Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 94: Bản tọa không còn mặt mũi gặp người nữa rồi




“Cái gì, ngươi bảo bản tọa giả dạng làm yêu hầu vào đó?” Thiếu chút nữa Sư Vô Cữu tưởng mình nghe lầm, giọng cũng không khỏi cất cao, “Hơn nữa còn phải giả dạng làm yêu hầu của Ngọc Sương đi vào?”
“Chuyện này… Dù sao việc bí tàng mở cửa liên quan trọng đại, vốn ban đầu yêu tộc, nhân tộc và ma tộc đã thương lượng xong, chỉ có những nhân tài phát hiện trước tiên mới có thể đi vào.” Chu Trường Dung nỗ lực an ủi Sư Vô Cữu nói, “Lúc đó bọn họ đã định ra khế ước, nhưng mà không phải không có lỗ trống để chui. Chỉ sợ những người khác cũng sẽ dùng phương pháp tương để mang người vào. Chỉ tiếc chúng ta không phải tộc linh ngọc, không thể dùng thân phận con cháu của Ngọc Sương đi vào được.”
Đơn giản mà nói, muốn đi vào bí tàng, nhất định phải có chìa khóa, mà chìa khóa đã phân chia xong. Muốn dẫn người bên ngoài vào thì khá phiền toái. Kiến nghị Ngọc Sương đề xuất chính là ngụy trang thành yêu hầu, Ngọc Sương sẽ làm giả cho hắn dấu ấn yêu hầu để lừa gạt. Cái gọi là yêu hầu, đại khái giống như cách Chu Trường Dung thu quỷ tinh vậy, chỉ cần một ý nghĩ của chủ nhân đã có thể làm cho yêu hầu thần hồn tan biến, được xem là loại khế ước nghiêm khắc nhất.
Tất nhiên bản thân Chu Trường Dung không thấy sao, nhưng mà bên phía Sư Vô Cữu thì vẫn phải làm công tác tư tưởng.
“Bản tọa không làm.” Sư Vô Cữu hoàn toàn không muốn làm, “Nghĩ biện pháp khác đi, nhóc Ngọc Sương kia nhìn thấy ta còn phải hành lễ vãn bối đấy, nếu truyền ra ngoài bản tọa ngụy trang thành yêu hầu của hắn, mặt mũi bản tọa mặt còn đặt chỗ nào nữa?”
“Sẽ không truyền ra ngoài.” Chu Trường Dung nỗ lực làm công tác tư tưởng.
“Vậy cũng không được.” Sư Vô Cữu khẽ hừ một tiếng, chỉ ngược ngón tay vào mình, nói, “Ngươi nhìn phong thái của bản tọa như vậy, dù ngụy trang thành yêu hầu cũng không có người tin. Ta thấy, ngươi vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi.”
“Vậy chỉ còn biện pháp thứ hai.” Trong mắt Chu Trường Dung chợt lóe lên một tia sảng khoái đùa dai, cố ý chậm rãi nói, “Tuy biện pháp này có hơi oan ức Sư Vô Cữu ngươi, nhưng mà danh tiếng nói ra thì tốt lắm, người khác cũng sẽ coi trọng ngươi hơn, ta cũng có thể cùng nhau hành động với Sư Vô Cữu luôn.”
“Đừng có lằng nhằng dây dưa, nói đi.” Sư Vô Cữu thúc giục.
“Ngọc Sương là linh ngọc thành tinh, mà giữa tộc linh ngọc lẫn nhau không có liên hệ máu mủ. Tựa như ông cháu Ngọc Tư và Ngọc Sương không cùng chủng loại ngọc thạch vậy. Do đó, Ngọc Sương cũng không thể có đời sau.” Chu Trường Dung đánh giá sắc mặt Sư Vô Cữu, châm chước từ ngữ nói, “Nếu ngụy trang thành con cháu của hắn, đương nhiên không được, mọi người đều biết tộc linh ngọc không có con cháu. Nhưng mà, ngụy trang thành thành ứng cử viên Yêu Hoàng đời tiếp theo thì lại có thể.”
Sư Vô Cữu nghe ra chút ý tứ, “Ngươi là nói, để ta ngụy trang thành ứng cử viên Yêu Hoàng đời tiếp theo?”
