Sủng Em Trọn Đời

Chương 11: Trở về Lâm gia




Sáng sớm hôm sau, hừng đông còn chưa tỏ. Lục Quân Hạo liền đã tỉnh. Lâm Thiên Tú cuộn tròn thân thể, mặt dán trong ngực hắn mà ngủ thật say, hai gò má trắng mịn khẽ ửng hồng, môi khẽ nhếch, nhìn không có hoạt bát như lúc tỉnh, lộ ra có chút ngây ngô.
Tâm cảm thấy thật mềm mại, Lục Quân Hạo nhẹ nhàng mà dịch Lâm Thiên Tú qua một bên, đắp mền cho cậu, ra ngoài mới gọi lão Trần đến thư phòng gặp hắn.
Lúc lão Trần đến thư phòng, đã thấy Lục Quân Hạo một thân quần áo đơn giản nghiêm chỉnh đang ngồi trước bàn làm việc.
“Lúc trước, lễ vật trong hôn lễ để mang đến nhà Thiên Tú sau ba ngày đã chuẩn bị những cái gì rồi?” Thanh âm của Lục Quân Hạo nhàn nhạt, không có nghe ra được là hắn đang vui hay đang giận.
Nhưng mà lão Trần ở gần cậu chủ là hắn nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không hiểu ý của hắn, lập tức quỳ vội xuống nhận lỗi, “Cậu chủ, là lão Trần sơ sót, xin cậu tha tội, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay.
Lục Quân Hạo nhìn ông hồi lâu, nhìn đến trán ông toát cả mồ hôi lạnh, mới lạnh giọng cảnh cáo: “Ông tự đến phòng chấp phạt của tôi mà chịu phạt đi. Lễ vật hồi môn của Thiên Tú, chọn đồ thật tốt ở phòng chính của tôi, về phần mẹ vợ và em vợ của tôi, chuẩn bị hai phần lễ vật khác, nhớ kỹ, ông sẽ không có lần sau đâu.”
“Vâng, vâng cậu chủ. Tôi biết rồi.” Lão Trần nơm nớp đứng dậy, lau vội mồ hôi lạnh, tôi đi chuẩn bị lễ vật, sau đó sẽ đến chấp phạt lãnh phạt.”
Lục Quân Hạo phất tay, “Đi đi, danh sách lễ vật, ông nhớ đem cho Thiên Tú xem trước.”
Lão Trần vội vội vàng vàng lui ra. Trong lòng vẫn là khiếp sợ, cũng còn may là chỉ chịu phạt, cùng lắm ăn một trận roi thôi, chứ không cái mạng già của ông ta sớm không còn.

