp, “Cặn bã như anh mày, nói gì mày cũng không tin được…”
Từ Quảng Vinh không nói dứt được nửa câu sau, vì Từ Lĩnh đã áp sát đến trước mắt lão, lửa giận trong mắt khiến lão cảm thấy da đầu tê dại từng trận: “Thế nào, mày muốn học anh mày, cũng cho ông già mày một dao à!”
“Con không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng nếu anh ấy vì bố mà xảy ra chuyện…” Từ Lĩnh nhìn chằm chằm lão một hồi, bước qua mở cửa phòng, “Bố đi đi.”
Hết chocolate rồi, Từ Bắc lục tung tìm kiếm một lần, một viên cũng không có.
Hắn có chút phiền muộn, đã hẹn với Kiều Khiêm và Diệp Mẫn Mẫn hôm nay tụ tập, ý Kiều Khiêm là dẫn theo Lang Cửu, để Mẫn Mẫn giúp cậu kiểm tra cơ thể một chút, xem xem có biểu hiện gì khác người thường không.
Bây giờ chocolate hết cả rồi, hoặc là hắn dẫn sói con ra ngoài, mua chocolate cho nó ăn rồi biến thân ở ngoài, nhưng chuyện ở truồng không biết nên khống chế thế nào, hoặc là hắn một mình ra ngoài mua chocolate rồi quay về, nhưng để lại một mình sói con ở nhà hắn lại không yên tâm…
“Con trai, theo bố ra ngoài mua chocolate,” Từ Bắc nghĩ nửa ngày, tìm ra phương án thứ ba, hắn vừa mặc quần áo vừa đá một cái vào sói con đang lười nhác nằm một bên, “Quay về ăn xong bố dẫn mày đi tìm chú Kiều chơi.”
Sói con nằm trên đất không động đậy, Từ Bắc khom người tóm tóm lỗ tai nó, nó chỉ dùng chân đẩy tay Từ Bắc ra, vẫn nằm rạp bất động trên đất.
Từ Bắc có hơi khó hiểu, nếu là ngày thường, vừa nói ra ngoài, nhóc con này tích cực hơn ai hết, ngậm chocolate chạy vào nhà bếp, hôm nay lại có chút khác thường.
“Ê, Lang Hồ Hồ, đứng dậy, ra ngoài mua chocolate, dạo phố…” Từ Bắc cưỡng ép lôi sói con dậy khỏi đất, “Mày sao thế? Bệnh à?”
Hắn dùng tay áp tay lên đầu sói con, không thăm được nguyên nhân, lại duỗi tay sờ sờ bụng sói con, cảm thấy độ ấm không có gì khác với thường ngày, lại vạch mí mắt nó ra nhìn một hồi, đến miệng cũng banh ra kiểm tra, không có gì khác thường.
“Đi thôi, đừng giở thói nữa, cẩn thận lão tử chém mày, hai ngày nay bố mày bực lắm.” Từ Bắc mở cửa ra ngoài.
Cửa vừa mở, Từ Bắc còn chưa kịp bước ra, Lang Cửu đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên, xông qua cắn ống quần hắn. Từ Bắc vịn cửa rút rút chân, sói con cũng không thả, vẫn dùng móng vuốt chống sàn nhà kéo về phía sau, chỉ đáng tiếc dưới móng nó đều là lông, liền trượt trên sàn gỗ.
“Mày giở trò gì vậy,” Từ Bắc chỉ vào nó, sói con vẫn liều mạng cắn, mắt cũng không nhìn hắn, hắn chỉ đành khom người dùng ngón tay chọt vào đầu nó, “Rốt cuộc mày muốn làm gì.”
Sói con lắc mạnh đầu một cái, tăng sức lực, khiến Từ Bắc đứng không vững, chân cũng bị kéo rời đất, đành phải bày ra thế trung bình tấn. Nếu không phải tay hắn còn vịn cửa, đã có thể trực tiếp xoạc cẳng.
Từ Bắc bị kéo thành hình tượng này, sói con lại vẫn không thả miệng, vẫn miệt mài lôi vào phòng, thậm chí phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ, Từ Bắc cũng làm căng, vịn cửa cũng không buông tay.
Một tóm chân một ôm cửa giằng co một hồi, quần Từ Bắc “roẹt” một tiếng bị xé toang hoác.
“Mày lì quá trời!” Từ Bắc rất muốn bay lên đạp lên mình nó một cước, nhưng vì nằm trên giường hai ngày, lúc này cả người như túi bông không chút sức lực, thêm nữa tuy nói đã xé quần thành công, sói con lại vẫn không có ý định thả miệng, hắn đành phải trượt theo khung cửa ngồi xuống đất, “Mày không muốn ra ngoài, hay không muốn bố ra ngoài?”
Sói con vẫn ngậm ống quần rách, trong ánh mắt có thứ cảm xúc lo lắng không nói nên lời.