“Đúng vậy.” Chu Trường Dung gật đầu nói, ” Yêu Hoàng Ngọc Sương biết Sư Vô Cữu yêu lực mạnh mẽ, người thường không thể so, bởi vậy mới đưa ra một kiến nghị như thế.”. Truyện Đoản Văn
“Ngược lại đúng là một biện pháp.” Sư Vô Cữu suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân cũng không thiệt thòi gì, ít nhất nghe qua so với yêu hầu gì đấy êm tai hơn nhiều.
“Nhưng mà chuyện này cần có Sư Vô Cữu phối hợp.”
“Nói đi, phối hợp thế nào?”
“Bản thân Yêu Hoàng Ngọc Sương tuổi tác không lớn, nếu hắn muốn chọn người ứng cử cho đời Yêu Hoàng tiếp theo, tất nhiên phải chọn người có tuổi tác nhỏ hơn mới có thể khiến người khác tin tưởng.” Chu Trường Dung mỉm cười nhìn Sư Vô Cữu, vẻ mặt chân thành, “Cho nên Sư Vô Cữu có thể biến nhỏ đi một chút không? Vẻ ngoài đại khái cỡ 11-12 tuổi là tốt nhất. Còn ta, sẽ là yêu hầu chăm sóc ngươi, theo ngươi vào chung.”
Bí tàng tồn tại ở tầng trời Tiêu Dao, là đại bản doanh của yêu tộc. Yêu Hoàng đương nhiệm mang theo Yêu Hoàng đời tiếp đi vào chung, không ai có thể nói không được.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Sư Vô Cữu phải ngụy trang thành một đứa bé mới được.
Chu Trường Dung thầm tính toán mưu đồ trong lòng.
Nhớ đến hành trình tìm đèn Thanh Tà lúc đầu, Sư Vô Cữu thay đổi biện pháp biến hắn thành “Hoàng tử tí hon”, mỗi ngày bị Sư Vô Cữu giắt ở trong lồng ngực mang đi. Chu Trường Dung vẫn chưa quên mối thù này đâu, dù thế nào cũng phải trả thù lại.
Tuy bây giờ Chu Trường Dung thật sự thích Sư Vô Cữu không xạo, nhưng thích thì thích, mà lấy lại mặt mũi thì vẫn phải lấy lại mặt mũi. Thực lực Sư Vô Cữu vốn đã mạnh hơn hắn, nếu cứ tiếp tục mặc kệ, sau này sẽ không dễ quản.
Chu Trường Dung nhìn như ôn hòa bao che khuyết điểm, nhưng trên thực tế ở tận trong xương vẫn mang theo du͙ƈ vọиɠ khống chế.
Nếu Sư Vô Cữu không đần, không thiện lương ngây thơ như vậy, dù Sư Vô Cữu lớn lên có đẹp đến đâu đi nữa, tuyệt đối Chu Trường Dung sẽ không rung động. Nhưng bây giờ mắt thấy Sư Vô Cữu đã dần trở thành phần xương mềm của mình, tại nơi nội tâm âm u của Chu Trường Dung lại càng muốn quấn Sư Vô Cữu quanh thân mình cùng leo lên chiếc thuyền này.
Hắn và Sư Vô Cữu, hai người có bất đồng cực lớn.
Ký ức của Sư Vô Cữu là giả, thân phận tự cho cũng là giả, điều đó chứng tỏ Sư Vô Cữu tự do, thiên hạ rộng lớn đến thế không có thứ gì có thể trói buộc hắn. Còn Chu Trường Dung thì sao? Trên người có Sổ Sinh Tử, cộng thêm Độ Vong Kinh người người muốn có, trong thân thể lại tồn tại mầm họa tử khí, thấy thế nào cũng là bên bị trói buộc. Chỉ cần một ngày nào đó Sư Vô Cữu nghĩ thông suốt, không tiếp tục xoắn xuýt với Sổ Sinh Tử nữa, nơi nào hắn cũng có thể đi, lúc ấy Chu Trường Dung phải đi đâu để tìm hắn đây?
Bởi vậy, đối diện với Sư Vô Cữu, Chu Trường Dung vừa hận không thể nâng hắn ở trong lòng bàn tay, lại vừa muốn khiến Sư Vô Cữu trên mọi phương diện đều không thể rời bỏ mình, tốt nhất là còn phải hơi kiêng dè hắn, như vậy mới có thể làm cho Sư Vô Cữu khăng khăng một mực đi theo bên cạnh hắn.
