Sức Hút Hoa Hồng

Chương 1: Mặt sau ánh trăng (1)




Đồng Duyệt nhớ Tang Thần từng có lần nhắc đến phố cổ có một tiệm mát-xa, chủ tiệm là một người mù, tay nghề mát-xa rất lợi hại, hơn nữa còn biết xem bói, rất linh. Cô dời mắt khỏi màn hình máy tính, xoa bóp cái cổ đau nhức, ngẫm nghĩ, hay là tìm bữa nào rảnh đi xem bói thử?
Năm nay đã qua tám tháng rồi, gần như không có lấy một tin tốt lành. Quá khứ thì coi như đã qua, chuyện đang ở trước mắt, khiến cô làm thế nào cũng không thể chấp nhận được. Mấy đồng nghiệp đều nói rằng chủ nhiệm lớp 12 phải có một trái tim giảm béo, không ác với chính mình thì không có hiệu quả. Thể hình của Đồng Duyệt thuộc loại không dễ mập, cô chưa từng giảm cân bao giờ, không mấy lĩnh hội được loại cảm giác đó, có điều, cô đã xây được tính tự giác vô cùng vững vàng.
Trình độ chuyên môn của Đồng Duyệt không đủ để dạy lớp 12, chứ đừng nói đến việc chủ nhiệm. Đây là quy tắc ngầm, giáo viên dạy lớp 12, gần như là đã tập trung tinh hoa chuyên môn của tất cả giáo viên toàn trường, một sự kết hợp mạnh mẽ tuyệt đối. Hoặc là kinh nghiệm phong phú, hoặc là nổi tiếng xa gần. Họ rất ít khi nhảy lớp, trừ phi bản thân đặc biệt yêu cầu, thường thì mỗi năm đều giữ vững vị trí lớp 12. Họ giống như ngôi sao nổi tiếng trong một bộ phim, cho dù như thế nào, ít nhất cũng có thể bảo đảm doanh thu phòng vé nhất định. So với họ, Đồng Duyệt có chút giống nữ thứ vô tình chiếm được vầng hào quang của nhân vật chính.
Tính đâu ra đấy thì, năm nay là năm công tác thứ ba của Đồng Duyệt. Năm đầu tiên, cô dạy môn Vật lý cho một lớp 10 hệ thường, năm thứ hai, cô nhảy lớp lên lớp 11. Chủ nhiệm lớp đó là một thai phụ, phản ứng rất gay gắt, vì Đồng Duyệt còn trẻ, thời gian lại nhiều, nên một vài chuyện trên lớp nhờ Đồng Duyệt giúp đỡ. Mang thai được sáu tháng, thai phụ bị trượt ngã trong nhà vệ sinh, lúc đó chỉ hơi đau bụng một chút, sau khi bác sĩ kiểm tra thì ra lệnh nằm giường dưỡng thai. Hiệu trưởng Trịnh Trị không cần suy nghĩ đã để Đồng Duyệt đón nhận vị trí giáo viên chủ nhiệm. Không biết là học sinh hăng hái học hành hay là Đồng Duyệt dạy học có phương pháp mà kết quả thi cuối năm đó, thành tích tổng hợp của lớp này đứng đầu trong các lớp thường, môn Vật lý càng nổi bật hơn, điểm trung bình gần như gần bằng lớp chuyên. Năm thứ ba, Trịnh Trị giống như nghiên cứu chuột bạch, khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình, bạo dạn để Đồng Duyệt nhận dạy Vật lý cho lớp 12 hệ chuyên, đồng thời đảm nhận vị trí giáo viên chủ nhiệm. Đối với sự lo lắng của Đồng Duyệt, ông ta an ủi như thế này: Thi đại học mỗi năm đều được cải cách, trường chúng ta cần phải thích ứng với bước chân của thời đại, cần phải bơm vào dòng máu tươi mới, tràn đầy sức sống. Tôi tin cô.
Vấn đề là Đồng Duyệt không tin vào bản thân mình, giờ thì, có chuyện rồi. Lần thi thử cuối năm đầu tiên sau kỳ nghỉ hè, một nghìn sáu trăm học sinh lớp 12, những học sinh giỏi phải “qua năm ải chém sáu tướng” mới vào được lớp chuyên, có một nửa tổng điểm xếp dưới hạng thứ một trăm, Tạ Ngữ là kinh nhất, rơi thẳng xuống hạng năm trăm, phá kỷ lục. Điều an ủi duy nhất là Lý Tưởng vẫn giành hạng nhất.
