Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 344: Làm mất mặt Ninh Hàn! Bảo vật thượng cổ tới tay!




Mấy chục người ở đây, có thể đều thuộc về nhân vật đỉnh kim tự tháp của thế giới này.
Mấy chủ nhân thế lực siêu thoát, còn có truyền nhân bọn họ, cùng với người thông minh nhất đều ở nơi này.
Thẩm Lãng không biết những người này ai là ai.
Cũng không có ai giới thiệu cho hắn.
Thẩm Lãng đến không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý, kể cả công chúa Ninh Hàn, nàng thậm chí còn chẳng ngẩn đầu lên.
Thẩm Lãng đại khái cũng chú ý, toàn bộ Thiên Nhai Hải Các có tầm tám chín người đến.
Trương Ngọc Âm chẳng ở, hiển nhiên lấy thân phận của nàng chẳng đủ tư cách xuất hiện ở cái chỗ này.
- Các ngươi chờ ở đây. - Khổng trưởng lão Hiến đường nói.
Tiếp đó Thẩm Lãng cùng Ngô Đồ Tử liền ở lại tại chỗ, Khổng trưởng lão đi vào bẩm báo.
Người kia chính là chủ nhân núi Phù Đồ? Có vẻ vô cùng trẻ tuổi.
Khổng trưởng lão bẩm báo, sau đó người kia trông về phía Thẩm Lãng một cái, tiếp đó gật đầu.
Một lát sau, Khổng trưởng lão đã đi tới nói:
- Ngươi ở tại nơi đây giải đi, có thể lấy ra một tờ giấy, một cây bút.
Thẩm Lãng trong lòng cười nhạt.
Đám người thế lực siêu thoát này cũng là cao cao tại thượng, coi khinh chúng sinh như vậy sao?
Nhưng mà ngẫm lại cũng bình thường, trong cái nhìn của chút thế lực siêu thoát xem ra, bọn họ là người phát ngôn văn minh tiên tiến, mà Thẩm Lãng chẳng qua là đại biểu dân bản xứ.
Nếu như biểu hiện chiêu hiền đãi sĩ ngược lại có vẻ dối trá.
Muốn những người này tin tưởng Thẩm Lãng có thể giải được định lý bốn màu sao?
Đó chính là lật đổ thế giới quan của bọn họ.
Ở đây mấy chục người cũng cảm thấy mình là người trí tuệ đỉnh cao của thế giới này. Bọn họ đã hao phí thời gian hơn nửa năm cũng không có giải được, huống chi Thẩm Lãng chỉ là một tên thổ dân?
Thiên tài như Thẩm Lãng bọn họ thấy cũng nhiều.
Thoáng ngó cái đề này cũng cảm thấy giản đơn, cảm thấy mình có thể giải đáp.
Quá nông cạn.
Chân chính đi sâu vào, sau đó ngươi cũng biết sẽ có nhiều khó khăn.
Ý kiến của chủ nhân núi Phù Đồ là, cho ngươi một tờ giấy, ngươi vùi đầu vào bên cạnh cùng nhau giải, tiếp đó biết khó mà lui, tự biết mà đi.
Đây đã là nể mặt Ngô Đồ Tử, bằng không Thẩm Lãng nhà ngươi căn bản ngay cả tư cách bước lên đảo này cũng không có.
Còn với Thẩm Lãng có thể giải ra cái nan đề nghìn năm này? Chủ nhân núi Phù Đồ căn bản liền chưa từng nghĩ.
Nhưng Thẩm Lãng nào có công phu để chậm trễ. Lúc này khoảng cách lúc Mộc Lan kiệt quệ sức sống chỉ có mấy ngày.
Hắn nhất định phải ở trong nửa canh giờ phải giải ra nan đề này mở ra cửa vào di tích thượng cổ.
Ngô Đồ Tử gặp việc này bèn hỏi:
- Thẩm Lãng, cái bản đồ này trò đã thấy hết chưa?
Thẩm Lãng nói:
- Thấy rõ.
Ngô Đồ Tử hỏi:
- Trò xác định có thể giải?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên có thể giải, trong vòng hai khắc là có thể giải hết, bằng không có thể băm học trò thành muôn mảnh.
Ngô Đồ Tử gật đầu, tiếp đó nàng không màng Khổng trưởng lão làm cái loa, bay thẳng đến chủ nhân núi Phù Đồ.
Khổng trưởng lão ngăn cản.
- Đi ra! - Ngô Đồ Tử nói bằng giọng lạnh lẽo.
Khổng trưởng lão biến sắc, nhưng cuối cùng ở đây người nhiều như vậy, không thể để cho thế lực khác người thấy núi Phù Đồ bên trong không đoàn kết, thế là ông ta nhường ra lối đi.
Ngô Đồ Tử đi tới chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Sơn trưởng, Thẩm Lãng có thể tháo ra cái vấn đề khó khăn này, trong vòng hai khắc là có thể hoàn thành!
Nghe những lời này, chủ nhân núi Phù Đồ cau mày.
- Để hắn ở bên cạnh những người kia đi, giải xong hẵn nói.
Ngô Đồ Tử nói:
- Hắn trực tiếp muốn thử trên quả địa cầu kia!
Để Thẩm Lãng viết trên giấy hoàn thành cái vấn đề khó khăn này, sau đó sẽ giao cho người của núi Phù Đồ sao?
Hắn mới mặc kệ.
Như thế quá không nở mày nở mặt, không đủ sức dằn mặt kẻ khác.
Cái này thì tương đương có một sinh viên có một khám phá siêu lợi hại, viết một bài báo nghiên cứu trên đăng trên tạp chí khoa học cao cấp nhất thế giới《 Nature 》 (*), kết quả bài báo này trước tiên giao cho người hướng dẫn tham khảo ý kiến, sau khi phát hành lại biến thành tên của người hướng dẫn.