Vốn Chu Trường Dung là người tinh thông tâm kế, hắn biết trong xương mọi sinh linh trên thế giới đều mang một loại đặc tính sùng mạnh. Luôn luôn đối tốt với Sư Vô Cữu sẽ làm hắn sinh hư, điều đó thật sự không thể khiến Sư Vô Cữu đặt Chu Trường Dung vào trong mắt bao nhiêu, bởi vì trên thế giới có rất nhiều người nguyện ý đối xử vô cùng tốt với Sư Vô Cữu. Chỉ khi nào ở những phương diện khác có thể khiến cho Sư Vô Cữu sinh lòng sùng bái với Chu Trường Dung, thậm chí còn mang theo sợ sệt thì Sư Vô Cữu mới có thể chân chính xem Chu Trường Dung là một đối thủ sức mạnh ngang nhau.
Bây giờ, Chu Trường Dung đều sử dụng một thân bản lĩnh của mình trên người Sư Vô Cữu, bản thân Sư Vô Cữu lại có tình cảm không bình thường với Chu Trường Dung. Nhìn cọng cải thìa mình yêu thích đang từng chút từng chút chui vào vườn rau nhà mình, loại kɦoáı ƈảʍ bí ẩn trong lòng Chu Trường Dung kia lại càng khó diễn tả bằng lời.
“… Đây mới là mưu đồ của ngươi đúng không?” Sư Vô Cữu lập tức phản ứng lại. Thủ đoạn nhóc lừa đảo đối phó với mình kia, đó chẳng phải là câu nói Chu Trường Dung hay nói “Lúc đàm phán trước tiên phải đưa một lựa chọn rất tệ, rồi lại cho thêm một lựa chọn không tệ, cuối cùng mới có thể đạt được điều mình muốn” sao?
“Sư Vô Cữu cảm thấy không được?” Chu Trường Dung không muốn tiếp tục lừa gạt Sư Vô Cữu nữa, “Sư Vô Cữu, lúc trước ngươi đã để lộ ra vết tích dung mạo của mình trước mặt Ngọc Sương, mà nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn tạm thời cũng không muốn ngả bài với Ngọc Sương đúng không. Đã vậy, dù sao ngươi cũng phải ngụy trang, chi bằng dứt khoát làm luôn chẳng phải càng tốt hơn sao?”
“Bản tọa hoàn toàn có thể hóa thành dáng vẻ khác, không cần phải biến nhỏ.” Sư Vô Cữu thở phì phò trả lời.
“Chẳng phải Sư Vô Cữu đã nói, ấu tể rất đáng yêu?”
Bản tọa khen ấu tể đáng yêu, cũng không có nghĩa muốn biến mình thành ấu tể đâu nha.
Sư Vô Cữu điên cuồng rít gào ở trong lòng!
“Hầy, nhưng ta đã nói ra ngoài rồi, sợ là nước đổ khó hốt. Nếu Sư Vô Cữu không đồng ý, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể tìm biện pháp khác vào bí tàng thôi. Nhưng mà bí tàng này ấy, thêm nửa tháng nữa là đóng rồi, không biết có kịp hay không? Nói không chừng bên trong bí tàng có người có phương pháp tìm được đại đạo thánh binh, lúc đó, e rằng chúng ta sẽ bị người ta tìm tới cửa mất, cũng không kịp phòng bị gì hết!”
“Ngươi nói cái gì? Bọn họ có phương pháp tìm kiếm đại đạo thánh binh?” Sư Vô Cữu nghe được điểm mấu chốt, nhịn không được chất vấn, “Ngươi cũng đã nói rồi, lỡ đâu ngươi xảy ra chuyện, Sổ Sinh Tử sẽ là của bản tọa!”
“Đúng vậy.” Chu Trường Dung nghiêm mặt nói, “Ngọc Sương nói, nhiều năm qua mấy đại năng đỉnh cấp không lộ diện trước mặt người trước, chính là vì nghiên cứu phương pháp tìm kiếm đại đạo thánh binh. Năm xưa Sổ Sinh Tử không rõ tung tích chính là cái gai trong lòng rất nhiều người. Nhưng mà hiện nay bọn họ hoài nghi Sổ Sinh Tử được giấu ở bên trong bí tàng của Thần Tàng thánh nhân, cho nên mới muốn đi vào. Nếu chúng ta đi vào, thứ nhất vừa có thể tìm hiểu bí mật giữa Thần Tàng và Thánh Yêu Hoàng Đại Đế; thứ hai, chúng ta cũng có thể thăm dò phương pháp cụ thể mà bọn họ dùng để tìm kiếm đại đạo thánh binh, hơn nữa còn có thể hủy hoại từ giữa.”