Đồng Duyệt tự kiểm điểm, chuyện này rốt cuộc là do đâu? Cô không mù quáng đổ trách nhiệm cho mình, thực tế thì, cô vừa mới nhớ được tên học sinh của lớp thôi. Có lẽ số cô thật sự hơi nhọ.
Mạnh Ngu cũng không thể chấp nhận được sự thật này, anh ta là giáo viên Ngữ văn giỏi được Trịnh Trị bỏ ra số tiền lớn đưa về từ một trường ở Bắc Kinh, hai năm nay, điểm cao nhất môn Ngữ văn trong kỳ thi đại học ở Thanh Đài đều là học sinh của anh ta. Bình thường là một người rất ôn hòa nhã nhặn, tức lên thì nói năng lộn xộn. “Em làm thế nào mà vào được lớp chuyên vậy hả?” Anh ta chỉ vào bài thi của Tạ Ngữ đang đứng trước bàn làm việc.
Bảng xếp hạng kỳ thi thử cuối năm, Tạ Ngữ dường như không hề quan tâm đến, cô nàng ở đấy nhưng hồn không biết đang phiêu dạt trong tầng mây nào, thu mắt quay lại nhìn, mơ mơ màng màng. Một kỳ nghỉ hè, da phơi thành màu mật ong, tóc cột đuôi ngựa rất đúng quy cách, chỉ là ngọn tóc trông giống như bất cẩn bị dính thuốc nhuộm, màu sắc sặc sỡ, mỗi khi đong đưa dưới ánh nắng, giống như một vòng cầu vòng lướt qua, móng chân mười đầu ngón chân ló ra khỏi đôi xăng-đan thì được tô màu đen thần bí.
“Dạ, thầy Mạnh, thầy đang nghi ngờ em hay là nghi ngờ thầy hiệu trưởng Trịnh vậy?” Đối mặt với chất vấn của Mạnh Ngu, Tạ Ngữ chỉ hơi ngước mắt lên, rung đùi, “Thầy nghĩ em thế nào, em không sao cả, nhưng hiệu trưởng Trịnh là ‘sếp lớn’ của thầy, thầy cũng muốn hỏi trực tiếp thầy ấy như thế này sao?”
Mạnh Ngu lạnh lùng ngồi đó, hai tay khoanh trước ngực, mắt kính màu vàng dưới ánh đèn lóe ra một tia lạnh lùng. Không sai, để bảo đảm chất lượng của lớp chuyên, mỗi một lần thi tuyển chọn, Trịnh Trị đều tham gia vào toàn bộ quá trình. Anh ta khẽ thở dài, ra lệnh cho mình bình tĩnh. “Tác giả của ‘Phong kiều dạ bạc’ là ai, em không biết hay là giả vờ không biết?”
(Phong kiều dạ bạc: một tác phẩm của nhà thơ Trương Kế)
“Mao Ninh, bài hát đó từng rất nổi tiếng, những người ở độ tuổi của thầy, hầu hết ai cũng đều biết hát vài câu, trăng lặn quạ kêu…” Tạ Ngữ trực tiếp hát luôn.
“Vì vậy tác giả của ‘Triêu hoa tịch thập’ đã trở thành Tôn Hạo, A Phòng Cung không phải em đốt?” Mạnh Ngữ cắt lời cô, ngữ khí sắp bên bờ vực sụp đổ.
(Triêu hoa tịch thập: một tác phẩm của nhà văn Lỗ Tấn)

“Thầy Mạnh, tuy em không phải một người có phẩm cách cao thượng, nhưng em cũng là người có nguyên tắc, em vẫn chưa ngu đến mức đi phóng hỏa hành hung.” Tạ Ngữ với vẻ mặt “tôi rất tức giận”.
Mạnh Ngu nhìn về phía Đồng Duyệt, Đồng Duyệt lặng lẽ dời mắt ra ngoài cửa sổ, im lặng nhìn trời xanh.
“Vậy còn ‘Mười đại cực hình Mãn Thanh’?” Thầy Triệu Thanh dạy Toán từ bên ngoài bước vào đặt bài thi xuống, khóe miệng mang nụ cười xấu xa.