“Thế này đi,” Từ Bắc nghĩ nghĩ, kéo kéo ống quần, mảnh bị xé ra đó cuối cùng rời hẳn khỏi quần, sói con ngậm mảnh vải nhìn hắn, “Chúng ta ra siêu thị đầu ngõ, mua chocolate xong quay về trước, sau đó mày nói bố nghe tại sao không cho bố ra ngoài, như vậy được chứ?”
Cuối cùng sói con do dự thả miệng ra, Từ Bắc nhặt mảnh vải kia so sánh với quần mình: “Hầy… quần chín phần(1), mẹ nó mày biết phá hoại quá…”
Đang tết nhất trên phố cũng rất yên tĩnh, cửa hàng cũng phải đến mùng sáu mới mở cửa, lúc này siêu thị xung quanh hẻm Nhền Nhện cũng chỉ ba bốn cái. Từ Bắc cũng không thay quần, cứ thế kéo cái quần rách cùng sói con xuống lầu theo cách cũ, lặng lẽ ra khỏi hẻm.
Tuyết trên đất rất dày, trong ngõ nhỏ cũng không ai dọn dẹp, phải đợi các nhà ăn tết chán, ăn ngán, lúc cần giảm béo, mới có người vác xẻng ra xúc một con đường tầm một tấc, lúc đi phải nhắm chuẩn.
Lúc Từ Bắc dẫn sói con đến siêu thị bên trong không có ai, hắn trực tiếp dẫn sói con vào trong. Nhân viên đang sắp xếp kệ hàng, bọn hắn vào rồi liền giơ tay đứng bất động trước kệ hàng, chỉ biết há mồm trừng mắt nhìn sói con.
Từ Bắc biết bây giờ thể hình sói con có phần dọa người, vì thế đứng ở cửa một hồi, nếu nhân viên nói chó lớn không được vào, hắn sẽ để sói con đứng ngoài một lúc. Nhưng đợi đến nửa ngày, nhân viên vẫn giữ nguyên tư thế, cũng không biểu hiện gì.
“Không cắn người, ngoan lắm,” Từ Bắc chỉ đành cười cười với nhân viên, dẫn theo sói con bắt đầu đi lòng vòng trong siêu thị tìm chocolate, vừa thấp giọng nói chuyện với sói con, “Hay đổi khẩu vị, đổi vị quả phỉ?”
Đến khi chọn xong đồ ăn đi tính tiền, nhân viên mới chậm rãi đến hỏi một câu: “Đây là… chó sao?”
“Ừm, chó, chỉ là hơi lớn.”
“Loại chó gì, lớn như vậy, dữ không?” nhân viên vừa gói hàng vừa nhìn sói con.
“… ờm, chó núi Pyrénées, không dữ chút nào.” Từ Bắc sờ sờ đầu sói con, sói con lập tức rất phối hợp nghiêng nghiêng đầu, dựa dựa vào chân Từ Bắc.
“Ôi, dễ thương quá.”
Ra khỏi siêu thị, Từ Bắc vui không nhịn được, đá một cước vào mông sói con: “Ai dô, không nhìn ra nha, biết giả vờ lắm, còn dễ thương nữa chớ… bé dễ thương, cười một cái cho bố mày xem.”
Sói con rất không để tâm dán sát chân hắn qua đường, lỗ tai xoay trái xoay phải.”
“Được, chúng ta về nhà…” Từ Bắc cười cười, đi vào hẻm, tuy nhóc con có lúc rất phiền, nhưng rất nhiều khi hắn vẫn cảm thấy có nó bên cạnh mình rất vui.
Vừa đi đến đầu ngõ, còn chưa quẹo vào, nụ cười trên mặt Từ Bắc liền đông cứng.
Có hai người đứng trong hẻm, vai kề vai đứng sóng đôi, chỉ thiếu tay nắm tay, trong hẻm rất hẹp, hai người họ đứng như vậy, giống như tấm ván cửa che kín nửa lối đi.
Lòng bàn tay Từ Bắc tháo mồ hôi, đây là người của Ban Đại Đồng.
Loại động tác đều nhịp cùng áo khoác đen cũng là một trong những sở thích của Ban Đại Đồng, đứng từ xa đã có thể nhận ra.
“Đệt!” Từ Bắc nghiến răng mắng một câu, quay đầu lại nhìn sau lưng, quả nhiên, xe bọc thép Hummer của Ban Đại Đồng không biết từ đâu chậm rãi lái tới, chắn ngay ngắn sau lưng hắn.
Sói con rõ ràng cảm thấy nguy hiểm, cảnh giác nghiêng người, lông sau gáy chậm rãi dựng lên, mắt nhìn đăm đăm cửa xe Hummer đang từ từ mở ra.
Ban Đại Đồng chân mang ủng từ cửa xe duỗi ra, hung hăng nện lên nền tuyết, tiếp đó mới nhìn hắn gương mặt tươi cười.
“Hứng thú không tồi nhỉ Tiểu Bắc,” Ban Đại Đồng nhổ điếu thuốc ngậm trong miệng, chân đạp lên, “Chọn nơi tốt như vậy điều dưỡng, mẹ nó hại tao tìm khắp.”