(*) Nature là một tạp chí khoa học đa ngành nổi tiếng, tương đương với tạp chí Science.
Nghe được lời Ngô Đồ Tử nói, chủ nhân núi Phù Đồ kinh ngạc.
Thẩm Lãng này không biết trời cao đất rộng thế sao?
Ngươi bây giờ chính là đại biểu núi Phù Đồ của ta xuất thủ, nếu như ngươi đi lên không có hoàn thành, chẳng phải là đã đánh mất thể diện của núi Phù Đồ chúng ta à?
- Không được! - Chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Thố Tử, ngươi thật vất vả thu một đồ đệ, ta thật cao hứng. Mặc kệ hắn giở thủ đoạn gì để cho ngươi che chở hắn thế này, nhưng nếu sẽ không biết điều thế này phải cho hắn đi ngay.
Chủ nhân núi Phù Đồ giận thật.
Đây là trường hợp gì?
Thẩm Lãng nhà ngươi nghĩ đến ngươi là ai?
Bộ dáng khóc la om sòm ở Việt quốc cũng dùng được ở đây sao?
Ngươi nghĩ rằng ta là Ninh Nguyên Hiến, sẽ dung túng ngươi như vậy?
Ngô Đồ Tử nói:
- Trong vòng hai khắc, nếu như Thẩm Lãng làm không được cái nan đề này, mở ra không được cái cửa vào này, ta từ đi chức trưởng lão Hoa Mộc Đường, ta nói được thì làm được. Đương nhiên nếu ngài không đáp ứng, ta cũng trực tiếp từ chức vị trưởng lão Hoa Mộc Đường.
Nghe những lời này, chủ nhân núi Phù Đồ hết hồn.
Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này giở thủ đoạn gì hả? Lại để Ngô Đồ Tử thần hồn điên đảo như vậy?
Kỳ thực, lên phía trên thử cũng không có vấn đề.
Thất bại, cũng không ảnh hưởng, chỉ là mất mặt mà thôi.
Bắt đầu trong một tháng, mấy thế lực lớn thay phiên đi tới thử được nhiều lần.
Chỉ bất quá sau đó phát hiện quá khó khăn, cũng sẽ không đi tới mất mặt.
Bản thân trước tiên vùi đầu giải đáp, giải đáp xong mới trở lên thử.
Chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Thố Tử, ta có thể cho hắn thử xem. Nhưng ở trong vòng hai khắc hắn không hoàn thành, ngươi phải trục xuất hắn ra khỏi sư môn, núi Phù Đồ của ta không có loại đệ tử như vậy.
Ngô Đồ Tử gật đầu, tiếp đó nàng hướng Thẩm Lãng vẫy vẫy tay nói:
- Trò tới.
Thẩm Lãng đi tới.
Ngô Đồ Tử coi tất cả mọi người ở đây như là không có gì, xách theo thân thể Thẩm Lãng, bay bổng lên pho tượng người khổng lồ.
Chẳng bao lâu, hai người liền leo lên cự nhân hai cái bàn tay.
- Thẩm Lãng, hai khắc đồng hồ, nếu như ngươi không giải được, ta từ đi chức vị trưởng lão Hoa Mộc Đường, đồng thời trục xuất ngươi ra khỏi sư môn.
Ngô Đồ Tử coi như là một dạng người chưa từng biết sợ.
Nàng căn bản liền không biết câu hỏi này khó khăn đến cỡ nào, thậm chí hoàn toàn không có hứng thú hiểu rõ.
Đức tin của chính nàng, không cần sợ, cứ làm đi.
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Không có vấn đề!
Chủ nhân núi Phù Đồ không nói gì, bên cạnh Khổng trưởng lão trực tiếp đốt một nén nhang.
Sau khi đốt xong nén nhang này, chính là nửa giờ.
Chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Các vị sư huynh, vị Thẩm Lãng này là đệ tử núi Phù Đồ của ta!
Gã không có nói thêm nửa câu.
Nhưng ở tại đây cũng là tuyệt đỉnh cao thủ.
Vừa rồi Ngô Đồ Tử cùng Thẩm Lãng đối thoại, bọn họ đều đã nghe được.
Tất cả mọi người chỉ có một phản ứng.
Lại tới một thiên tài nói khoác mà không biết ngượng!
Núi Phù Đồ lại tạm thời thu một đệ tử.
Loại tình huống này mọi người đã không kỳ quái chút nào, bởi vì đi tới trong vòng nửa năm, xảy ra rất nhiều lần.
Mấy thế lực siêu thoát lớn thậm chí tìm kiếm thiên tài khắp thế giới tới giải đáp câu hỏi này.
Ví như công chúa Ninh Hàn còn đại biểu cho Thiên Nhai Hải Các đi tìm Thẩm Lãng mà.
Dĩ nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất để nàng tìm Thẩm Lãng vẫn là ngăn cản hắn tham gia vụ tranh ngôi Việt quốc.
Rất nhiều thiên tai ngoại viện ngay từ đầu thấy cái đề này, cảm giác rất đơn giản, ta dễ dàng có thể hoàn thành.
Thẩm Lãng nói hai khắc đồng hồ, còn có thiên tài kiêu ngạo hơn, trực tiếp nói một khắc đồng hồ.
Mọi người nhìn đến chán, thứ thiên tài thổ dân không biết trời cao đất rộng như Thẩm Lãng, như là ếch ngồi đáy giếng ếch vậy.
Qua biểu hiện của những thiên tài ngoại viện này, mấy đại thế lực siêu thoát nhất trí chắc chắn.