“Được được được, biến thì biến.” Sư Vô Cữu không thể ngồi yên nổi nữa, nếu Sổ Sinh Tử thật sự bị bọn họ phát hiện, chẳng phải hắn tiêu tốn thời gian lâu như vậy đều là may áo cưới cho người khác? Hơn nữa, một khi tin tức Sổ Sinh Tử bại lộ, dù nhóc lừa đảo có 10 ngàn cái mạng cũng không đủ dùng.
“Được rồi, chúng ta lập tức lên đường!” Sư Vô Cữu hạ quyết tâm, lại liếc mắt nhìn Chu Trường Dung một cái, khuôn mặt ẩn ẩn nét lo lắng ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Hắn không phải vì bảo vệ nhóc lừa đảo đâu, chỉ là vì bảo vệ Sổ Sinh Tử thôi.
Nước mắt giao nhân trên tay Sư Vô Cữu tản ra ánh sáng nhu hòa, rơi vào trong mắt Chu Trường Dung, lại tăng thêm hai phần đáng yêu.
Tầng trời Hồng Trần, Thế Gian.
“Quy Cửu tiên sinh, hình như mai rùa của ngài bị nứt rồi.” Ba anh em đào yêu đến Thế Gian, tìm thầy trò Quy Cửu và Phong Tế Tế, kết bạn làm hàng xóm, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Chỉ là gần nhất tâm trạng Quy Cửu không yên, thường xuyên bói toán, không ngờ hôm nay bói toán, mai rùa lại nứt?
“Từ trước đến giờ mai rùa của ta chỉ nứt một lần, là bởi vì bốc quẻ tính cho một người bạn. Thật không ngờ, lần này còn nứt ghê hơn.” Quy Cửu nhìn mai rùa đã nát tan không ra hình thù gì, tảng đá lớn trong lòng lại chậm rãi rơi xuống đất.
Lúc trước khi hắn bói toán cho Chu Trường Dung đã biết người đại khí vận như vậy, chú định vận mệnh sẽ nhấp nhô, dù cuối cùng có thể gặp dữ hóa lành, theo thế tất yếu cũng sẽ tao ngộ vận rủi người thường khó có thể tưởng tượng.
Bây giờ, tâm trạng hắn không yên gieo quẻ lần thứ hai, lại tính ra kiếp nạn Chu Trường Dung phải gặp lần này là kiếp nạn dài lâu to lớn nhất trong đời, nhưng cụ thể thế nào thì hắn thật sự không biết.
“Đại khái ta muốn cùng Tế Tế trở về tầng trời Tiêu Dao.” Quy Cửu thở thật dài, “Vừa vặn hai ngày này Tế Tế sắp độ kiếp phi thăng, quả nhiên phải tùy vào số mệnh.”
“Tầng trời Tiêu Dao à, chúng ta không đi được, lúc chủ nhân còn tại thế, bảo chúng ta đừng đi.” Đào yêu có hơi không nỡ, nhưng mà suy nghĩ lại, vẫn cắt lấy một nhúm tóc của mình, hóa thành cành đào gỗ đưa tới trước mặt Quy Cửu, “Trước đây chủ nhân nói với ta, nếu một ngày kia bạn bè của ta muốn đi tầng trời Tiêu Dao thì dặn ta đưa cái này cho hắn. Lúc trước ta muốn đưa cho Chu Trường Dung, ai ngờ khi đó hắn không đi tầng trời Tiêu Dao nên ta cũng chưa đưa.”
Quy Cửu nhận cành đào, phát hiện tựa hồ chỗ khe hở của đoạn cành có dấu vết bị đốt. Trực giác của hắn nói có lẽ bên trong cành đào có giấu một loại ảo diệu nào đó, nhưng hắn thấy không rõ lắm.
“Sao lại nóng như vậy?” Quy Cửu sờ soạng một lát, phát hiện tay của mình bị nóng đỏ, vội vàng thu hồi cành đào.
