*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Tốc độ Lang Cửu vồ tới Cố Hàng vượt quá dự liệu của Tiết Nhã, cô không ngờ khống chế của mình đối với người sói hoàn toàn không có tác dụng gì trên người Lang Cửu, Lang Cửu đón móng vuốt của Cố Hàng bằng tốc độ kinh người.
Điều này Cố Hàng cũng không ngờ đến, lần đầu tiên gã gặp Lang Cửu cậu vẫn trong hình dạng sói, tuy tránh được phi tiêu gã bắn ra, nhưng có thể nhìn ra được cậu di chuyển cũng không có gì đặc biệt, lúc này dưới sự khống chế của Tiết Nhã vẫn còn thể có tốc độ như vậy đúng là khiến gã không ngờ được.
Trong thời gian ngắn Lang Cửu lại tiến bộ cỡ này, lẽ nào cậu đã hoàn toàn thích ứng với nhẫn?
Từ lúc có ký ức đến nay trừ lúc huấn luyện phải chịu các loại thương tích ra, trong chiến đấu Cố Hàng chưa từng gặp đối thủ nào có thể khiến gã trở tay không kịp, cho dù là Thẩm Đồ, cũng chỉ có thể làm mình bị thương một lần do sơ ý khi chưa hoàn toàn thích ứng với nhẫn.
Lúc này tình hình như vậy khiến Cố Hàng trước nay luôn tự phụ bị rối loạn cảm xúc, gã có chút tâm thần không yên, rất buồn bực.
Trong nháy mắt gã đã phân tâm.
Cơ hội!
Lúc móng vuốt của Cố Hàng sắp đâm vào mắt Lang Cửu, cậu nghiêng đầu đi, tránh thoát công kích của Cố Hàng, móng vuốt sượt qua thái dương cậu, cùng lúc này, tay Lang Cửu nâng lên.
Tư thế này rất kỳ quái, trong mắt Cố Hàng và Tiết Nhã, đây là sản phẩm hoàn toàn không qua huấn luyện chính quy mà ra.
Móng vuốt của Lang Cửu cũng không đâm tới trước, mà từ dưới hướng lên, đâm thẳng về phía cổ tay Cố Hàng.
Trong lòng Cố Hàng trầm xuống, gã đang bị quán tính tấn công khổng lồ đẩy về phía trước, gã đề phòng Lang Cửu thuận thế tấn công vào phần bụng gã, lại không ngờ Lang Cửu chỉ dùng tư thế kỳ lạ như vậy để đâm vào tay gã.
Muốn tránh đã không kịp nữa, cho dù lúc này gã di chuyển cánh tay cũng rất khó tránh được, Lang Cửu chỉ cần nhẹ nhàng chuyển động cánh tay đã có thể theo kịp biên độ lắc cánh tay của gã.
Lúc hai móng vuốt của Lang Cửu xuyên qua cổ tay Cố Hàng, gã phát ra một tiếng rống gần như điên cuồng, mà Lang Cửu lại không dừng lại, cậu không thể cũng không muốn dừng, cũng bị quán tính của cơ thể đẩy tiếp tục tiến tới, móng vuốt ở trong cổ tay của Cố Hàng cũng theo đó xả về trước…
Tiết Nhã trong lòng lạnh ngắt, nếu Lang Cửu không dừng lại ngay, bàn tay này của Cố Hàng sẽ phế luôn.
Cô nhắm đúng thời cơ giơ con dao dài mảnh trong tay lên, cô phải lập tức ngăn cản Lang Cửu.
Nhưng cô không có cơ hội ra tay, một sợi chỉ bạc đột nhiên bay tới từ sau lưng cô, quấn chặt lấy tay cầm dao của cô, cô cảm thấy một cơn tê rần trên tay.
“Đi chết hết đi!” Cố Hàng cắn răng, trong mắt gần như muốn phun ra lửa, gã vung mạnh tay trái cầm lấy tay phải đã bị đâm xuyên, hung hăng đè sang một bên, máu tươi phun ào ra, “Chết đi!”
Cố Hàng bạo phát sức mạnh kinh người, lại thêm hai bàn tay, Lang Cửu chỉ dựa vào móng vuốt không thể đỡ được lần này, Cố Hàng theo lực quán tính ngã tới trước rút tay mình ra khởi móng vuốt của Lang Cửu, máu tươi đầy đất.