Thế giới này, kẻ chân chính thông minh tuyệt đỉnh đều ở trong mấy đại thế lực siêu thoát, bởi mọi người được hun đúc bởi văn minh thượng cổ cao cấp, đám thổ dân này hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Cho nên thoáng ngó Thẩm Lãng một cái, sau đó tất cả mọi người ở đây lại không để ý đến, tiếp tục vùi đầu giải đáp.
Không thể phí thời gian trên người của cái tên ếch ngồi đáy giếng này.
Xấu mặt lại có cái gì nhìn?
Kể cả công chúa Ninh Hàn ở bên trong.
Nàng có hiểu biết với trí tuệ Thẩm Lãng, thậm chí hiểu còn rất sâu.
Cuối cùng Thẩm Lãng chính là từng giải siêu nan đề của đám Thiên Nhai Hải Các thả ra ngoài, hơn nữa còn có một thiên tàn kỳ cuộc (*).
(*) Ván cờ không thể phá giải.
Thế nhưng...
Thế nhưng siêu nan đề kia Ninh Hàn mà nói căn bản cũng không phải là vấn đề, Chúc Nịnh cũng có thể trong thời gian ngắn giải ra được.
Mà thế cuộc thiên tàn kia là gì?
Đặc biệt ngại quá, cái ván cờ này chính là Ninh Hàn cùng một trưởng lão Thiên Nhai Hải Các khác suy nghĩ ra được.
Cho nên ở mặt trí tuệ, nàng vẫn là coi khinh Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng này dù cho thông minh đi nữa, nhưng cuối cùng vẫn không được giáo dục qua văn minh cao cấp, vẫn là thứ thổ dân hoang dã.
Mà cái nan đề định lý bốn màu dẫn đến cửa vào di tích thượng cổ này, tuyệt đối không thể mộng tưởng mà giải được, càng không thể đột nhiên lóe ra ý tưởng mà giải thông suốt.
Nó cần tính toán rất nhiều, cần cả cái bộ não thiên tài điên cuồng mà vận chuyển.
Cho nên lúc trước Thẩm Lãng từng đi tìm nàng, giải đáp cái này thiên cổ nan đề đổi lấy《 Huyết Kinh 》, bị Ninh Hàn cự tuyệt.
Một là bởi vì Ninh Hàn ngạo mạn, Thiên Nhai Hải Các chúng ta không thỏa hiệp, một khi đã liệt Thẩm Lãng nhà ngươi vào đối tượng không thể chào đón, vậy tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ lợi ích mà thay đổi lập trường của mình.
Hai là Ninh Hàn tự phụ về mặt trí tuệ.
Loại thiên tài như Thẩm Lãng này nàng thấy cũng nhiều, hôm nay nói ra trong vòng hai khắc muốn giải đáp ra cái vấn đề khó khăn này, càng thêm chứng minh hắn nông cạn.
Cho nên ở trong mắt tất cả mọi người, Thẩm Lãng lần này khiêu chiến cũng là hành vi như lũ hề thiên tài thổ dân kia mà thôi.
Chỉ bất quá không ai cười hắn, đám người kia cũng là người đỉnh kim tự tháp, làm sao có thể sẽ công nhiên cười nhạo người ta, chẳng phải là có vẻ quá nông cạn à?
Hoàn toàn không thèm nhìn cũng được.
...
Ở đây thật là cao.
Thẩm Lãng lúc này đứng trên hai tay của người khổng lồ.
Hai bàn tay có chừng mấy chục mét vuông.
Bàn tay khổng lồ đang nâng hành tinh này, đường kính chừng hai mét.
Thẩm Lãng tỉ mỉ quan sát quả địa cầu này.
Không phải là trái đất, thậm chí cũng không phải thế giới này.
Một quả địa cầu vô cùng xa la.
Sau khi kiểm tra hai lần!
Thẩm Lãng không khỏi nhìn mà than thở.
Rõ ràng lợi hại.
Sắp xếp cái bản đồ trên quả địa cầu này, đơn giản là phóng độ khó định lý bốn màu đến cực hạn.
Tầm mấy trăm mảnh bất quy tắc, có mấy khôi còn xen kẽ lẫn nhau, giao hòa vào nhau.
Hoàn toàn không giống bản đồ bình thường.
Thật là quỷ dị.
Hoàn thành tô màu trên hành tinh này, tuy rằng không thể nói hoàn toàn chứng minh định lý bốn màu, nhưng gần như hoàn thành 99.9999%.
Kế tiếp, Thẩm Lãng sẽ phải dùng bốn loại màu sắc khác nhau thoa lên mỗi một mảnh trên cái hành tinh này.
Tuyệt đối không thể dùng màu thứ năm.
Hơn nữa bất kỳ khối nào liền nhau, đều không được dùng cùng màu.
Cái này nhìn qua thực sự vô cùng dễ, giống như học sinh tiểu học cũng có thể hoàn thành.
Nhưng chân chính bắt đầu thao tác, quả thực để người ta phải tuyệt vọng.
Nhất là cái bản đồ trên hành tinh trước mắt, hoàn toàn được chế cho cái định lý này.
Tầm mấy trăm khối bản đồ xen lẫn vào nhau ngang dọc.
Nói cách khác, sẽ có hơn một tỷ kết hợp, nhưng chỉ có một kết hợp đúng.
Cho nên mấy đại thế lực siêu thoát muốn triệt để chứng minh định lý bốn màu thì vài thập niên cũng không đủ. Nhưng muốn phải hoàn thành tô màu tinh cầu này, Thẩm Lãng có thể suy nghĩ một chút, tập kết mấy trăm người tới tính toán, dùng phương pháp loại trừ trong vòng mấy năm có thể có thể hoàn thành.
Nếu như không có trí não, để Thẩm Lãng làm một mình thì sao?
