Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 60: Hình như Từ Bắc phát hiện rồi…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
211_13807724_f898c286a624700
Hôm nay Từ Bắc ngủ muộn, Lang Cửu cho rằng mình sẽ đến trễ, không ngờ Từ Bắc đầu vừa chạm gối đã ngủ ngay, hơi thở rất nặng, nghe ra được hắn mệt rồi.
Lang Cửu rất đau lòng, chống đầu nhìn đến một lúc không nỡ đi, cậu nhẹ nhàng gạt mớ tóc lộn xộn trước trán Từ Bắc ra, kề tới hôn một cái lên đầu, Từ Bắc rất im lặng không nhúc nhích, hầy, Lang Cửu thở dài rất sầu khổ, nếu lúc hắn thức cũng thế này thì tốt biết bao.
Phải ra ngoài rồi, nếu đến muộn, chắc chắn Thẩm Đồ sẽ hung hăng cười nhạo cậu, sau đó không hề nể mặt chào hỏi vào mình cậu.
“Đồ ngốc.” Từ Bắc nằm trên giường trở mình, lầu bầu một câu.
Lang Cửu giật thót, ngoái đầu lại nhìn một lúc, xác định Từ Bắc đang nói mớ, mới rón rén chuồn ra ngoài.
Tâm trạng cậu rất tốt, đồ ngốc trong miệng Từ Bắc, dưới tình huống bình thường là chỉ mình, cũng có nghĩa, lúc hắn nằm mơ mơ thấy mình, cho dù là đồ ngốc hay gì khác, cậu vẫn rất vui.
Lúc đến rừng cây, vẫn không chênh lệch thời gian so với bình thường bao nhiêu, nhưng Lang Cửu phát hiện, Thẩm Đồ không đợi cậu trên tảng đá kia. Cậu có hơi khó hiểu, Thẩm Đồ trước giờ chưa từng đến trễ hơn cậu, mỗi lần cậu tới đều có thể nhìn thấy Thẩm Đồ lẳng lặng ngồi trên tảng đá, sau đó nói: “Cậu đến muộn, phế vật con.”
Lang Cửu đảo mấy vòng trong rừng, cậu rất cẩn thận, cảm thấy đây có lẽ là huấn luyện mới của Thẩm Đồ dành cho cậu, có lẽ y sẽ đột nhiên xông ra từ nơi nào đó, cho mình một dao.
Nhưng không có bất kỳ động tĩnh nào, cả khu rừng yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió bấc thổi qua và tiếng côn trùng be bé.
Trực giác nói với cậu, Thẩm Đồ xảy ra chuyện rồi.
Lang Cửu lập tức có phần căng thẳng, cậu ngồi xổm trong rừng, tay chống xuống đất, cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.
Trong chấn động khe khẽ từ mặt đất truyền tới Lang Cửu nhanh chóng phán đoán ra, đây là hai người, đến gần với tốc độ rất nhanh, hơn nữa loại chấn động này tăng nhanh, Lang Cửu theo đó ngửi thấy mùi máu trong không khí.
Hai người bị thương? Là Thẩm Đồ sao?
Lang Cửu cẩn thận phân biệt một chút, đứng bật dậy, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra.
Là tên đầu trọc đó, mùi máu của gã Lang Cửu mãi mãi sẽ không quên.
Thẩm Đồ không đến, người đến là Đầu Trọc, trong cơ thể Lang Cửu có ngọn lửa nho nhỏ đang bùng lên, Thẩm Đồ xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan đến người này. Cậu không nghĩ nhiều, bật dậy chạy về phương hướng âm thanh và mùi máu tươi truyền tới.
“Cứ phải đến lúc này sao, chúng ta đều bị thương, nhỡ đâu…”
“Mày câm miệng!” Cố Hàng không biết trên móc câu đã dùng độc gì, không có chút mùi nào, cả cánh tay gã đều đã tê dại, nhưng gã vẫn muốn tới, sói tuyết không có Thẩm Đồ bên cạnh, gã căn bản không để vào mắt.