“Triều Thanh có quyển sách này sao, em chưa đọc bao giờ.” Tạ Ngữ rất thành thật nhìn Triệu Thanh.
“Em về lớp sửa lại bài thi trước đi, chép lại câu sai mười lần.” Mạnh Ngu đen mặt, trừng Triệu Thanh một cái, ngăn cản không cho anh ta phát huy, tiện tay đưa bài thi cho Tạ Ngữ. Tạ Ngữ kháng nghị: “Không phải chứ, thầy Mạnh, chép đề là chuyện của học sinh tiểu học làm.”
Mạnh Ngu lạnh lùng nói: “Em nghĩ em thông minh hơn học sinh tiểu học bao nhiêu?”
Tạ Ngữ đỏ bừng mặt: “Thầy Mạnh, câu nói châm chọc này của thầy là có ý gì, không phải chỉ sai có hai tên người thôi sao, sai thì có làm sao chứ, đều là hai người đã chết rồi, ai sẽ ra mặt lật án? Nếu thầy nhìn không quen em thì thầy đá em ra khỏi lớp chuyên đi, dù sao thì em cũng không thích ở cùng với cái đám biến thái đó.”
Trán Mạnh Ngu nổi gân xanh: “Em tưởng tôi không dám?”
Tạ Ngữ ngẩng đầu, tiến về trước một bước. “Tạ Ngữ, quay về lớp đi.” Đồng Duyệt thấy tình hình bất thường, liền vội bước tới giữ Tạ Ngữ lại. Tạ Ngữ không hề cảm kích, cầm bài thi xé làm hai, trừng mắt khiêu khích Mạnh Ngu. Mạnh Ngu tức đến hai tay run rẩy, mắt đỏ ngầu.
“Giáo viên thì giỏi lắm sao, tháng sau, em đã đủ mười tám tuổi, em sẽ có đủ mọi quyền lợi của một công dân. Thầy sỉ nhục em, em sẽ kiện thầy.” Tạ Ngữ buông lời xằng bậy, nghênh ngang bỏ đi.
Triệu Thanh vê cằm, liếc mắt nhìn theo bóng người xa dần của Tạ Ngữ: “Lớp chuyên khóa này rất thú vị, đứa sau mạnh hơn đứa trước.”
“Thật đúng là…” Mạnh Ngu đen mặt, một hồi lâu mới nuốt trở lại ba từ “một đống rác” này.
Triệu Thanh nhếch khóe môi, ngó hai nửa bài thi ở trên bàn, vui vẻ: “Nói thật nhé, tôi cảm thấy việc này không trách học sinh được, nếu trách thì trách văn tự của Trung Quốc chúng ta quá thần kỳ. Bốn chữ tạo thành một cụm từ, đặt ở đâu cũng đúng, cho vào trong thơ, là ý vị của thơ, đặt vào bài hát, là ý cảnh của ca khúc, đặt vào trong miệng, lại là một kiểu thú vị khác. Tây dùng cho Trung, xưa dùng cho nay, thích dùng thế nào thì dùng, hà tất phải hà khắc như vậy chứ?”
Mạnh Ngu không vui nói: “Trong mắt thầy, ngoài thể lỏng thì là thể rắn, đương nhiên không hiểu những chỗ tinh hoa của thơ cổ.”
“Con người thuở ban sơ, ai mà không phải một dòng chất lỏng?” Triệu Thanh không tức giận, vẫn ngả ngớn nói.
Mạnh Ngu và Triệu Thanh trước giờ không cùng một tần số, không thèm tiếp tục tranh luận với anh ta nữa. “Đàn gảy tai trâu! Cô Đồng, tôi tới văn phòng tổ trưởng năm học đây.”
“Thầy Mạnh, Tạ Ngữ có thể là em ấy đang trong thời kỳ nổi loạn…” Đồng Duyệt căng thẳng, sợ Mạnh Ngu thật sự so đo với Tạ Ngữ.
Mạnh Ngữ đỡ mắt kính, thở ra: “Cô yên tâm, tôi tức nhưng vẫn chưa đến mức làm việc ấu trĩ như thế.”
Đồng Duyệt cúi đầu, cười khổ: “Sắp tan học rồi, tôi cũng lên lớp xem sao.” Không thể chấp nhận đến thế nào đi nữa, cũng phải đối mặt, đau đầu thật.