Tiếp đó Cố Hàng tức tốc nhảy ra một bên, tránh được một đòn tiếp theo ngay sát sau lưng của Lang Cửu, vết thương bị xé rách sau lưng gã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu của gã, mà tấn công của Lang Cửu lại quả thực có phần khó đoán.
Gã cần điều chỉnh, công kích hoàn toàn khó hiểu của Lang Cửu lại khiến gã suýt nữa không né được.
“Tiểu Nhã,” một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Tiết Nhã, tiếp đó có người áp sát tới, chỉ bạt quấn trên cổ cô, “Chị đoán tôi là ai.”
Tiết Nhã biết ở đây có thợ săn giỏi, lại hoàn toàn không ngờ lại là Giang Việt, cô và Giang Việt quen nhau ba năm, chưa từng nghi ngờ cậu ta, mà người này lại cầm vũ khí của Lâm Duệ, ra tay nhanh chóng mà chuẩn xác.
Cô quả thực không thể liên hệ người này với Giang Việt, cô muốn quay đầu lại nhìn thử.
“Đừng nhìn nữa, đúng là tôi.” Giang Việt khe khẽ cười một cái, trên tay hơi thu lại, tay Tiết Nhã bị chỉ bạc cứa ra tia máu.
Cố Hàng không có thời gian đến giải vây cho Tiết Nhã, đương nhiên, gã cũng không định mạo hiểm vì Tiết Nhã khi đang bị thương, tác dụng của Tiết Nhã là cản trở hành động của Thẩm Đồ và Lang Cửu, mà hiện tại xem ra cô hoàn toàn không có uy hiếp gì đối với Lang Cửu.
Thợ săn đúng là phế vật vô dụng!
Hô hấp của Cố Hàng còn chưa điều chỉnh lại, công kích của Thẩm Đồ đã theo tới, Lang Cửu sau hai lần đánh trúng Cố Hàng không lập tức tiếp tục, đứng nguyên tại chỗ bất động, trong lòng Thẩm Đồ có chút dự cảm không lành.
Trong tình huống thế này y chỉ có thể bồi thêm nhân lúc Cố Hàng còn chưa điều chỉnh xong… ít nhất có thể ép Cố Hàng rời khỏi trước khi Lang Cửu mất khống chế.
Cố Hàng đã bị thương, lại thêm chiến thuật tấm sắt bất ngờ của Thẩm Đồ khiến gã có chút đề phòng Thẩm Đồ, nhìn thấy Thẩm Đồ vồ tới như điện xẹt, gã không tùy tiện đón đòn, mà đứng nguyên tại chỗ, quan sát Thẩm Đồ, muốn tìm ra được sơ hở trong động tác của y.
Nhưng điều khiến gã bất ngờ là, Thẩm Đồ còn chưa kịp tới trước mặt gã, đã đột nhiên dừng lại, hai giây sau hai đầu gối mềm nhũng khuỵu xuống đất.
Sau lưng y là Lang Cửu hai mắt đỏ rực, tay đang từ từ hạ xuống.
Một chưởng này nặng nề cắt lên lưng Thẩm Đồ, chấn vết thương trước ngực Thẩm Đồ đau đớn một trận, trước mắt sao vàng nhấp nháy, nhất thời nằm dưới đất không dậy nổi.
Vốn dĩ Cố Hàng còn mừng thầm Lang Cửu mất khống chế giải vây cho mình, nhưng khi nhìn thấy mái tóc dần dần biến thành màu trắng bạc và đôi mắt đỏ rực tràn đầy sát khí của Lang Cửu, phát hiện cục diện bất lợi cho gã.
Lang Cửu đã hoàn toàn đổi dạng, trong ánh mắt đằng đằng sát khí lộ ra vẻ cuồng loạn.
“Đi mau!” Tiết Nhã từng trông thấy bộ dạng mất khống chế của Cố Hàng, cô biết Lang Cửu dưới trạng thái này đáng sợ cỡ nào, mà tốc độ thích ứng của Lang Cửu rõ ràng nhanh hơn Cố Hàng, Lang Cửu lúc này cho dù có hai Cố Hàng cũng không phải đối thủ.
