Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sẽ không cái gì, Phong Tố Cẩn cũng không có nhẫn tâm nói ra.
Cô không muốn xa Quân Mặc Hàn, dù cho hắn là tạm thời bỏ rơi cô, có lẽ cô cũng sẽ nhớ đến hắn nên cô chỉ muốn đứng tại chỗ chờ, không rời đi.
Thế nhưng cô không thể nói như vậy, nếu như nói vậy, nói không chừng Quân Mặc Hàn sẽ thực sự đưa cô đến chỗ tối để bảo vệ. Cô không muốn, cô muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh Quân Mặc Hàn, coi như có gặp nguy hiểm cô cũng không sợ.
Trước kia cô đã không chịu nổi chật vật, còn sợ nguy hiểm không?
Không, cô đã sớm không sợ, chỉ sợ lại bị bỏ rơi lần nữa.
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ cố chấp của cô, ngẫm lại trước đó cô khóc như vậy, tâm hắn buồn bực đau đớn, chăm chú ôm cô vào ngực.
"Tốt, A Cẩn, em nhớ cho kỹ, anh chỉ cho em một cơ hội này, em không rời đi, sau này cũng không thể rời đi nữa. Sống, là người của anh, chết, cũng là người của anh. Đương nhiên anh sẽ không cho phép em chết, ai cũng không thể động tới em."
Ngang ngược như vậy, cô nghe lại càng hưởng thụ.
Khóe miệng cô câu lên một độ cong vui vẻ, mặt mày cong cong tựa vào ngực hắn.
"Tốt, em là của anh."
Thật ra thì cô muốn nói hắn là của cô, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng nói ra.
Cô luôn cảm thấy hai người vẫn chưa đạt tới cảnh giới kia, cô sẽ cố gắng để Quân Mặc Hàn sớm yêu cô một chsut.
Cô thật sự sợ cô đơn, sợ bị vứt bỏ.
Bóng ma đó, cô thật sự không muốn trải qua nữa.
Hai người nói chuyện, sau khi đều khôi phục tâm tình, Quân Mặc Hàn giải thích với cô.
"A Cẩn, anh sẽ được điều nhiệm đến Bắc Quyền Thành, trở thành thành chủ, cũng chính là chức thị trưởng, em biết, nơi đầu sóng gió..."
"Nơi đầu sóng gió, em cũng cùng anh đứng."
Thực chất bên trong Phong Tố Cẩn có một loại kiêng cường cứng cỏi, cô có thể nhu có thể cương, khiến Quân Mặc Hàn đều lộ chút cảm động.
"Được."
"Tối hôm qua anh đi một chuyến đến trấn Thanh Đằng, nơi đó xảy ra chút chuyện, anh giải quyết một phần quân địch. Có lúc không thể đàm phán cũng chỉ có thể dùng vũ khí lạnh để giết. Anh nói cho em là muốn em biết những chuyện này, đừng nghĩ lung tung, đừng lo lắng."
"Giải quyết xong kẻ địch rồi sao?"
"Ừm, đã giải quyết, tạm thời sẽ không có chuyện gì, đừng lo lắng."
"Ừm, chỉ cần anh không bị thương là tốt rồi."
Một lời nói đơn giản, thật không nghĩ tới có thể làm cho Quân Mặc Hàn động dung, hắn phát hiện vợ của mình thật đúng là có bản lĩnh khiến hắn không bỏ được.
"A Cẩn, đêm nay chúng ta sẽ phải rời khói biệt thự, lệnh điều nhiệm đã tới, chúng ta phải vào ở trong căn hộ ở một tiểu khu anh vừa bố trí, ba căn phòng, anh vừa nhậm chức, tốt nhất không nên ở biệt thự.
Phong Tố Cẩn gật đầu nói.
"Em hiểu, em sẽ ủng hộ công việc của anh."
"Chỉ là chỗ chúng ta ở, chỉ có hai người chúng ta sống, có thể cũng không thể mời người hầu chăm sóc cho em được."
Phong Tố Cẩn lắc đầu.
"Em có thể chăm sóc cho mình, không cần người chiếu cố."
Nhìn Phong Tố Cẩn cũng không có vẻ không vui, Quân Mặc Hàn cười nhạt.
"Đã như vậy, tối nay chúng ta liền phải chuyển nhà."
Phong Tố Cẩn không nghĩ tới liền nhanh như vậy, nói gió liền mưa?
Thần sắc Quân Mặc Hàn rất nghiêm túc, Phong Tố Cẩn biết đây là nghiêm túc.
Cô nhanh chóng rời giường tắm rửa một cái rồi mới thu dọn chút đồ, đồ vật của cô rất ít, tất cả đều là những người hầu mua lại lần nữa.
Quân Mặc Hàn cũng tắm nước lạnh, giảm nhiệt độ trên người xuống.
Hơn một giờ khuya, Quân Mặc Hàn dắt theo Phong Tố Cẩn xuống lầu.
Lúc này lầu một cũng không có ai, thời điểm bọn họ rời đi, Phong Tố Cẩn phát hiện biệt thự giống như thật trống rỗng.
Có vẻ như chỉ còn lại lẻ tẻ vài người.
"Bọn họ cũng sẽ rời đi sao?"
"Sau khi chúng ta đi, bọn họ cũng sẽ rời đi."
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