Editor: Băng
Phong Tố Cẩn bởi vì nóng, bắt đầu tùy tiện kéo quần áo của mình, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hàng mi run rẩy, làn da trắng như tuyết nhiễm một rặng mây đỏ ửng.
Cô nhìn về phía Quân Mặc Hàn, khó chịu lại không biết nên làm thế nào, đôi mắt trong veo như đóa sen hiện lên một tia câu dẫn, mang theo khát cầu.
Dường như cô rất khao khát muốn tới gần Quân Mặc Hàn.
Bộ dạng Phong Tố Cẩn như thế này chắc chắn là bộ dạng xinh đẹp nhất, mái tóc đen dài uốn lượn rơi trên má tạo thành một sự đối lập rõ ràng với xương quai xanh trắng nõn càng khiến lòng người say mê.
"Nóng quá... Nước..."
Nỉ non trong vô thức, Phong Tố Cẩn dùng đầu lưỡi liếm liếm môi anh đào đỏ tươi.
Quân Mặc Hàn nghiêng đầu nhìn thấy Phong Tố Cẩn như vậy, tâm khẽ rung động khó có thể phát hiện được, siết chặt tay lái, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, tựa như một đóa hoa, lại vô cùng chói mắt.
Sâu bên trong ánh sáng đó lại ẩn ẩn một tia u ám, giống như có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ.
Phong Tố Cẩn sững sờ nhìn vào đôi mắt đó, dường như trái tim đều bị câu dẫn đi.
Cô chỉ biết rằng vào lúc này, cô đặc biệt muốn tới gần nam nhân mị hoặc này, rất muốn rất muốn.
Quân Mặc Hàn vốn định mang cô về nhà, cuối cùng nửa đường lại quẹo vào một cái khách sạn.
Hắn xuống xe, đi thẳng sang cửa bên kia đem Phong Tố Cẩn bế xuống.
Phong Tố Cẩn giống như một con rắn xinh đẹp, không xương dựa lên người Quân Mặc Hàn, hai tay ôm cổ hắn, dùng sức cọ xát, hôn lên thân thể sạch sẽ của hắn, say mê đến mức không thể ngừng được.
"A, thơm quá, thật thoải mái..."
Quân Mặc Hàn chịu đựng sự trêu chọc của Phong Tố Cẩn, lấy một tấm thẻ màu đen trong túi quần, quẹt thẻ rồi ôm cô lên phòng trên tầng cao nhất. Tấm thẻ đen này của hắn ở trong chuỗi khách sạn đều có thể dùng được.
Quân Mặc Hàn một cước đóng cửa lại, đi vào đem Phong Tố Cẩn đặt trên giường.
Chỉ là Phong Tố Cẩn ôm lấy cổ Quân Mặc Hàn, ôm chặt không buông, sắc đỏ trên mặt càng lúc càng xinh đẹp.
"Nóng... Nóng..."
Trong đôi mắt không chút gợn sóng của hắn lóe lên một tia u ám, cầm lấy tay Phong Tố Cẩn đặt xuống.
"Ngoan, nghe lời, tôi đi lấy nước cho cô."
"Nước, nước... Khát..."
Phong Tố Cẩn bỗng ngẩng đầu, vừa lúc Quân Mặc Hàn đang quay đầu, khiến môi hai người liền chạm vào nhau, một cảm giác mềm mại ngọt ngào truyền thẳng vào đầu Quân Mặc Hàn, oanh một tiếng giống như nổ tung.
Đôi mắt mị hoặc của Quân Mặc Hàn lóe lên một tia nguy hiểm, tựa như trong thân thể có một cỗ sóng ngầm, lập tức sẽ trào ra.
Hắn duỗi người, bắt lấy cánh tay Phong Tố Cẩn đặt trên đỉnh đầu của cô, trực tiếp nghiêng người, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn của Quân Mặc Hàn nhìn như ôn nhu, lại ẩn chứa sự thô bạo ngang ngược, làm cho Phong Tố Cẩn không thể nào trốn tránh.
Hắn dùng lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi anh đào của cô, nhẹ nhàng cắn môi cô khiến Phong Tố Cẩn vô thức rên thành tiếng, thời điểm cô hé môi, Quân Mặc Hàn tiến thẳng vào trong.
Hắn cắn nuốt toàn bộ hô hấp của cô, khiến cô chỉ có thể càng dựa vào hắn, khát cầu hắn.
"Khát không?"
Thanh âm khàn khàn trầm thấp vang bên tai Phong Tố Cẩn.
Thân thể Phong Tố Cẩn vốn đang nóng như lửa, lại nghe được thanh âm dễ nghe như tiếng đàn cổ, theo bản năng mở miệng.
"Khát, khát..."
"Muốn cái gì?"
"Muốn... Muốn..."
Quân Mặc Hàn hôn lên làn da cô, khiến toàn thân Phong Tố Cẩn run rẩy lợi hại.
Tay hắn tựa như có ma lực, làm cho toàn thân cô như bị điện giật, khát cầu không chút nào tan đi, ngược lại càng thêm nóng hơn, cả người cũng đều như thế.