Có thể cần mười năm đi, thậm chí càng lâu.
Nhưng vào năm 1976, hai máy tính đã sử dụng 1200 giờ.
Mà tốc độ giải toán của trí não Thẩm Lãng gấp hàng chục triệu lần so với hai máy tính hoặc hơn nữa.
Cho nên, hắn thu cái nan đề này vào trong trí não.
Chỉ thời gian mấy giây!
Đáp án xuất hiện!
Hàng chục tỷ phép tính hoàn toàn chẳng nhằm nhò gì so với trí não.
Kế tiếp, Thẩm Lãng cầm lấy đại mao bút (*) bắt đầu tô màu.
(*) Loại bút bông cỡ lớn.
Bốn cây bút lông cỡ lớn cũng ngay trên tay người khổng lồ.
Theo thứ tự là bốn màu vàng, lam, đỏ, lục.
Không cần chấm mực màu, bản thân cây bút này có chứa màu.
Hơn nữa dùng bút màu gì bôi trên quả địa cầu liền cho ra màu đó.
Cái này thật là có chút ngạc nhiên, dường như là từ trường một loại phản ứng vậy.
Thẩm Lãng bắt đầu tô quả địa cầu.
Vẻn vẹn tô được một cái.
Ngô Đồ Tử nhìn không được, dễ ứa gan, quá chậm!
Hàng trăm mảnh, đều dựa theo tốc độ Thẩm Lãng chậm như vậy, hai khắc đồng hồ cũng không nhất định đủ.
Nàng trực tiếp đoạt lấy cây bút.
- Màu gì, trò nói ta bôi!
- Vàng!
- Lam!
- Lục!
- Lam!
Thẩm Lãng lấy ra một tấm gương, phản xạ ánh mặt trời chiếu ở một khối trên quả địa cầu, sau đó nói ra màu cần tô.
Võ công Ngô Đồ Tử cao, động tác lại nhanh.
Mỗi một khối không cần đến một giây.
Hơn nữa tốc độ di động nhanh như là quỷ ảnh vậy.
Ngắn ngủi ba phút sau đó!
Lại liền thoa được một nửa.
Lúc này, ở đây một nửa người ngẩng đầu lên.
Bởi vì bọn họ phát hiện, chí ít đến bây giờ, giải đáp Thẩm Lãng đều là đúng.
Phán đoán đúng sai vô cùng đơn giản.
Chỉ cần nhìn bất kỳ khối liền nhau có phải màu không giống nhau, nhưng màu sắc tổng cộng không vượt qua con số bốn là được.
Có người nhìn là tốt rồi!
Yên lặng khoe khoang nhàm chán lắm.
Gương mặt tuấn mỹ vô song của Thẩm Lãng có vẻ càng thêm lãnh khốc.
Đứng ở tay người khổng lồ, chắp hai tay sau lưng, ra vẻ một người cao đẳng dạy đám người chủng tộc thấp hơn tư thế làm người.
Bộ dáng khoe mẽ thế này, để người phía dưới có một cùng ý niệm trong đầu.
Muốn giết chết hắn!
Thẩm Lãng tiếp tục, đồng hồ của Ngô Đồ Tử đều không ngừng chạy.
Thẩm Lãng động khẩu, Ngô Đồ Tử động thủ.
...
Lại qua ba phút sau đó!
Toàn bộ quả địa cầu đã được tô màu hết, chỉ còn lại một mảnh cuối cùng.
Thẩm Lãng không có mở miệng.
Bởi vì coi như là một con heo, cũng có thể nhìn ra là màu vàng.
Còn một nước cuối cùng, Lãng gia ta đây không mở miệng, coi như là để trắng.
Ngô Đồ Tử nhìn thấy Thẩm Lãng lại ngừng, không khỏi cau mày nói:
- Nói đi, màu gì?
Mẹ trứng!
Dằn mặt thất bại!
Mỹ nữ ân sư à, không thể thoáng động động não à?
Cuối cùng xung quanh có ba màu, chỉ còn lại một màu vàng thôi.
- Vàng! - Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói.
Ngô Đồ Tử có phải là heo hay không?
Không, nàng là một siêu cấp khoa học gia, tình cảm thấp đến dọa người, nhưng chỉ số thông minh lại cao dọa người.
Chỉ bất quá nan đề không thuộc về nàng, nàng ngay cả một chút trí não cũng không muốn động.
Ngô Đồ Tử tô lên mảnh cuối cùng này.
Tức khắc, cả quả địa cầu được tô hết.
Đại công cáo thành!
Mấy trăm khối, bất kỳ khối liền nhau cũng là màu sắc bất đồng, cuối cùng màu sắc không vượt qua bốn loại.
Toàn bộ bản đồ ly kỳ quỷ dị xuất hiện ở trước mặt mọi người, không giống như là một quả địa cầu, càng giống như tác phẩm của Van Gogh trường phái Hậu Ấn Tượng.
Mấy trăm trăm triệu tổ hợp sắp xếp, cũng chỉ có cái này là chính xác.
Chính là đáp án trước mắt của Thẩm Lãng!
Tất cả mọi người bắt đầu kiểm tra!
Tiếp đó triệt để hít một hơi khí lạnh.
Lại... Thực sự đúng rồi!
Hoàn toàn đúng!
Ta... Đ*.
Thật là đáng sợ.
Thời gian này mới đi qua bao nhiêu?
Thẩm Lãng lúc trước nói là hai khắc đồng hồ, mà bây giờ chỉ đi qua nửa khắc đồng hồ.
Cái nan đề nghìn năm này liền giải quyết rồi.
Thế giới này thật là quỷ dị!
Vô số thiên tài hao phí thời gian hơn nửa năm cũng không có giải ra.