Cho dù không thể đưa sói tuyết vào chỗ chết, ít nhất cũng phải khiến cậu bị thương.
“Có lẽ Lâm Duệ sẽ theo tới đây,” kẻ phản bội theo bên cạnh gã tiếp tục nhắc nhở gã, “Tình hình chúng ta hiện tại không đối phó được Lâm Duệ.”
Cố Hàng vừa nghe câu này liền vô cùng giận dữ, nếu không phải vừa nãy gã một lòng một dạ chỉ chú ý Thẩm Đồ, sao lại để Lâm Duệ có cơ hội làm gã bị thương được! Một tên thợ săn, thế mà lại giúp kẻ phản bội!
“Cố Hàng,” người bên cạnh kéo cánh tay gã, “Nếu để lão đại biết chuyện này…”
Cố Hàng dừng bước, từ từ xoay mặt lại nhìn gã ta, trên mặt hiện lên một nụ cười: “Biết? Biết thì anh ta sẽ giết chết mày… Mày sợ rồi sao, kẻ phản bội đến tên cũng không có.”
Lang Cửu đang chạy về phía Đầu Trọc, vận động tất cả cơ quan toàn thân, lời của Thẩm Đồ cậu luôn nhớ kỹ, đừng vì biết mục tiêu đang ở đâu mà xem nhẹ tình hình bên người mình.
Cho nên cậu đột nhiên dừng lại ở chỗ cách Đầu Trọc rất gần, còn có người khác.
Tiếng bước chân người này rất nặng, hoàn toàn khác với bọn Đầu Trọc, dường như hoàn toàn không che giấu bản thân.
Hơn nữa, người này cậu quen.
“Việt ngoan?” Lang Cửu quả thực kinh ngạc cực điểm, cậu không ngờ sẽ nhìn thấy Giang Việt vào thời gian này ở địa điểm này.
“… sao cậu trần truồng vậy,” Giang Việt chạy tới từ trong rừng cây, vừa nhìn thấy cậu đã lao tới, kéo cánh tay cậu lôi vào rừng, “Cửu ngoan nghe lời, mau đi theo tôi.”
Lang Cửu không nhúc nhích, bây giờ trong đầu có chút hỗn loạn, Thẩm Đồ không đến, Đầu Trọc đến, Đầu Trọc bị thương, Giang Việt đột nhiên xuất hiện… rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Anh Cửu, đi thôi, Cố Hàng đến thì chúng ta đều toi đời,” Giang Việt tiếp tục kéo cánh tay cậu, Lang Cửu không hề động đậy, Giang Việt hơi sốt ruột, “Lát nữa tôi giải thích với cậu, chúng ta đi trước đã, cậu vẫn không tin tôi được sao?”
“Không tin nổi.” Lang Cửu quay đầu lại nhìn cậu ta, đây là lời thật, trước giờ Giang Việt ở trong lòng cậu, chỉ là một học sinh bình thường, thầy giáo gia đình của cậu.
“Không tin nổi? Tổ tông của tôi ơi, tôi muốn hại cậu không cần đợi đến bây giờ chứ, ngày nào tôi cũng ngồi chung với cậu, bỏ ít thuốc này nọ cho cậu có phải không hề có độ khó không,” Giang Việt không buông tay, vẫn kéo cậu, “Hoặc là tôi xuống tay từ chỗ Từ Bắc, không phải dễ dàng hơn à!”
“Từ Bắc…” Lang Cửu nghe thấy tên Từ Bắc, lập tức căng thẳng, “Từ Bắc ở nhà một mình.”
“Có đi không?” Giang Việt vội vàng bồi một câu, “Về nhà.”
Lang Cửu không do dự nữa, chạy về hướng ngược lại, sau mấy bước thì dừng lại, nhìn Giang Việt: “Anh theo kịp không?”