“Cành đào này là do năm đó chủ nhân tự tay chiết.” Đào yêu nghiêng đầu, cặp mắt trong veo như nước, “Lúc ấy có một người vô cùng đẹp vô cùng đáng sợ tới tìm chủ nhân, vốn ta chỉ muốn đụng đụng hắn chào hỏi một cái, kết quả cành cây vừa mới đưa tới gần đã nổi lửa, nếu không phải chủ nhân lập tức chiết cành cây ra, thiếu chút nữa ta đã chết rồi!”
Sau đó mỗi khi người kia tới, đào yêu trốn xa được tới đâu là trốn tới đó, dù là lúc chủ nhân hái đào, cũng sẽ tự thả xuống quả đào rồi bỏ chạy.
“Đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có thể duy trì nhiệt độ như thế? Xem ra người tới tìm chủ nhân ngươi kia cũng không đơn giản.” Quy Cửu như nhặt được chí bảo thu cành đào lại, một thân phòng ngự của hắn ở bên trong yêu tộc cũng được xem là rắn chắc, kết quả lại bị bỏng thế kia, nói không chừng sau này cành đào sẽ trở thành bảo vật phòng thân cho hắn.
“Đúng rồi, Quy Cửu tiên sinh, Tế Tế muốn độ kiếp, ngươi có tính cho cô ấy không, có khi nào không thành công không?” Cây đào yêu hỏi.
“Chắc chắn nó sẽ thành công.” Sắc mặt Quy Cửu khá phức tạp, “Vốn ban đầu nó không nên thành công, nhưng có người thay nó sửa lại mạng nên chắc chắn sẽ thành công.”
Ban đầu hắn để Phong Tế Tế đến Phong gia, chính là để cô có thể đi tìm con đường sinh cơ đó.
Chỉ là cải mệnh nghịch thiên cuối cùng sẽ đến lúc phải trả, Tế Tế nên đi.
Còn có một người, cũng giống thế.
Phương xa, một nam tử tuổi trẻ dần dần mở hai mắt, hắn nhìn hạc giấy bay đến trước mặt, chậm rãi mở hạc giấy ra.
“… Tỷ tỷ phải đi, ta cũng nên đi.”
Tầng trời Hồng Trần, Tiên Giới.
“Kì lạ, gần đây ta đã liên tiếp bái phỏng vài vị tiên tôn đức cao vọng trọng rồi nhưng đều không tìm được, thật sự kì lạ.”
“Cái này có gì kì lạ? Tuy mấy tiên tôn đó trên danh nghĩa vẫn là tiên tôn, chẳng qua là bởi vì bên trên tiên tôn vẫn còn có một cấp bậc chuẩn thánh mà thôi. Nhưng trên thực tế, mấy vị tiên tôn đó đã không còn là tiên tôn phổ thông từ lâu rồi, không gặp chúng ta mới là bình thường.”
“Tuy nói là vậy nhưng vẫn cảm thấy không đúng lắm. Ầy, xem ra thời vận của ta không đủ, chỉ có thể đi cầu Nhân Hoàng bệ hạ, xem xem có thể giúp một tay được hay không.” Tiên tôn tuổi trẻ nói chuyện cực kỳ khổ não, muốn tìm người hỗ trợ, kết quả lại phát hiện những đại năng mình quen biết trước đây không bế quan thì chính là đi ngao du, một người cũng không tìm được, Nhân Hoàng bệ hạ đã là người cuối cùng hắn có thể trông cậy vào.
“Cái gì? Nhân Hoàng bệ hạ cũng không gặp ta?” Tiên tôn tuổi trẻ nọ chạy đến đạo trường Phục Hy cầu kiến Nhân Hoàng bệ hạ, vậy mà cũng bị từ chối.
Chuyện này quá lạ lùng.
Ai cũng biết Nhân Hoàng bệ hạ nổi tiếng hiền lành, 100 người đến cầu kiến thì có đến 99 người có thể thành, sao đến phiên hắn lại trở thành người thứ 100 kia chứ?
“Kính xin tiên tôn ngày khác trở lại.” Đồng tử ở đạo trường Phục Hy cũng rất khách khí.