Trước mắt Thẩm Lãng lại giải ra?
Hắn ta chỉ là một thổ dân mà thôi, hoàn toàn không có tiếp thụ qua bất kỳ thượng cổ cao cấp văn minh hun đúc.
Tất cả lặng yên như chết!
Bốp bốp bốp!
Bỗng nhiên, trong không khí vang lên âm thanh tát vô mặt.
Không phải ảo giác, là thật!
Bởi vì Thẩm Lãng đang vỗ vào bắp đùi!
- Ngại quá, có muỗi!
Tới địa ngục đi quỷ, điều kiện trên đảo này hết sức đặc thù, căn bản không có bất cứ sinh vật nào, càng chưa nói muỗi.
Thẩm Lãng chính là trước mặt mọi người làm mất mặt.
Đánh tất cả mặt mọi người!
Luận khả năng dằn mặt?
Lãng gia ta đây nào có sợ ai?
Từng người một trong các ngươi vờ vịt như người phát ngôn của văn minh cao cấp, coi khinh những người của thế giới thế tục đủ kiêu.
Những thứ học vấn khác ta có thể không bằng các ngươi.
Thế nhưng liền cái định lý bốn màu này.
Ta có trí não, cũng đủ sức giết cả đám các ngươi.
Tiếp đó, Thẩm Lãng cường điệu quan sát vẻ mặt công chúa Ninh Hàn.
Tiện nhân, mặt của ngươi có đau hay không hả?
Các ngươi tốn nửa năm không có tháo ra, Lãng gia ta chưa dùng tới nửa khắc đồng hồ liền hiểu ngay.
Ngày đó ngươi tìm đến ta, ngươi làm như lôi một thằng ngốc đi vậy.
Hiện tại thế nào?
Ha ha ha ha!
Nhìn thấy cái mặt đầy tiểu nhân của Thẩm Lãng, mặt Ninh Hàn quả thực tái nhợt.
Nàng là thật không có nghĩ đến Thẩm Lãng có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy giải đáp ra!
Bởi vì nàng đã tiếp xúc thật sâu cái vấn đề khó khăn này, biết cần đi qua vô số vô số lần giải toán.
Nhưng bây giờ sự thực đặt ở trước mặt, Thẩm Lãng quả thực hoàn thành.
Nàng vẫn là lần đầu tiên bị người tát thật mạnh thế này!
- Bốp bốp...
Thẩm Lãng đứng ở trên tay người khổng lồ, lại ra sức đập muỗi trên không.
Người này thật sự là quá hèn hạ!
Cái này thực sự giống như từngbạt tai đánh vào trên mặt Ninh Hàn vậy, đúng vậy sắc mặt của nàng trở nên cực kỳ khó coi.
Mà lúc này người cực kỳ mừng rỡ, chính là chủ nhân núi Phù Đồ.
Thật sự khiến cho người không thể tin nổi.
Lại... Cứ thế hoàn thành?
Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này quả thế cao minh, năng khiếu toán học lại cao như vậy.
Cái nan đề này được giải.
Một khi cửa vào di tích thượng cổ mở ra, vậy toàn bộ quyền khai phá là thuộc về núi Phù Đồ.
Tiếp đó, tất cả mọi người đang lẳng lặng đợi!
...
Thẩm Lãng trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng.
Cái nan đề này đã hoàn toàn giải được rồi.
Vì sao cái này cửa vào di tích thượng cổ còn không mở ra vậy?
Thẩm Lãng xác định đây đã là giải pháp duy nhất!
Trăm phần trăm chính xác.
Nhưng là cả di tích thượng cổ không có động tĩnh gì a.
Thẩm Lãng vận dụng X quang tiến hành quan sát.
Kết quả, không có chút thu hoạch gì.
Cái này di tích thượng cổ lại chắn X quang?
Hay là bởi vì vỏ ngoài quá dầy, thị lực X quang của Thẩm Lãng không ra?
Rồi ánh mặt trời chiếu lên quả địa cầu trong bàn tay người đá khổng lồ.
Tiếp đó, hành tinh bắt đầu dần dần sáng lên.
Phản chiếu bắn ra hào quang rực rỡ chói mắt.
Càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng!
Ngô Đồ Tử bắt được Thẩm Lãng, nhẹ nhàng nhảy, về tới trên mặt đất.
Hành tinh trên tay sáng lên đến cực hạn.
- Ùng ùng...
Một tiếng vang thật lớn!
Hành tinh trong tay người khổng lồ chợt vỡ vụn, lộ ra một miếng hít đa giác (*).
(*) Nguyên tác là đa giác hình hấp bàn, lúc tra google thì ra mấy miếng hít tường dùng để treo đồ vật trong nhà bếp.
Cái này... Đây là chìa khoá?
Chìa khóa phức tạp cổ quái như vậy?
Ngô Đồ Tử không nói hai lời, lại một lần nữa trèo lên đôi tay của người khổng lồ, cầm lấy cái chìa khóa cổ quái này, tiếp đó nhảy về mặt đất.
- Ùng ùng...
Ngay sau đó, mặt đá đen cứng rắn vô cùng dưới chân người khổng lồ bắt đầu vỡ vụn.
Mặt đá đen nguyên bản vững chắc vô cùng, vững đến độ khoan không lọt, ở ngọn lửa nhiệt độ cao đáng sợ đều đốt không được.
Mà bây giờ lại trực tiếp nát bấy biến thành bột mịn.
Một trận gió thổi qua.
Lớp bụi dày tán đi.
Tiếp đó, người đá khổng lồ tầm hai mươi tầng lầu bắt đầu xoay tròn chìm xuống.
Phát sinh từng đợt nổ.
Sau nửa khắc.