Cố Hàng rất rõ tình cảnh của mình, gã chỉ có thể tiếc nuối lực chú ý của Lang Cửu vì Thẩm Đồ đã không còn động tĩnh mà chuyển sang người mình, nếu lực chú ý của cậu vẫn ở trên người Thẩm Đồ, hoặc chuyển lên người Giang Việt, vậy hôm nay mình thắng chắc rồi…
Gã không trì hoãn thêm, nhảy vào bóng tối bên cạnh phía sau, thậm chí không nhìn Tiết Nhã thêm một cái, trực tiếp biến mất trong màn đêm.
Giang Việt buông Tiết Nhã ra, lúc móc câu bạc rời khỏi tay Tiết Nhã nhẹ nhàng kéo một cái, cắt rách da Tiết Nhã, cô lập tức cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, khuỵu xuống đất.
Lang Cửu không nhìn về phía này, lực chú ý của cậu đều tập trung lên người Cố Hàng, Giang Việt quẳng chỉ bạc trong tay về phía Lang Cửu, cùng lúc hét một tiếng: “Cửu ngoan!”
Cùng lúc Lang Cửu quay đầu, móc câu đã vạch đến cổ cậu.
Lang Cửu cảm thấy phẫn nộ khác thường với cơn đau nho nhỏ này, bổ về phía Giang Việt.
Từ Bắc cầm điện thoại của Kiều Khiêm, hắn bấm số gọi cho Thẩm Đồ, trước sau lại không ai bắt máy, lạ thường như vậy khiến trong lòng hắn hoảng hốt từng cơn, tay không kiềm được khe khẽ run lên: “Đệt! Đồ khốn kiếp này không nghe điện thoại!”
“Nửa đêm nửa hôm…” Kiều Khiêm an ủi hắn, lại không tìm được lời thích hợp, anh không biết Thẩm Đồ là ai, nhưng nửa đêm điện thoại reo như vậy, có là con heo hẳn cũng sẽ tỉnh.
“Chính vì nửa đêm mới quái đó!” Từ Bắc có hơi ngồi không yên, nhảy xuống giường, chạy ra phòng khách, “Lão tử muốn về An Hà.”
“Về cái đầu mày,” Kiều Khiêm cuống lên, kéo hắn lại, “Mày cũng không biết bên đó xảy ra chuyện gì, mày cứ thế mà về, không sao cũng bị mày làm cho có sao, nếu thật sự có chuyện, thì mày chính là đi chịu chết!”
“Vậy mày nói tao cứ đợi thế sao?” Từ Bắc nhìn Kiều Khiêm, có chút giận dữ vô cớ.
Hắn biết Lang Cửu lúc này đang đối mặt cái gì, mà bản thân hắn lại tràn đầy tín không xác định, tất cả đều rất không đáng tin, bản thân lại chỉ có thể rúc ở Định Xuyên dưỡng thương. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy, tất cả mọi chuyện hắn đều không thể nắm quyền chủ động, hắn chỉ có thể bị động chờ đợi, chờ một kết quả không biết sẽ ra sao.
“Được thôi, mày đi đi,” Kiều Khiêm trong lòng lo lắng, nhưng cũng không biết nên làm sao đối diện với Từ Bắc trước nay chưa từng mất bình tĩnh như vậy, dứt khoát bước tới kéo cửa nhà, “Cụ Từ, mày xem mày muốn đi hay muốn chạy, hay là tao cho mày mượn xe, mày lái đi đi.”
Gió lạnh từ ngoài cửa ập vào, Từ Bắc để tay trần, hắt xì một cái, dường như bị lạnh hơi tỉnh ra, hắn ngây ra một hồi: “Đóng cửa, ông nội mày lạnh chết lão tử rồi!”
“Không đi nữa?” Kiều Khiêm đóng cửa lại.
“Mày đừng ép tao,” Từ Bắc rầu rĩ trở lên giường, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Đồ, “Mày có tin lát nữa lão tử cắn răng giậm chân một cái ở truồng chạy đi không.”
