Editor: Sà
Tống Thu Doãn bị đánh đến hồ đồ, đột nhiên không kịp phòng bị bị ăn một cái tát như vậy, chân mang giày cao gót lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Cô ta cứ như vậy té ngã trên mặt đất, chân thì đau, trên mặt vẫn còn dấu bàn tay hồng hồng của Phong Tố Cẩn, một hồi đã sưng lên.
Có thể thấy được, Phong Tố Cẩn đã dùng lực mạnh đến thế nào.
Khi còn nhỏ, Phong Tố Cẩn đã cùng mẹ luyện tập võ thuật, cho nên một cái tát như vậy là hoàn toàn dùng hết sức lực của cơ thể.
Tống Thu Doãn trừng lớn mắt nhìn Phong Tố Cẩn, cả người đã run lên vì tức giận, ngón tay chỉ vào Phong Tố Cẩn có chút run rẩy.
"Cô... Phong Tố Cẩn, cô dám đánh tôi, tôi chính là tiểu thư của Tống gia, cô cứ chờ xem, ông ngoại của tôi, Mễ gia sẽ không bỏ qua cho Phong gia các người đâu."
Phong Tố Cẩn ngồi xổm xuống, bắt lấy ngón tay của Tống Thu Doãn mà gập lại.
"A.. Buông tay, đau.. Buông tay.."
Tống Thu Doãn chính là đại tiểu thư đã được nuông chiều từ bé, chưa từng trải qua chút đau khổ nào, chỉ có lần này bị Phong Tố Cẩn đánh như vậy, cô ta đau đến nỗi sắc mặt đều đã trắng bệch.
Phong Tố Cẩn nhìn sắc mặt của Tống Thu Doãn, đột nhiên cảm thấy bộ dạng đau đớn vặn vẹo này của cô ta khiến tâm tình của cô vô cùng thoải mái.
Quả nhiên, Phong Tố Cẩn cô đã chịu nhiều khổ cực như thế, trong lòng cũng chẳng phải là loại người tốt lành gì.
Trước kia cô nhẫn nhịn chẳng qua chỉ là tình thế bắt buộc nhưng bây giờ cô đã là một cái vò mẻ không sợ nứt* rồi!
*vò mẻ không sợ nứt: giống như việc đã hỏng thì không cần phải để ý nữa.
Dù sao bây giờ thanh danh cũng cô cũng đã như thế này, Lam Bắc Thần cũng đã sớm ở bên Liễu Thi Nhã, căn bản sẽ không thực hiện hôn ước gì với cô.
Phong gia không chừng cũng đã sớm hận chết cô.
Chân cô bị thương, không thể khiêu vũ được, cũng không cứu được cha.
Cho nên, bây giờ cô chẳng còn cái lý do gì để mà nhẫn nhịn, ai làm cô không thoải mái, cô liền đánh chết người đó.
"Tống Thu Doãn, cô dùng Tống gia để uy hiếp tôi, mặc kệ cô, tôi còn mong cô dùng Tống gia và Mễ gia đối phó với Phong gia ấy chứ, a, về sau cách xa tôi ra một chút, cô còn dám khiêu khích tôi, tôi thấy cô một lần, sẽ đánh cô một lần, không tin cô cứ thử xem."
Tống Thu Doãn nhìn Phong Tố Cẩn như vậy, thật sự đã bị dọa đến choáng váng, một câu cũng không dám nói ra.
Trong nhận thức của cô ta, từ trước đến nay Phong Tố Cẩn đều luôn tỏ ra ôn nhu ấm áp, hơn nữa cho dù có bị người khác bắt nạt thì cô cũng sẽ nhẫn nhịn. Nhưng từ khi nào mà cô đã trở nên đáng sợ như vậy?
Cuối cùng chờ đến khi Phong Tố Cẩn đã rời đi, Tống Thu Doãn mới hét ầm lên.
Phong Tố Cẩn cũng không quan tâm người khác nghĩ về cô như thế nào, dù sao tin tức đưa lên cũng là như thế, cô cũng không ngại hung ác hơn nữa.
Sau khi Phong Tố Cẩn rời khỏi quảng trường cũng không biết mình nên đi đến nơi nào.
Nhiều năm như thế, cô cũng chẳng khác lục bình là bao, hoàn toàn không tìm được nơi để về, không tìm được một mái nhà thật sự.
Nói thật, Quân Mặc Hàn thật sự khiến cô động lòng, nhưng người tốt như vậy, cô có thể nhận được sao?
Phong Tố Cẩn lấy di động xem thời gian, thấy có vài cuộc gọi nhỡ, có của Phong gia, còn có của viện điều dưỡng.
Không biết vì sao, Phong Tố Cẩn cảm thấy lo lắng trong lòng, cô nhanh chóng gọi lại cho viện điều dưỡng.
"Phong Tố Cẩn, tại sao bây giờ cô mới nghe điện thoại?"
"Dương Linh, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cha tôi có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"
Dương Linh là nhân viên hộ lý ở viện điều dưỡng, trước kia Phong Tố Cẩn thường đi thăm cha, hai người cũng coi như là có quen biết, ở viện điều dưỡng xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng sẽ nói cho cô biết.
"Ai, Phong Tố Cẩn, tôi nói cho cô biết, trong viện có người đang đưa cha của cô đi kìa!"
Sắc mặt Phong Tố Cẩn trở nên hoảng sợ.
"Tại sao lại như vậy? Hôm qua chẳng phải vừa thỏa thuận, chi phí của tháng sau, tôi cũng sẽ trả mà."
"Sáng nay người của Phong gia đến, nói là chỉ thị của lão phu nhân, mặc kệ cha cô."
Ngắt điện thoại, Phong Tố Cẩn liền nhanh chóng bắt xe đến viện điều dưỡng, vừa đến dưới lầu, đã thấy hai người nâng cáng, muốn đem cha cô đi.