Toàn bộ người đá khổng lồ hoàn toàn chìm vào xuống đất.
Thay vào đó là một căn nhà bằng đá đen dâng lên.
Tòa nhà này không lớn, chỉ mấy chục mét vuông, cao ba bốn mét mà thôi, nhưng vẫn là không thể phá vỡ.
Căn nhà có một cánh cửa, trên cửa có hơn một cái lỗ.
Như kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn là dùng chìa khoá hình đa giác mới vừa nhận được mở ra cánh cửa này.
Ngô Đồ Tử vẫn không nói hai lời, cầm chìa khóa để vào trong cái lỗ.
- Răng rắc, răng rắc...
Nhẹ nhàng chuyển động.
Cánh cửa thật dày từ từ mở ra, lộ ra một cửa vào sâu không thấy đáy.
Qua cánh cửa này, liền có thể tiến vào bên trong di tích thượng cổ.
Đến tận đây!
Cái di tích thượng cổ này chính thức bị mở ra.
Từ phát hiện đến mở ra, tầm dùng hai trăm ba mươi lăm ngày.
Chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Đa tạ các vị sư huynh đã nhường!
Cái di tích thượng cổ này thuộc về núi Phù Đồ.
- Chúc mừng núi Phù Đồ.
- Chúc mừng sư đệ!
Các thế lực siêu thoát khác ở đây, đều rời đi.
Thiên Nhai Hải Các, Tru Thiên Các, Huyền Không Tự, Thông Thiên Tự v.v... Kể cả Ninh Hàn ở trong đó, trừ núi Phù Đồ ra tất cả mọi người đi sạch sẽ.
Chủ nhân núi Phù Đồ tiến lên, hướng Thẩm Lãng nói:
- Thẩm Lãng, từ nay về sau, ngươi chính là công thần núi Phù Đồ của ta! Khổng trưởng lão sau khi trở về đăng ký trong danh sách, Thẩm Lãng bái nhập Ngô Đồ Tử trưởng lão làm học trò, là đệ tử Hoa Mộc Đường!
- Cẩn tuân pháp chỉ Sơn trưởng! - Khổng trưởng lão nói:
- Người này đã từng giả tạo lệnh bài núi Phù Đồ của ta, xin chủ nhân bảo cho biết, phải làm thế nào trừng trị?
Chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Ưu khuyết điểm bù đắp lẫn nhau!
Ngô Đồ Tử nói:
- Sơn trưởng, ta đã đáp ứng Thẩm Lãng, nếu như hắn có thể mở ra di tích thượng cổ, một khi phát hiện Tẩy Tủy Tinh, liền về Thẩm Lãng toàn bộ!
Chủ nhân núi Phù Đồ gật đầu nói:
- Được!
- Phát tín hiệu, hạ lệnh đệ tử núi Phù Đồ chính thức lên đảo!
- Vù!
Một cây lệnh tiễn chợt bắn lên trời.
Sau một lát!
Mấy trăm tên cao thủ núi Phù Đồ lên hòn đảo Hắc Thạch này.
Đồng thời bắt đầu bố phòng cửa vào di tích thượng cổ!
Ngô Đồ Tử chính thức đưa chìa khóa di tích thượng cổ cho chủ nhân núi Phù Đồ.
Sau khi bố phòng hoàn tất!
Chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Nhóm người thứ nhất, chính thức tiến vào di tích thượng cổ bên trong tiến hành thăm dò. Nhớ kỹ, không nên đụng bất kỳ vật gì!
- Vâng!
Mười ba tên cao thủ, mười ba tên học sĩ núi Phù Đồ làm tốt tất cả chuẩn bị, mặc đồ bảo hộ thật dày, cầm đủ loại trang bị, bắt đầu tiến vào di tích thượng cổ.
- Ta cũng đi! - Ngô Đồ Tử nói:
- Ta đi tìm Tẩy Tủy Tinh.
Chủ nhân núi Phù Đồ vẫn gật đầu.
Ngô Đồ Tử mặc vào đồ bảo hộ, cùng theo tiến vào bên trong di tích thượng cổ.
Thẩm Lãng không có đi vào.
Hắn thậm chí không có mở miệng yêu cầu.
Nội tâm hắn biết rõ ràng, hắn là một người ngoài.
Mặc dù cái di tích thượng cổ này là hắn mở ra, hắn xem như là đại công thần.
Nhưng thăm dò di tích thượng cổ không có quan hệ gì với hắn, chỉ có thể giao cho thành viên nòng cốt nhất núi Phù Đồ đi hoàn thành.
Đây là giới hạn trần trụi.
Thẩm Lãng là người trong thế tục, núi Phù Đồ là thế lực siêu thoát.
Không thể vi phạm.
Thẩm Lãng thậm chí không có đứng ở lối vào, mà là đang đi dạo l trên đảo.
Người núi Phù Đồ leo lên đảo càng ngày càng nhiều.
Trên mặt biển càng ngày càng nhiều thuyền lớn, hơn nữa toàn bộ cũng là Nam Hải kiếm phái.
Những thứ hạm đội này ở chung quanh mặt biển tới lui tuần tra.
Núi Phù Đồ không chỉ sẽ chiếm lĩnh toàn bộ hòn đảo, còn có thể thanh không cái hải vực xung quanh này.
Yến Nan Phi sẽ ở lại à?
Chẳng bao lâu, sự thực liền nói cho hắn biết đáp án.
Yến Nan Phi đến!
Một chiếc thuyền lớn dừng lại trước hòn đảo, phía trên cờ viết chữ Yến.
Trên trăm tên đệ tử Nam Hải kiếm phái leo lên đảo nhỏ bố phòng, trực tiếp xếp thành bức tường người, che ở trước mặt Thẩm Lãng.