Lúc trời gần sáng Thẩm Đồ gọi điện tới, Từ Bắc cả đêm không ngủ, lúc này vừa có hơi không đỡ nổi muốn chợp mắt, vừa nghe điện thoại reo, chút buồn ngủ này cũng chạy biến, cầm điện thoại lên nhìn thấy là số Thẩm Đồ, bắt máy rống lên: “Đệt mợ tên khốn anh cả đêm đi đâu đấy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không mang điện thoại, anh gọi bao nhiêu cuộc thế,” giọng Thẩm Đồ nghe qua có hơi suy nhược, “Điện thoại bị anh gọi hết pin luôn…”
“Anh sao vậy?” Từ Bắc lập tức nghe ra giọng Thẩm Đồ không ổn, “Anh bị thương à?”
Thẩm Đồ rất tốn sức cười cười, nhúc nhích cánh tay, kéo theo nơi bị Lang Cửu chém thương trên lưng, y nhíu nhíu mày: “Tôi không sao, chỉ là hơi mệt.”
“Con trai tôi đâu? Lang Cửu sao rồi? Đưa điện thoại cho nó.” Từ Bắc không phải tên ngốc, giọng điệu Thẩm Đồ rõ ràng là đang lừa gạt hắn.
“Cậu ấy không sao, anh yên tâm, chỉ là bây giờ nói không ra tiếng,” Thẩm Đồ nhìn sói con nằm trên giường, trên người còn quấn chỉ bạc của Giang Việt, mắt nhắm lại, nhẹ nhàng hít thở, “Anh muốn nghe cậu ấy kêu cũng được, nghe không?”
“Đệt! Nghe.”
Thẩm Đồ đi đến bên giường, xoa xoa đầu sói con, kê điện thoại đến bên lỗ tai nó: “Hồ Hồ, điện thoại của Từ Bắc, cậu muốn nghe tiếng anh ta, cậu lên tiếng đi, đừng để anh ta lo lắng.”
Sói con mở mắt ra, trong mắt còn có màu máu đỏ tươi nhàn nhạt chưa tan hết, cậu nghiêng nghiêng đầu về phía điện thoại, tiếng Từ Bắc truyền vào lỗ tai nó: “Hồ Hồ ơi, bạn học Lang Hồ Hồ mày không sao chứ, hả?”
Lỗ tai sói con búng búng, trong mũi phì phì ra chút âm mũi, nó dường như có hơi quýnh, muốn đứng dậy, nhưng chỉ bạc quấn trên người khiến nó hành động vô cùng bất tiện, nó có hơi bực mình cắn chỉ bạc, phát ra tiếng rít trầm trầm.
Giang Việt vội vàng bước tới thu lại chỉ bạc, sói con liền nhảy lên, há miệng cắn điện thoại của Thẩm Đồ.
Thẩm Đồ nhanh chóng rút điện thoại về: “Nghe thấy chưa, cậu ấy không sao.”
Sói con bò một mạch lên chân Thẩm Đồ, dựng lỗ tai vươn đầu về phía điện thoại, cậu rất yếu ớt, nhưng vẫn cố chống, gấp gáp muốn nghe giọng Từ Bắc, muốn nhìn thấy Từ Bắc.
Vào phút cuối Giang Việt dùng chỉ bạc quấn lấy Lang Cửu, cậu ta không biết còn cách có cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm, nếu để Lang Cửu đuổi theo Cố Hàng, với trạng thái mất khống chế của cậu, hậu quả căn bản không thể tưởng tượng.
Sợi chỉ bạc này là Lâm Duệ cho cậu ta, trói người sói bình thường không thành vấn đề, đồng thời có thể cưỡng chế đối phương biến lại dạng sói. Cậu ta không ôm hy vọng gì có thể dùng thứ này trói được Lang Cửu, chỉ là cầu nguyện có thể khiến Lang Cửu trở lại hình dạng sói con, dù cậu ta cũng không biết trạng thái sói có nhất định khiến Lang Cửu thoát khỏi tình trạng mất khống chế không…
Cũng may Lang Cửu gần như không có cảm ứng với nhẫn, trực tiếp ngã xuống đất, vùng vẫy hai cái thì giống như không còn sức lực nữa, bất động.
Thẩm Đồ không kể chuyện tối qua cho Từ Bắc, chỉ nói là Lang Cửu mất khống chế, nhưng không nguy hiểm, sau đó đợi sói con hừ hừ hừ hừ chán chê với điện thoại y mới bổ sung một câu: “Anh ở yên ở Định Xuyên đừng rời đi, tôi biết bây giờ anh vô cùng muốn ngồi hỏa tiễn đến thẳng đây.”