“… người bình thường thì theo kịp, nếu là cậu thì không kịp,” Giang Việt cười hơi ngượng ngùng, “Cậu không cần lo cho tôi, tôi còn phải đi tìm Thẩm Đồ, cậu về nhà, chuyện này không được để Từ Bắc phát hiện, hiểu không? Cậu trông chừng anh ấy là được…”
“Ừm.” Lang Cửu xoay người chạy đi.
Chạy vào sâu trong rừng, vẫn có thể nghe thấy tiếng Giang Việt: “Cậu hóa sói chạy không được sao, trần truồng chạy như thế ngu quá…”
Lang Cửu nhíu nhíu mày, Giang Việt lại còn biết mình là sói.
Cố Hàng có chút nóng giận, cuối cùng gã cũng hiểu mình đã trúng loại độc thế nào. Trừ có thể tê liệt cơ thể, độc này còn khiến thính lực của gã giảm đi rất nhiều, trong tai giống như bị nhét một đám bông gòn, rõ ràng gã nghe thấy tiếng sói tuyết nói chuyện với một người, lại không thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
“A——“ gã đấm một cái vào thân cây bên cạnh, trong tình trạng thế này, gã không thể dễ dàng đuổi theo nữa.
Trong không khí vẫn còn mùi sói tuyết để lại, gã không thèm để con sói tuyết không biết giấu cả hơi thở ấy vào mắt, gã chỉ có chút kiêng dè Lâm Duệ, độc này khiến công năng tất cả cơ quan cảm giác của gã đều giảm xuống, nếu lúc này để Lâm Duệ tìm được gã, gã có thể sẽ có phiền toái.
“Rời khỏi đây trước đã, đừng mạo hiểm nữa!” giọng điệu kẻ phản bội bên cạnh có phần cứng rắn, Cố Hàng là vương bài không sai, nhưng vương bài này quá liều lĩnh, làm chuyện gì cũng không cân nhắc hậu quả.
Cố Hàng ngoái đầu nhìn gã ta một lúc, cuối cùng cắn răng nói một câu: “Rồi sẽ có một ngày… tao sẽ thanh lý luôn cả thằng Lâm Duệ!”
Sói con vẫn là lần đầu tiên dùng hình dạng sói chạy trong rừng cây, trước đây khi Thẩm Đồ huấn luyện chưa từng yêu cầu cậu hóa sói, lúc này nó không ngừng một khắc nào từ bên kia xông qua rừng cây, rảo một vòng về đến thành phố.
Không khí ban đêm giống như đóng băng, hít vào phổ cảm giác nặng trịch, lúc sói con đến dưới lầu ngừng lại một lát, cẩn thận nghe thử động tĩnh trong nhà, hơi thở của Từ Bắc như bình thường, vững vàng mà chậm rãi.
Sói con thở phào, lén lút biến thành hình người vào nhà.
Hôm nay không cần giặt quần lót, hôm nay không bị thương, chỉ là quần lót mất rồi, lúc biến về sói bị gió thổi không biết bay đi đâu rồi, cậu lấy xuống một cái trên ban công mặc vào, có chút buồn phiền, cái quần lót bị mất cậu rất thích, vì Từ Bắc cũng có một cái giống vậy, chỉ là khác màu.
Lúc nằm xuống bên cạnh Từ Bắc, Lang Cửu không lén lút dê một chút như bình thường, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Từ Bắc. Trong đầu cậu hơi không sắp xếp nổi chuyện xảy ra tối nay, cậu theo Từ Bắc lâu vậy rồi, lượng thông tin giống như tối nay vẫn chưa từng có.
Đầu Trọc là ai? Người đến cùng Đầu Trọc là ai? Thẩm Đồ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Giang Việt lại tới? Vì sao Giang Việt lại biết cậu là sói? Sao Giang Việt lại quen Thẩm Đồ?
Quan trọng nhất là – những người này muốn làm gì?
Từ Bắc sẽ có nguy hiểm gì không?
Trong đầu Lang Cửu đầy những câu hỏi không thể giải thích, nghĩ rất lâu, đến khi mơ mơ màng màng thiếp đi cũng không nghĩ ra được nguyên do.