“Cô Đồng, cô biết hôm nay là ngày gì không?” Đồng Duyệt vừa mới bước chân ra khỏi cửa phòng làm việc, Triệu Thanh đã cười hi hi kêu cô lại.
Đồng Duyệt khó hiểu nhìn về phía anh ta. Trong lịch ngày hiện nay của cô, không có ngày nghỉ, ngày lễ, chỉ có còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
“Mùng bảy tháng bảy, lễ Thất Tịch, có hẹn hò không? Nếu không có thì hai chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.” Triệu Thanh mời rất chân thành.
Lễ Thất Tịch à, đúng là một ngày đặc biệt.
“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý muốn theo đuổi cô đâu, thuần túy là ngày lễ này trải qua một mình, có hơi tàn nhẫn. Thật ra tôi muốn ăn tối cùng cô giáo Khả Hân hơn, nhưng tiếc là cô ấy lại đi Thượng Hải mất rồi. Mỗi tháng chạy một chuyến, cô nói xem cô ấy là vì một người hai vì tòa thành đó?”
“Làm sao tôi biết được!” Giọng điệu Đồng Duyệt bất giác không được tự nhiên, lưng cố đứng cho thật thẳng.
Triệu Thanh chép miệng: “Thuyết tương đối hẹp có một nguyên lý cơ bản: Tâm lý của tất cả phụ nữ cùng tuổi đều giống nhau. Cô và cô giáo Khả Hân là bạn học cấp ba, bằng tuổi nhau, trước đây không phải cô cũng một tháng chạy tới Thượng Hải một chuyến hay sao.”
“Anh cho rằng tôi và Kiều Khả Hân là cùng một loại người?” Mặt Đồng Duyệt đen như đít nồi.
Triệu Thanh cười ha hả, đánh giá y như thật: “Cô đẹp, thông minh hơn, còn cô ấy xinh tươi, nóng bỏng hơn, mỗi người có nét đẹp riêng.” Anh ta ngó thấy Đồng Duyệt giống như thật sự tức giận, kịp thời dừng lại, “Đùa thôi, đùa thôi mà, mau đi xem những nụ hoa tương lai của Tổ quốc đó đi, tôi đi sếp đặt một nơi thật đẹp, đêm nay chúng ta  gió mát trăng thanh, bên bờ dương liễu…”
“Ngại quá, tôi có hẹn rồi.”
Triệu Thanh mở to mắt: “Không phải cô vì những lời vừa rồi của tôi mà cố ý tránh né đấy chứ?”
“Thầy Triệu nghĩ nhiều quá rồi.”
Triệu Thanh sờ sờ mũi đánh trống lãng: “Cũng phải, người xinh đẹp giống như cô giáo Đồng đây, sao có thể không có hẹn cơ chứ, có lẽ còn không chỉ một người.”
Đồng Duyệt bước ra khỏi văn phòng, bàn tay nắm chặt mới từ từ thả lỏng, trong lòng giống như nuốt phải sâu bọ, vô cùng buồn nôn.
Không biết sợi dây nào của Triệu Thanh bị mắc nhầm, sao có thể đánh đồng cô với Kiều Khả Hân cơ chứ? Hồi còn ở Học viện âm nhạc Kiều Khả Hân lên giường với một thương nhân giàu có, bị vợ của anh ta bắt gian tại trận, làm ầm ĩ đến tai nhà trường, cho nên, Kiều Khả Hân mới bị điều đến Thực Trung làm một giáo viên âm nhạc bình thường, vốn dĩ cô ta đã được quyết định ở lại trường giảng dạy, hơn nữa bây giờ cô ta… Đồng Duyệt lắc đầu một cái thật mạnh, hít vào một hơi rồi đi xuống bốn tầng lầu, rồi lại đi lên bốn tầng lầu.
Trước mắt là một hành lang dài, lớp chuyên nằm ở cuối hành lang. Hai đầu hành lang, mỗi đầu có hai câu biểu ngữ nổi bần bật, một câu là: Vật một vòng xuân hạ thu đông, đổi một đời không oán không hận; câu còn lại là: Kiếp này hà tất ngủ nhiều, kiếp sau ắt sẽ an giấc. Và chỗ bắt mắt nhất ở cửa cầu thang có đặt một tấm bảng đếm ngược giờ thi đại học to tướng. Những con số đỏ tươi ấy, giống như một tia sáng, sắc nhọn chiếu tới, Đồng Duyệt ý thức được nhắm mắt lại. Cho dù là cô, đứng ở đây, cũng sẽ bất giác cảm thấy căng thẳng, hoảng loạn, huống hồ là các em học sinh, năng động, rạng rỡ, vô tư như vậy, thi trượt một lần, có gì phải kinh ngạc, không thể lý giải cơ chứ?