“Xem ra là do vận khí ta không tốt thật rồi.” Tiên tôn tuổi trẻ ủ rũ cúi đầu, rốt cuộc đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ông trời cũng không muốn giúp taa.
Tiên tôn tuổi trẻ lưu luyến rời đi, trong lòng không khỏi sinh ra một loại suy nghĩ cổ quái.
Tất cả đại năng tên tuổi bên trong tầng trời Hồng Trần đều không ở, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ, yêu tộc hay ma tộc muốn tấn công Tiên giới? Nếu không thì phải là loại chuyện lớn cỡ nào mới có thể làm cho những người này không ai ở đây?
“Ha ha, chắc là do ta nghĩ nhiều.” Tiên tôn tuổi trẻ nọ lập tức bóp tắt suy nghĩ trong lòng, “Nếu thật sự có chuyện như vậy thì đã loạn từ lâu rồi, không quản chuyện vô bổ, không quản chuyện vô bổ, mình vẫn nên lo chuyện của mình trước đi.”
Giao giới tầng trời Tiêu Dao và tầng trời Hồng Trần.
“Tỷ tỷ điều dưỡng tốt hơn chưa?” Hoan Hỉ quỷ mẫu vô cùng lo lắng.
“Sao vậy?” Thương Hải nữ quân hít một hơi thật sâu, thân thể cũng không còn nặng nề như trước.
Thương Hải nữ quân, đặt ở bên trong cửu thiên thập giới, đặc biệt là ở bên trong đạo thống thần tu là một cái tên như sấm rền bên tai. Ngoại trừ đạo hiệu Thương Hải nữ quân thì vẫn còn có kha khá đạo hiệu khác như “Cửu Thiên thần nữ” “Phụng Tử nương nương” “Thủy Thần nương nương”.
Từ thời niên thiếu nàng đã thành danh, sau khi bái vào đạo thống thần tu lại càng một bước lên trời, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã tự có thần vị của mình, ở bên trong giới thần tu được sùng bái cực kỳ. Đồng thời, nàng cũng là đệ tử cuối cùng của vị thánh nhân thần tu cuối cùng trước khi đến tầng trời Tạo Hóa.
Bây giờ, tuy đa số thần tu đều đang ẩn giấu ở bên trong nhân giới và tu chân giới, nhưng cũng vẫn có mấy người ở lại tiên giới. Mà Thương Hải nữ quân, chính là một trong số ít mấy thần tu lợi hại ở lại tiên giới.
Bởi vì nàng ở dưới trướng thánh nhân, thực lực phi phàm, vì vậy dù trong lòng nhóm tiên tôn trong tiên giới có kiêng kỵ nàng nhưng cũng không dám tùy ý bắt nạt.
Tiên tu bây giờ đã gần như nhất thống thiên hạ, còn quỷ tu và thần tu lại đang dần dần sa sút. Cái tên Hoan Hỉ quỷ mẫu ở bên trong đạo thống quỷ tu không cần phải nói, mà đạo thống thần tu cũng không khá hơn bao nhiêu. Bởi vậy, Hoan Hỉ quỷ mẫu mới cùng Thương Hải nữ quân dần dần ở cùng một chỗ, đồng thời phát hiện giữa đạo thống quỷ tu và thần tu có rất nhiều chỗ tương đồng, rồi sau đó mới học được phương pháp thân ngoại hóa thân từ Thương Hải nữ quân, mượn sức mạnh của hóa thân đạt được thành tựu vị trí tiên tôn.
“Sư phụ ta, lão nhân gia người đã đến tầng trời Tiêu Dao đợi bí tàng mở ra rồi, vừa nãy hỏi thăm ta đang ở đâu.” Hoan Hỉ quỷ mẫu rõ ràng mười mươi nói ra sự việc, “Hành trình bí tàng lần này vô cùng bí ẩn, sư phụ lo lắng ta tiết lộ tung tích, lúc này mới hỏi thăm.”
Lỡ đâu bên trong bí tàng của Thần Tàng thánh nhân thật sự xuất hiện Sổ Sinh Tử, chắc chắn sư phụ ả sẽ lấy được. Phóng tầm mắt trong khắp quỷ tu bây giờ, ngoại trừ Thái sơn phủ quân thì còn có ai đủ tư cách một hô ba ứng bên trong quỷ tu, có ai đủ thực lực mở ra tầng trời Hoàng Tuyền?