Thật đáng ghét.
“Hôm nay thầy Giang vĩ đại của mày xin nghỉ,” Từ Bắc ngồi trong phòng khách xem ti vi, Lang Cửu ở một bên xếp quần áo, “Hôm nay mày cũng nghỉ đi, muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Không muốn.” Lang Cửu cũng không cần nghĩ đã từ chối, không ra ngoài, ra ngoài rất nguy hiểm.
Câu trả lời này khiến Từ Bắc hơi bất ngờ, bình thường đến mua thức ăn Lang Cửu cũng bộ dạng không đi không được, bắt được cơ hội là muốn ra ngoài dạo một vòng, giống như phạm nhân bị nhốt mười mấy năm, hôm nay thế mà nói không muốn?
“Sao vậy? Thế này không giống phong cách mày lắm, lẽ nào không phải mày sẽ nhảy lên xô cửa chạy ra sao?” Từ Bắc đạp chân lên lưng Lang Cửu, cảm thấy cậu hôm nay có chút không ổn.
“Xem ti vi với bố,” Lang Cửu mang quần áo xếp xong vào phòng ngủ cất, lại trở ra phòng khách ngồi dựa bên Từ Bắc, nghĩ nghĩ lại ôm chân Từ Bắc lên đặt lên chân mình, lần lượt xoa bóp, “Hôm nay không muốn ra ngoài.”
Từ Bắc nằm trên sô pha híp mắt lại, xoa bóp cũng khá, sức lực vừa phải, hắn chầm chậm thở ra một hơi: “Con trai…”
Lang Cửu sững người, quay đầu sang nhìn hắn rất nhanh, đã lâu lắm rồi hắn không dùng xưng hô này, trong thoáng chốc Lang Cửu có phần kích động, tay thuận theo chân hắn xoa bóp lên, cũng thuận thế sáp lại gần hắn: “Ừm.”
“Mày biết không, mày vẫn chưa học được cách gạt người,” ngón tay Từ Bắc nhẹ nhàng gãi vào tóc Lang Cửu, khóe miệng mang theo nét cười, “Lúc bố mày gạt người mày hãy còn là con nòng nọc đấy.”
“Ừm.” Lang Cửu gật gật đầu, cậu nghe không hiểu so sánh này, nhưng có thể nghe hiểu thế nào là gạt người, vì vậy trong lòng có chút khẩn trương.
“Con sói nhép, mày có chuyện giấu bố,” Từ Bắc cũng không vội, lại chậm rãi mở miệng, “Mày định trực tiếp nói với bố, hay đợi lát nữa bố đuổi mày ra ngoài?”
Thẩm Đồ chưa chết, nhưng thoạt nhìn rất giống đã chết.
Máu ở ngực chảy không ngừng, thế này không hợp lẽ thường, Giang Việt nhìn một đống băng gạc dính máu dưới chân, cho dù là vết thương thế này, cũng hơn nửa ngày rồi, không lý nào vẫn còn chảy máu.
“Chú hai,” Giang Việt ngồi xổm cạnh Thẩm Đồ, nhìn Thẩm Đồ hai mắt nhắm nghiền, “Chú còn không tỉnh lại, tôi thật sự phải mua đất chôn cho chú đấy, chú xem… chú gây thù nhiều quá, nếu đất chôn chọn không đúng chỗ, không chừng sẽ bị người ta đào lên lôi xác chú ra quất roi… đây là chuyện bi thảm cỡ nào…”
Thẩm Đồ vẫn không có động tĩnh, Giang Việt thở dài, tay ấn lên ngực y, nhịp tim thực ra rất mạnh mẽ, hô hấp cũng không có vấn đề gì, nhưng trước sau người vẫn hôn mê, máu cũng chảy mãi, tuy nói không đến mức chết người, lại cũng có phần khiến người ta không hiểu được.