Khi Đồng Duyệt đi vào lớp học, tâm trạng cô đã bình phục trở lại. Trong lớp rất ồn ào, không biết đang thảo luận chuyện gì, mà có mấy bạn nam hưng phấn tới mức ngồi hẳn lên bàn.
Tính theo thời gian, thì bây giờ vẫn còn đang nghỉ hè. Điều lệ của Thực Trung, lớp 12 đi học trước hai mươi ngày. Thanh Đài là thành phố biển nổi tiếng, tháng bảy tháng tám hàng năm là mùa du lịch của Thanh Đài, Thực Trung lại ở gần biển, đứng trên tầng cao nhất của trường học, ngước mắt liền nhìn thấy đám đông đang nghịch nước trên bãi cát. Tuy bây giờ đã đến cuối mùa, du khách cũng chỉ có tốp năm tốp ba, nhưng so với vẻ ung dung mãn nguyện của họ, thì học sinh lớp 12 và họ thật không giống như ở cùng một hành tinh.
Cuộc đời là độc ác, tàn khốc như vậy đấy.
Nhìn thấy Đồng Duyệt bước vào, mấy bạn nam đang ngồi trên bàn nhảy xuống, lớp học cũng ý thức được mà im lặng trở lại.
Đồng Duyệt đặc biệt nhìn Tạ Ngữ trước, cô nàng đang khoe với bạn cùng bàn dây đeo cặp mới mua, cười tươi như hoa. Haiz, đúng là vô tư quá mà. “Hôm nay Lý Tưởng không đến lớp sao?” Ánh mắt Đồng Duyệt rơi xuống chỗ trống ở hàng ghế cuối cùng. Bạn cùng bàn với Lý Tưởng là cán bộ lớp Hà Dã, đeo kính gọng đen giống Hoa Thần Vũ, trông rất đáng yêu. “Có đến ạ. Học xong hai tiết đầu thì bạn ấy có chút việc nên về trước.” Hà Dã rất lễ phép, lúc trả lời đứng rất ngay ngắn.
Đồng Duyệt gật đầu. Bây giờ Lý Tưởng là mặt tiền của Thực Trung, là báu vật trong lòng của Trịnh Trị, sau này nói không chừng sẽ là học sinh vinh dự của Thực Trung, Thực Trung trước giờ luôn mềm mỏng đối với tiêu chuẩn của cậu chàng. Nói thật, trong lớp có một học sinh như vậy, là giáo viên chủ nhiệm, tự hào cũng có, nhưng nhiều hơn vẫn là áp lực. Thật không biết phải “hầu hạ” như thế nào!
“Mặc dù các nhà khoa học nói thời gian có thể gấp xếp, một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể có cách quay trở về quá khứ, nhưng đó chỉ là một chuyến du lịch tham quan, quá khứ là cố định, không thể thay đổi, nên về kỳ thi thử lần này, cô nghĩ chúng ta còn cần phải tổng kết một chút.” Đồng Duyệt mở quyển tập trong tay ra, vừa muốn nói một hai ba thì phía dưới đã ầm ĩ “nữ thần, nữ thần”.
“Nữ thần” là biệt danh của Đồng Duyệt. Ngày đầu tiên cô đến Thực Trung điểm danh, toàn trường Thực Trung đều chấn động. Không phải nói Thực Trung không có giáo viên nữ trẻ tuổi, nhưng mà xinh đẹp giống như Đồng Duyệt là lần đầu tiên. Nhìn từ xa, Đồng Duyệt rất giống Cao Viên Viên trong “quảng cáo QingZui”, tới gần, Đồng Duyệt lại còn phong độ trí thức hơn Cao Viên Viên ba phần. Kiều Khả Hân như thế, lập tức liền bị đẩy xuống thành cặn bã. Nếu không phải Trịnh Trị dùng việc trừ điểm để trấn áp, thì Đồng Duyệt cũng đã trở thành “người nổi tiếng” một kỳ rồi.