Mà Thương Hải nữ quân là tu sĩ xuất sắc nhất bên trong đạo thống thần tu, địa vị tôn sùng, hiển nhiên cũng được chia một chén canh bên bí tàng. Có điều, mặc dù người lợi hại nhất đạo thống thần tu bây giờ có quan hệ sư huynh muội với Thương Hải nữ quân nhưng tư lịch hắn già dặn hơn, thực lực cũng mạnh hơn, so với đó quan hệ với Thương Hải nữ quan cũng được xem là đối thủ.
“Ta đã khôi phục rồi.” Thương Hải nữ quân tính toán thời gian, không trì hoãn nữa, “Chúng ta đi vào đi. Chúng ta đợi bí tàng mở ra đã mấy vạn năm, chẳng phải ngươi ta nhọc lòng xuống hạ giới tích góp thực lực chỉ vì thế sao? Lần này bí tàng mở ra, sợ là sẽ không còn có lần sau.”
Nếu trong đó có đại đạo thánh binh, chắc chắn sẽ bị lấy đi, sau này bí tàng sẽ không còn giá trị gì nữa; nếu trong đó không có đại đạo thánh binh, chắc hẳn đồ vật bên trong cũng sẽ bị chia cắt toàn bộ, không thể để cho người đến sau.
Bởi vậy, đây là một cơ hội rất quan trọng, tuyệt đối hai người sẽ không bỏ qua.
“Được, chúng ta đi thôi.” Hoan Hỉ quỷ mẫu thấy Thương Hải nữ quân đã khôi phục, cũng khá là cao hứng. Tuy hai chị em ả không có thực lực mạnh mẽ như các đại năng, nhưng lấy những thứ khác thì vẫn có thể.
Thần Tàng thánh nhân là thánh nhân cuối cùng của nhân tộc, đồ vật hắn để lại tuyệt không phải thứ phàm tục. Dù không chiếm được đại đạo thánh binh, nhưng cũng có được một ít truyền thừa của hắn, đối với các ả mà nói cũng rất có lợi.
Bên trong tầng trời Thị Phi.
Toàn bộ mấy lão ma tôn đủ tư cách đều đang quỳ rạp trước đạo trường của Hỏa Nhất Chuẩn Thánh, thỉnh cầu Chuẩn Thánh chỉ điểm một, hai.
Đương nhiên, nếu Chuẩn Thánh muốn đi với bọn họ, vậy thì đám nhân tộc hay yêu tộc kia có đáng là gì? Chuẩn Thánh ra tay, hiển nhiên đã nắm gọn bí tàng.
“Dù thật sự có Sổ Sinh Tử, với ta cũng vô dụng.” Hỏa Nhất chuẩn thánh không tính dính líu. Tuy đại đạo thánh binh lợi hại, nhưng hắn là thiên ma hoá hình, Sổ Sinh Tử đối với hắn mà nói mặc dù dùng được nhưng lại không thể phát huy toàn bộ uy lực của nó.
Hơn nữa, từ nhỏ hắn đã ước định với Thần Tàng, hắn tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào việc đại đạo thánh binh.
Thân là Chuẩn Thánh, tất nhiên phải biết cái gì có thể quản, cái gì không thể quản.
Trận cuộc năm đó Thần Tàng bày ra, tùy tiện xông vào, chỉ sợ đến lúc chết cũng không biết chết thế nào? Chớ nói chi là, có lẽ trong này còn có tác phẩm của vị đạo tổ tầng trời Hoàng Tuyền kia.
Rốt cuộc vì sao Sổ Sinh Tử xuất hiện, rồi lại vì sao biến mất? Chẳng lẽ tầng trời Hoàng Tuyền sẽ vĩnh viễn bị phong ấn?
Hắn cũng chỉ là một chuẩn thánh, hà tất phải nhúng tay vào việc của thánh nhân và đạo tổ?
“Chuẩn Thánh đại nhân, kính xin ngài chỉ điểm một, hai.” Mấy ma tôn quỳ ở bên ngoài, không muốn cứ như vậy tay không rời đi.
Bọn họ cũng không dễ dàng, tồn tại ở bên trong vùng đất tầng trời Thị Phi nho nhỏ, nơi này không có việc gì để làm, tuy cuộc sống tự do tự tại, nhưng lại không thú vị.