“Ô, sao anh biết, bây giờ tôi hận không thể trèo qua điện thoại đấy.” Từ Bắc cười cười, hắn vẫn có chút bất an mơ hồ, nhưng nghe thấy giọng mấy người đều không sao, tiếng kêu của Hồ Hồ là giọng bình thường khi nó làm nũng, cũng không nghe ra có vấn đề gì, hắn chỉ có thể đè xuống lo âu trong lòng.
“Dưỡng thương cho tốt, chuyện này giải quyết xong sẽ trả Hồ Hồ cho anh.” Thẩm Đồ cúp điện thoại, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, là người của y.
Tiết Nhã bị bọn họ bỏ lại chỗ cũ không thấy đâu nữa, Tiết Nhã đã trúng độc của Giang Việt, với thể chất thợ săn, thì không thể nhanh như vậy đã tỉnh lại đi mất, nhưng người của Thẩm Đồ tìm xung quanh rất lâu cũng không phát hiện dấu vết của Tiết Nhã.
Tiết Nhã quả thực qua rất lâu mới tỉnh lại, hơn nữa vừa tỉnh lại cô đã cảm thấy đầu mình trướng đau giống như sắp nứt ra, lúc mở mắt ra thì trời nghiêng đất ngả.
Đến mấy phút sau cô mới cật lực làm rõ được hoàn cảnh của mình, cô bị người ta trói ngược hai tay, treo trong một căn phòng trống trải rất lớn, dây thừng treo cô ghì trên eo cô, cô choáng váng là do bị ghì như vậy sinh ra cảm giác hít thở không thông.
Cô cắn răng giãy giụa một chút, bất đắc dĩ phát hiện hoàn toàn không nhúc nhích được.
Cô có chút bi ai cúi đầu xuống, tình hình dưới chân lại khiến cô suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Một bể thủy tinh cực lớn chứa đầy chất dịch màu nâu nhạt, một người đàn ông trần truồng lặng lẽ nhắm mắt nổi trong chất dịch, chỉ lộ ra một gương mặt trắng bệch.
Một mùi hương nhàn nhạt lan tỏa khắp căn phòng, tất cả trước mắt đều đem lại cho người ta xung kích thị giác quỷ dị.
Tiết Nhã không biết mình đang ở đâu, là ai đã đưa cô đến đây, cũng không biết mục đích việc làm này là gì.
Mấy phút sau khi Tiết Nhã tỉnh lại, cửa phòng mở ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Tiết Nhã là một đôi giày bốt được gìn giữ rất tốt, cô cố gắng ngẩng đầu lên, cắn răng nhìn chủ nhân đôi giày này.
“Cô tên là gì.” một người đàn ông bước vào, thuận tay đóng cửa lại, lấy một chiếc ghế bên tường, đặt ngay phía dưới Tiết Nhã, ngồi xuống, bộ dạng vắt chân nhàn nhã nhìn cô.
“Anh là ai.” Tiết Nhã không thể trả lời câu hỏi của gã, trực giác nói với cô người này vừa không phải người sói, cũng không phải thợ săn, mà trong ánh mắt gã nhìn mình lại lộ ra một thần sắc nào đó không giống người bình thường.
“Không muốn nói? Không sao, con mẹ nó tôi cũng không muốn biết,” Ban Đại Đồng duỗi duỗi chân, chỉ chỉ người trong bể thủy tinh, “Cô không biết tôi là ai cũng không sao, nhưng… nhất định cô biết cậu ta là ai.”
Tiết Nhã nhìn gương mặt trắng bệch kia, không lên tiếng.
“Cậu ta tên Lâm Duệ,” Ban Đại Đồng cười đứng dậy, đi đến bên bể, “Cô gái, con mẹ nó vốn tôi nên giết chết cô, có điều cô còn có tác dụng, cô phải giúp tôi truyền lời đến lão đại các người…”
Tác giả: Cứ bị các cô gái kéo dừng lại ở những nơi đáng ghét nào đó, không biết nơi dừng lại hôm nay có hợp khẩu vị của mọi người không… trong vòng hai chương kế tiếp sẽ giải quyết bạn học Cố Hàng, sau đó cho Lang Cửu và Từ Bắc sống cuộc sống viên mãn, khụ, còn về người khác, thì không rõ lắm sẽ thế nào.