(Quảng cáo QingZui: quảng cáo một loại kẹo thơm miệng do Cao Viên Viên đóng)
“Lời của nữ thần, quả thật đều là thần thoại.”
“Không phải chỉ làm cậu mất mặt lần này thôi sao, yên tâm, lần sau tuyệt đối sẽ mạ vàng và hào quang đầy mặt cho cậu.”
“Chúng ta không thể cứ bá chiếm vị trí hàng đầu như vậy được, cũng phải để cho các bạn lớp hàng xóm láng giềng có cơm ăn với chứ! Nhưng mà thời khắc quan trọng, chúng ta vẫn nên ăn thịt thì ăn thịt, nên uống rượu thì uống rượu.”
Nhìn từng khuôn mặt tràn đầy tự tin này, Đồng Duyệt không biết là mình nên khóc hay nên cười, ánh đèn trên đỉnh đầu dường như cũng không dám nhìn thẳng, chớp chớp mấy cái, tắt “phụt” một cái, mấy bạn nữ ở hàng ghế trước không hẹn mà gặp cùng kêu lên thất thanh.
“Cô ơi, đây!” Trưởng ban đời sống từ phía sau cầm một bóng đèn bước tới, không rõ công tắc là cái nào, dứt khoát tắt hết tất cả các công tắc bóng đèn, trong phòng học lập tức tối đi rất nhiều.
Bóng đèn này vẫn luôn không ổn định, hở ra là tắt. Lúc đứng lên khỏi chiếc ghế ở bục giảng, cơ thể Đồng Duyệt lắc lư vài cái. Đợi một lát, ổn định thân hình xong, cô mới giơ tay cầm bóng đèn. Tất cả nam sinh trong lớp đột nhiên nhào đến phía trước, từng đứa ngẩng đầu lên, mắt mở thật to, giống như đề phòng một khi cô ngã xuống thì sẽ có thể là người đầu tiên đỡ lấy cô.
Các bạn nữ trao đổi ánh mắt với nhau, che miệng cười khúc khích.
“Haiz!” Các bạn nam thở dài, tâm trạng tung tăng bỗng chốc tan nát.
Vốn tưởng Đồng Duyệt kiễng chân nhấc tay, chiếc áo mỏng manh kia khẽ vén lên, từ bên dưới chắc hẳn có thể nhìn thấy cảnh xuân thấp thoáng. Có người nói nữ thần vòng một cỡ A, coi cô ấy gầy chưa kìa! Có người nói là cỡ B, gầy thì gầy nhưng ngực rất đầy đặn. Trong lớp có hai phe A và B, luôn muốn tìm cơ hội phân thắng thua.
Tiếc là nữ thần còn mặc thêm một chiếc áo lót bên trong áo sơ mi, bó sát bụng, đừng nói là cảnh xuân, mà đến cảnh thu cũng không lộ ra chút nào.
“Được rồi!” Đồng Duyệt chỉnh lại đầu dây trong bóng đèn, rồi lắp lên lại.
Trưởng ban đời sống bật công tắc, từng bóng đèn sáng lên, ánh sáng lan khắp mọi ngóc ngách trong lớp học, cũng chiếu sáng tia hụt hẫng chưa kịp che giấu trong mắt các nam sinh.
Đồng Duyệt cong khóe môi, phủi bụi trên tay. “Nếu các em đã hiểu rất rõ bản thân mình, vậy thì hôm nay cô không cho bài tập khác, chỉ một bài cảm nhận sau khi thi thôi, không được dưới một nghìn năm trăm chữ, nét chữ phải ngay ngắn, phải theo tiêu chuẩn của thể đài các. Không giới hạn phong cách, có thể trữ tình, có thể khác người, có thể đau buồn, giờ tự học sáng mai nộp lên bục giảng, cô sẽ đọc từng bài.”
(Thể đài các: một tên gọi khác của thể chữ Khải. Yêu cầu viết bằng mực đen, ngay ngắn, sạch sẽ, cùng một cỡ chữ.)
“Nữ thần không dạy như vậy, bài luận thi đại học có được bao nhiêu chữ chứ.” Tiếng oán than vang vọng bốn bề.
Đồng Duyệt thân thiết dặn dò: “Trên đường về nhà chú ý an toàn, mai gặp lại!” Hừ, cô cũng từng là học sinh đấy nhé, chút mánh khóe đó, đừng tưởng là thoát được mắt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.