Yến Nan Phi tới bái kiến chủ nhân núi Phù Đồ.
Thẩm Lãng không có nhìn thấy Yến Nan Phi bóng dáng, bởi vì cách rất xa.
Hơn nữa Yến Nan Phi trực tiếp tranh tràng, ngăn cách Thẩm Lãng ở mấy trăm mét.
Kế tiếp, hạm đội Nam Hải kiếm phái càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Hoàn toàn che đậy vùng biển xung quanh hòn đảo, chiếm lấy quyền sở hữu vùng biển xung quanh.
Thẩm Lãng nheo mắt lại.
Hoàn toàn không nghĩ tới, thế lực Nam Hải kiếm phái cùng gia tộc họ Tiết trên biển lại khổng lồ như vậy?
Cái này có chừng trên trăm chiếc thuyền.
Cộng thêm thủy thủ cũng võ sĩ, tầm hơn vạn người đi.
Họ Tiết cùng Nam Hải kiếm phái dựa vào cái gì nuôi chi hạm đội này? Nuôi người nhiều như vậy ngựa?
Mua bán đường biển ở thành Nộ Triều không có dính dáng đến họ Tiết a.
Lẽ nào gia tộc họ Tiết ở vùng biển phía nam mở ra một con đường mua bán khác? Đường biển mậu dịch phía nam?
Hơn nữa vì bảo hộ cái di tích thượng cổ này, vì giữ vùng biển chung quanh sạch sẽ, họ Tiết cùng Nam Hải kiếm phái lại xuất động nhiều hạm đội như vậy.
Quan hệ của song phương thân mật hơn so với tưởng tượng.
Cục diện vô cùng phức tạp!
Họ Tiết là đại địch sống chết của Thẩm Lãng.
Sau khi đại chiến với vua Căng, xấp xỉ liền diệt họ Tiết.
Hiện tại xem ra, diệt họ Tiết có thể so với diệt Tô Nan càng khó một chút.
Tô Nan là một kiêu hùng hào kiệt cực giỏi.
Nhưng ông ta dùng tất cả lực lượng ở mưu phản, chân chính sức lực dùng đi đối phó Thẩm Lãng là rất ít.
Mà họ Tiết không mưu phản.
Một khi Thẩm Lãng muốn tiêu diệt họ Tiết, vậy đối mặt chính là một siêu cấp quái vật lớn toàn lực vồ đến.
Tam vương tử, họ Xung, họ Tiết, Hắc Thủy Đài Diêm Ách mấy người này thậm chí là nhất thể.
Muốn tiêu diệt, sẽ phải bị tiêu diệt toàn bộ!
Lực lượng họ Tiết mạnh mẽ vượt xa trong tưởng tượng.
Hiện tại mọi ngươi thấy họ Tiết, thực sự phảng phất như là tảng băng trên mặt biển, còn lại 90% đều ở dưới nước.
Hơn nữa, họ Tiết, Nam Hải kiếm phái cùng núi Phù Đồ, đến tột cùng là quan hệ thế nào?
Não Thẩm Lãng vận chuyển thật nhanh.
Lập mưu thế nào diệt họ Tiết?
Muốn tiêu diệt họ Tiết, nhất định phải bị tiêu diệt Nam Hải kiếm phái trước.
Mà Nam Hải kiếm phái tách biệt hải ngoại, muốn diệt ngay, trước hết diệt hạm đội Nam Hải kiếm phái.
Thế nào diệt ngay?
Thế nào lợi dụng thiên thời địa lợi?
Thẩm Lãng vắt hết óc.
Cái gì là thiên tài? Chính là sớm hơn hai trăm ngày nghĩ làm sao hại ngươi.
Bây giờ vua Căng còn chưa có diệt, Thẩm Lãng cũng đã bắt đầu dự mưu sắp xếp thế nào diệt họ Tiết.
Thẩm Lãng đi lại quan sát trên đảo Hắc Thạch, cảm nhận khí hậu, hiện tượng thuỷ triều nơi này lên xuống.
Có chút thời điểm thậm chí nằm xuống, đặt lỗ tai trên hòn đảo này.
Thẩm Lãng nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại bản đồ vùng biển này.
Nam Hải kiếm phái cách hòn đảo này có phải rất gần hay không?
Vậy tương lai muốn tiêu diệt Nam Hải kiếm phái, hòn đảo đen thui, thậm chí cái di tích thượng cổ này có phải chăng sẽ phát huy công dụng?
Đúng, cái phương hướng này có thể trọng điểm cân nhắc!
...
Yến Nan Phi bái xong chủ nhân núi Phù Đồ!
Tiếp đó, ông ta và Khổng trưởng lão Hiến đường núi Phù Đồ mật đàm.
- Tiểu súc sinh kia đi núi Phù Đồ, Khổng sư huynh vì sao không giết vậy?
Khổng trưởng lão nói:
- Ngô Đồ Tử lấy cái chết ra bảo vệ, thậm chí sẵn lòng dùng vị trí trưởng lão Hoa Mộc Đường trao đổi, để Thẩm Lãng tới giải câu đố cửa vào di tích thượng cổ, không nghĩ tới hắn thực sự giải được.
Yến Nan Phi nói:
- Súc sinh nhỏ bây giờ chỉ có một mình ở trên đảo, có thể giết không?
- Không thể! - Khổng trưởng lão nói:
- Chủ nhân lên tiếng, người này là thiên tài toán học, bên trong di tích thượng cổ có thể còn có thật nhiều chỗ cần phá giải, ngày sau sẽ có tác dụng.
Yến Nan Phi co rụt mắt lại, lóe ra quá một ánh sáng lạnh lẽo.