Ma tu và ma tộc vốn tham lam thành tính, bây giờ có bảo bối như đại đạo thánh binh xuất hiện, bọn họ đã không còn chút lí trí nào.
Chỉ là, người muốn bảo bối đều không phải người bình thường, hầu hết các đại năng đạo thống có tên có tuổi đều tới, dù đến sẽ gặp phải một hồi đại kiếp nạn bên trong trời đất nhưng vẫn đáng giá.
Bởi vậy, bọn họ chỉ có thể để van cầu Hỏa Nhất chuẩn thánh.
“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.” Hỏa Nhất chuẩn thánh chậm rãi nói, “Tốt nhất, vẫn nên đừng đi.”
Sao mấy ma tôn bên ngoài có thể từ bỏ?
Chỉ là chuẩn thánh có ý gì, chẳng lẽ muốn nói bọn họ đừng đại khai sát giới?
Nhóm ma tôn phẫn nộ rời đi, không còn dám quấy rối Hỏa Nhất chuẩn thánh thanh tu.
Bên trong tầng trời Tiêu Dao.
Sư Vô Cữu hoàn toàn thu nhỏ bản thân thành năm, sáu tuổi quang minh chính đại vùi ở trong lồng ngực Chu Trường Dung, thật sự không muốn tự bước đi.
Vốn ban đầu Chu Trường Dung muốn hắn biến thành dáng vẻ 11-12 tuổi, nhưng ai ngờ dù Sư Vô Cữu biến thành dáng vẻ 11-12 tuổi thì dung mạo vẫn cực kì tương tự lúc lớn. Hết cách, chỉ đành tiếp tục biến nhỏ, biến đến khi còn 5-6 tuổi, mới coi như Sư Vô Cữu khác với bản thân lúc lớn.
Chu Trường Dung giúp Sư Vô Cữu thay đổi trang phục, thoạt nhìn trắng trẻo mũm mĩm, cuối cùng cũng coi như không đến nỗi liếc mắt một cái đã bị nhận ra.
Người biết tướng mạo ban đầu của Sư Hoàn Chân không nhiều, còn từng gặp Sư Hoàn Chân lúc nhỏ lại càng thiếu. Cộng thêm Chu Trường Dung dặn dò Sư Vô Cữu phải cố gắng hết sức dựa vào trong lồng ngực của hắn đừng ló mặt ra, cứ như vậy khả năng bị phát hiện sẽ càng nhỏ hơn.
“Rồi, thiếu chủ, chúng ta đi thôi.” Hai tay Chu Trường Dung nâng mông Sư Vô Cữu lên, ôm hắn vào trong ngực, mỉm cười nói, “Yêu Hoàng bệ hạ đã chờ chúng ta rất lâu.”
Sư Vô Cữu nhận ra vị trí hai tay Chu Trường Dung đang đặt, cơ thể nhất thời cứng ngắc, nhưng không thể không nhịn, dù sao ôm như thế chắc chắn sẽ không tránh được phải va va chạm chạm.
“Đáng ghét, đợi sau khi vào đó hả, chắn chắn bản tọa phải khôi phục nguyên dạng.” Sư Vô Cữu càng tức giận, hai má lại càng phình, nhìn mà khiến người ta muốn đâm đâm chọt chọt một cái.
Từ trước đến giờ Chu Trường Dung không thích trẻ con mấy, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Sư Vô Cữu lại cảm thấy trẻ con làm cho người khác yêu thương không phải không có lý.
Đáng yêu quá đi.
Chu Trường Dung cảm thấy hình như bản thân đã bị gu thẩm mỹ của Sư Vô Cữu kéo lệch.
“Bản tọa không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.” Sư Vô Cữu càng nghĩ càng cảm thấy mình không nên đồng ý, đầu cắm vào trong lồng ngực Chu Trường Dung.
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: A a a a a, chết đây chết đây, mặt mũi bản tọa vứt sạch hết rồi.
Chu Trường Dung: (#^. ^#), không đâu, ngầu lắm luôn, cơ thể nho nhỏ cũng không thể ngăn cản được sự uy vũ và khí phách bên trong Sư Vô Cữu.
Sư Vô Cữu (không dám tin): Thật sao?
C
hu Trường Dung (vẻ mặt nghiêm túc): Đúng, ngài đi ra ngoài, chắc chắn có thể đáng yêu hóa cả một vùng trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.