Giang Việt cầm điện thoại bấm số, vang được mấy tiếng thì có người bắt, cậu ta không lên tiếng, đợi người bên kia Alo một tiếng, cậu ta mới mở miệng: “Anh Lâm, Thẩm Đồ bị thương rồi.”
Lâm Duệ đứng bên cửa sổ, nhẹ nhàng phà một hơi lên mặt kính, ngón tay quẹt dấu chéo lên khoảng hơi nước, hơi lạnh trên kính thông qua đầu ngón tay từ từ truyền tới, y nhíu nhíu mày: “Đụng phải ai?”
“Còn ai được nữa, Cố Hàng,” Giang Việt có hơi phiền não, “Không phải nói không cho Cố Hàng ra ngoài sao, sao lại…”
“Cậu nhìn thấy Cố Hàng không.”
“Thấy rồi, nhưng khoảng cách rất xa, còn có người đi theo gã, tôi chưa từng gặp, nhưng có thể là kẻ phản bội.”
Lâm Duệ trầm mặc một lúc, nhìn nhìn Ban Đại Đồng đang xem video đấu chó sau lưng, quay đầu nhìn mặt kính: “Tình hình Thẩm Đồ thế nào?”
“Hôm mê hơn nửa ngày rồi, máu chảy không ngừng, anh Lâm, trước giờ tôi chưa từng gặp tình trạng này, cho dù vết thương quá sâu, nhưng Cố Hàng không tổn thương đến tim y, theo lý…”
“Cậu có nhìn thấy tay Cố Hàng không.”
“Không nhìn rõ… tay gã có gì mà nhìn, còn không bằng nhìn tay tôi này.”
“Cố Hàng có nhẫn,” ngón tay Lâm Duệ gõ từng nhịp lên mặt kính, chuyện này y đã đoán được từ lâu, nếu không Cố Hàng sẽ không vênh váo xuất hiện ở An Hà như vậy, mà Thẩm Đồ cũng không thể bị trúng một cú đã hôn mê thời gian dài đến thế, “Qua thêm một thời gian nữa, hai Thẩm Đồ cũng không phải đối thủ của gã.”
“Đệt mợ! Thế phải làm sao, vẫn còn một cái chưa tìm được ở đâu,” Giang Việt vừa nghe câu này liền sốt ruột, nhìn Thẩm Đồ sắc mặt trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, phong cách người thực vật, “Thế nghĩa là nếu Cửu ngoan không lấy được nhẫn, mọi người đều xong đời?”
“Tôi phải đi tìm lão đại…”
“Anh điên rồi!”
“Ai cho cậu nói chuyện với tôi kiểu đó,” Lâm Duệ nhíu nhíu mày, “Cậu đừng xem tôi là Thẩm Đồ.”
“Anh Lâm…”
“Chăm sóc Thẩm Đồ cho tốt, y không thể chết, nếu ngày mai thuận lợi, tôi sẽ liên lạc cậu…”
Giang Việt cầm điện thoại có hơi ngây ngốc, cậu ta luôn cho rằng chuyện vẫn còn có chỗ quay đầu, cũng cảm thấy những người này có thể tiếp tục cuộc sống mình muốn, nhưng không ngờ biến hóa đến nhanh như vậy, trong thời gian chỉ chưa quá mấy tháng, chuyện đã trở thành thế này.
Lâm Duệ muốn đi gặp lão đại, với tính cách của y, nhất định sẽ không nhượng bộ, vậy… tỉ lệ sống sót trở về cũng sẽ nhỏ bé như bây giờ mình ra ngoài mua vé số, ngày mai trúng một trăm triệu vậy.
“Giang Việt.” đang lúc Giang Việt trầm tư miên man, Thẩm Đồ đột nhiên gọi cậu ta một tiếng.
Giang Việt trực tiếp bật dậy khỏi sàn nhà, nhào đến cạnh giường: “Đệt mợ chú hai cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
“Ngủ đã quá…” Thẩm Đồ cười cười với cậu, cười rất miễn cưỡng, “Nhóc con, Lâm Duệ chắc chắn không về được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.