Từ Bắc không nói gì, hắn hối hận xanh cả ruột, sói con có lẽ vì có dự cảm, mới không chịu để hắn ra ngoài.
Hơn nữa ra cửa vội vàng, hắn cũng không mang dao, bây giờ cơ hội chạy trốn trở nên thật xa vời…
“Anh Ban mừng năm mới,” Từ Bắc cười cười, nhìn thấy mấy áo khoác đen từ trên xe Hummer xuống theo, người đã lấp kín hết mấy tuyến đường chạy thoát của hắn, “Đây là lì xì cho tôi sao?”
“Lì xì cái mẹ ấy, đây rõ ràng là nhớ mày rồi.” Ban Đại Đồng cười đến là sung sướng.
Ban Đại Đồng nói xong câu này Từ Bắc mới phát hiện có điều không đúng.
Trên tay mấy người áo đen không có ống tuýp màu đen, kích cỡ đều nhau như bình thường, bọn họ cầm lưới. Ban Đại Đồng đối phó với Từ Bắc từng dùng hơn trăm ngàn thứ kỳ quái, thậm chí bẫy chuột cũng dùng, nhưng trước giờ chưa từng dùng lưới.
Từ Bắc lập tức phản ứng lại, đây là nhằm vào sói con mà đến.
Hắn quả thật không ngờ mục tiêu của Ban Đại Đồng lần này lại là sói con, đột nhiên vô cùng hoảng hốt, tim đập như ngựa phi không chút quy luật.
Đầu óc hắn xoay nhanh như bay, hắn không biết tại sao Ban Đại Đồng đột nhiên dẫn người đến bắt sói con, nhưng nếu mục tiêu là nó, vậy ngược lại vẫn còn cơ hội, vì sói con có tốc độ tuyệt đối siêu phàm.
“Con trai,” Từ Bắc nhấc tay che miệng, cúi đầu thấp giọng ra lệnh cho sói con, “Bố bảo chạy thì chạy, từ bên trái…”
Mệnh lệnh này chưa kịp nói xong, ngón tay Ban Đại Đồng nhúc nhích, mấy người áo đen đột nhiên cầm lưới vồ tới.
“Chạy!” Từ Bắc không nghĩ nhiều, đạp một cước vào mông sói con, đồng thời chạy đà mấy bước vung nắm đấm vào người áo đen gần nhất.
Sói con phản ứng rất nhanh, tránh thoát hai cái lưới, một hai giây đã cơ bản thoát khỏi vòng vây, nhưng lại dừng lại, nó phát hiện Từ Bắc không xông ra được, quay đầu liền định chạy trở về.
“Đồ ngu chạy đi!” Từ Bắc quát lên.
Trên xe Hummer lại có một người xuống, người đó biểu tình lạnh nhạt tựa như không quan tâm, trên tay lại cầm một ống màu bạc mỏng dài.
Từ Bắc chưa từng gặp người này, nhưng lại nhận ra thứ trên tay y.
Đó là ống thổi.
“Ban Đại Đồng tiên sư bố mày!” Từ Bắc chuyển hướng, hắn không màn suy nghĩ chuyện khác, chỉ muốn giải quyết người cầm ống thổi trước.
Nhưng người đàn ông thoạt nhìn rất nho nhã yếu đuối thậm chí mang mắt kính này lại nhướng mày lên, trong lúc Từ Bắc còn chưa phán đoán ra động tác tiếp theo của y là gì, nhấc tay vỗ một chưởng vào bên cổ Từ Bắc.
Một chưởng này sức lực vượt xa tưởng tượng của Từ Bắc.
Hắn cảm thấy một trận váng trời váng đất, chân mềm nhũn quỳ xuống nền tuyết.
Sói con bị chọc giận hoàn toàn, ngửa đầu, phát ra một tiếng tru khiến người ta kinh hồn bạt vía, như một tia điện trắng phóng qua đầu mấy người áo đen, vồ đến người đó.
Lúc Từ Bắc ngã xuống đất nhìn thấy người đó chỉ lắc mình khe khẽ một cái, lại tránh thoát một kích tốc độ kinh người này của sói con.
Đệt… mẹ…
Từ Bắc tuyệt vọng ngã quỵ trên tuyết, trước mắt dâng lên một màn sương đen, đây là ai…
Trong nháy mắt lướt qua sói con, Lâm Duệ giơ ống thổi trong tay lên.
Sói con còn chưa rơi xuống đất, một luồng sáng mỏng như chỉ bạc đã từ đầu ống thổi bắn ra.

Tác giả có lời muốn nói: Ừm, cuối cùng cũng đến ngày này, Ban Đại Đồng đợi rất lâu rồi.
Kiếp sống bi thảm của sói con sắp bắt đầu rồi
Đừng lo lắng, tác giả sẽ không ngược đâu, yên tâm yên tâm…
Chú thích:
(1) Quần chín phần: quần dài bằng 9/10 quần bình thường, hoặc mặc lên người gấu quần tới trên mắt cá chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.