Khổng trưởng lão nói:
- Ninh Nguyên Hiến lần nữa đã cảnh cáo, hắn viết cho chủ nhân ba phong thư, núi Phù Đồ không nên can thiệp chính vụ Việt quốc, không nên động đến Thẩm Lãng. Núi Phù Đồ địa bàn cuối cùng ở phía tây, chúng ta vượt biên làm chuyện, Thiên Nhai Hải Các không vui, hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng cũng sẽ không vui.
Yến Nan Phi cười lạnh nói:
- Vị Việt vương bệ hạ chúng ta cũng tự thân khó bảo toàn, còn có tâm tình quản Thẩm Lãng, hai nhà này quả thật hợp ý.
Khổng trưởng lão nói:
- Chủ nhân nói, chuyện trên triều đình do triều đình giải quyết! Những thứ thế lực siêu thoát như chúng không nên can thiệp quá nhiều triều chính các nước, chọc giận hoàng đế bệ hạ chí tôn, vậy thì có chút cái được không bù đắp đủ cái mất.
Người này luôn mồm chí cao vô thượng hoàng đế bệ hạ, ngược lại giống như so với người thế tục còn tôn kính hoàng đế hơn.
Yến Nan Phi lại không còn nói Thẩm Lãng sự việc.
- Khổng sư huynh, Nam Hải kiếm phái chúng ta thuần phục với núi Phù Đồ, lần này vì bảo hộ quyền biển quanh di tích thượng cổ, hạm đội chúng ta gần như dốc toàn bộ lực lượng, vậy núi Phù Đồ có chút vũ khí cùng điển tịch thần bí văn minh, có nên chuyển xuống một bộ phận cho chúng ta. - Yến Nan Phi nói:
- Nam Hải kiếm phái chúng ta càng mạnh, tiếng nói núi Phù Đồ ở khu vực này lại càng lớn.
Khổng trưởng lão nói:
- Yên tâm, chủ nhân đã lên tiếng! Ân Đức Đường đã bắt đầu chỉnh lý, mấy ngày sau sẽ đem rất nhiều điển tịch, các loại vũ khí để cho phóng tới Nam Hải kiếm phái, ngươi chuẩn bị tiếp thu!
Yến Nan Phi nói:
- Cảm ơn Sơn trưởng!
Người đứng đầu Nam Hải kiếm phái Yến Nan Phi chỉ ngây người nửa canh giờ, lại trùng trùng điệp điệp rời đi!
Thẩm Lãng vẫn thăm dò toàn bộ đảo Hắc Thạch.
Xung quanh, vô số đệ tử Nam Hải kiếm phái, đệ tử núi Phù Đồ lui tới.
Xây dựng pháo đài, xây dựng phòng tuyến.
Tất cả mọi người với Thẩm Lãng đều coi như không thấy.
Hắn và toàn bộ hòn đảo giống như hoàn toàn không hợp nhau.
Tầm dạo qua một vòng!
Thẩm Lãng trở về vị trí cửa vào di tích thượng cổ!
Tiếp đó chờ đợi vô cùng lo lắng!
Di tích thượng cổ bên trong có thứ gì?
Đặt ở thời điểm khác, Thẩm Lãng có thể sẽ tò mò.
Thế nhưng bây giờ, hắn chỉ quan tâm một việc.
Có hay không Tẩy Tủy Tinh!
Dù cho dặt kho báu cả thiên hạ phóng ở trước mặt của hắn, cũng thua kém mỗi Mộc Lan.
Hy vọng trời cao phù hộ.
Hy vọng bên trong cái di tích thượng cổ này có Tẩy Tủy Tinh!
Ngô Đồ Tử đã từng nói, xác suất Tẩy Tủy Tinh xuất hiện ở di tích thượng cổ là một phần sáu.
Nhưng nàng không có nói qua.
Trong quá khứ, suốt một trăm năm, toàn bộ thế giới phương đông liền khám phá sáu di tích thượng cổ.
Nói cách khác, trong suốt một trăm năm, liền phát hiện một viên Tẩy Tủy Tinh mà thôi.
Cho nên, có thể cứu sống Mộc Lan hay không?
Trời sắp tối rồi.
Ngô Đồ Tử làm sao còn chưa có đi ra?
Thẩm Lãng trong lòng càng lúc càng lo lắng.
Sắc trời càng ngày càng mờ.
Mặt trời dần dần ngã về tây.
Thẩm Lãng càng ngày càng khẩn trương, thậm chí mang theo một chút sợ hãi.
Nếu như Ngô Đồ Tử tìm không được Tẩy Tủy Tinh.
Vậy vô luận như thế nào Thẩm Lãng cũng muốn đích thân tiến vào cái di tích thượng cổ này, hắn muốn tự đi tìm.
Dù cho không có Tẩy Tủy Tinh, cũng phải tìm đến những vật khác cứu Mộc Lan.
Bỗng nhiên!
Một mùi hương quen thuộc truyền đến.
Ngô Đồ Tử đi ra!
Nàng trực tiếp xé ra đồ bảo hộ, tiếp đó thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
- Thẩm Lãng chúc mừng trò, nương tử của trò được cứu, ta tìm được Tẩy Tủy Tinh. - Ngô Đồ Tử hướng Thẩm Lãng nói:
- Nàng không chỉ sẽ tỉnh lại, hơn nữa còn sẽ lột xác thành người Huyết Mạch Đột Biến đời thứ hai!
Tiếp đó, Ngô Đồ Tử đưa một cái bình ngọc tới trong tay Thẩm Lãng!
Thẩm Lãng trong lòng hân hoan!
Trời thấy, trời cao cuối cùng vẫn quan tâm cục cưng Mộc Lan!
Mộc Lan nàng chờ ta, phu quân lập tức tới cứu nàng ngay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.