Lúc Lâm Thiên Tú tỉnh dậy, liền thấy Lục Quân Hạo đang chạy bộ bên ngoài hoa viên, lúc này hắn đã thay một bộ đồ thể thao màu đen, viền sọc màu trắng, lúc chạy ngang tầm mắt của cậu, sắc mặt hắn nghiêm túc, lại có chút lạnh lùng. Nếu không phải buổi tối hôm qua, cậu ngủ chung được hắn ôm vào trong ngực, thì quả thật lúc này, cậu cũng không có thể tin cái tên tổng tài kia luôn âm trầm máu lạnh lại có mặt cẩn thận ôn nhu như vậy.
Đáy mắt Lâm Thiên Tú bỗng nhu hoà, không nhịn được mà gọi: “Lục Quân Hạo.”
Vừa nghe tiếng của cậu, Lục Quân Hạo quả nhiên dừng lại, sau đó đi đến phía cậu, trên mặt lấm tấm mồ hôi, sắc mặt còn chưa hết thanh lãnh, ánh mắt lại rất bình thản mà nói: “Em dậy rồi, gọi người hầu mang điểm tâm sáng tới, ăn sáng xong, tôi đưa em đến Lâm gia.”
“Ừ.” Lâm Thiên Tú nhìn mồ hôi trên trán hắn, do dự một hồi, rốt cuộc mới dám lấy khăn tay của cậu mà lau đi mồ hôi cho hắn.
Thân thể Lục Quân Hạo theo bản năng mà căng thẳng, có chút cứng ngắc, đợi đôi bàn tay mềm mại kia lướt qua gò má của chính mình, tâm hắn mới dần thả lỏng, mà đáy mắt lại hiện lên một tia ánh sáng sâu thăm thẳm không dễ phât hiện.
Lâm Thiên Tú cũng không có chú ý đến, cậu lau đi mồ hôi cho hắn xong, liền đi dùng bữa sáng với hắn.
Ăn sáng xong, vừa lúc lão Trần cũng chuẩn bị xong quà mừng của Lâm Thiên Tú, ông đi đến trước mặt cậu, đầu cúi xuống cung kính nói: “Cậu Lâm, đây là danh sách quà mừng trong ngày lại mặt nhà ngoại.” Vừa nói vừa đưa một trang tập dài ngoằng cho cậu, sau đó còn hỏi cậu có muốn thêm cái gì vào nữa hay không?
Nhìn cái danh sách trên tờ giấy dài ngoằng kia, còn có mẹ và em gái cậu đều có thêm một món quà mừng nữa, đáy lòng Lâm Thiên Tú bỗng thấy ấm áp. Ngày hôm qua, buổi sáng, rõ ràng lão Trần tỏ rõ thái độ chính là không có thích cậu, đối với cậu cực kỳ qua loa lấy lệ, khẳng định cái ý này chắc chắn là không phải ông ta nghĩ ra.
Vậy thì là ai?
Khỏi nói cũng biết đáp án rõ như ban ngày. Cậu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh một bên, lộ ra một cái nụ cười xinh đẹp, rồi nói: “Lục Quân Hạo nè, cảm ơn anh, tôi thay mẹ và em gái cảm ơn anh đã chiếu cố.”
Biểu tình của Lục Quân Hạo vẫn nhàn nhạt như cũ, nói: “Em không cần cảm ơn đâu.”
Lâm Thiên Tú bật cười, cũng không có nói thêm gì, ăn sáng xong hai người lên xe đi đến Lâm gia. Biệt thự Lâm gia nằm cũng không tính là xa, nhưng muốn đến đó, buộc phải đi đường vòng qua tung tâm thành phố.
Khi được người hầu báo rằng Lục nhị thiếu mang vợ về thăm nhà mẹ đẻ, trên dưới Lâm gia đều nhao nhao lên như chạy lửa. Lâm Kính Thiên lúc này đang cùng vợ cả là Lý Tần Mai đi ở hành lang, vừa nghe liền nhíu mày, “Nó mới gả đi chưa đầy ba bốn ngày, thế nào đã lại về?”
Lý Tần Mai cũng biết chồng bà ta vốn không có thích cái đứa con trai là Lâm Thiên Tú kia cho lắm, nghĩ một lát, chợt bà ta kinh ngạc mà đáp: “Ấy chết, lão gia à, hôm nay chính là ngày cô dâu mới về nhà lại mẹ đẻ đấy.”
Vậy nên sau đó, trên dưới Lâm gia, loạn càng loạn. Cũng không phải là sợ hãi gì Lâm Thiên Tú, mà chủ yếu chính là sợ cái vị kia. Lục nhị thiếu ở Nhạc Thành có ai mà không biết.
Mặc kệ là Lâm Kính Thiên có không thích cái đứa con trai Lâm Thiên Tú như thế nào, hoặc là mặc kệ cho Lục Quân Hạo kia không có được Lục lão gia yêu thương chăm sóc, nhưng xét về quyền lực và địa vị, nhà họ Lục ở Nhạc Thành sớm đã là phật lớn, nhà họ Lâm còn phải nhờ vả nhiều, bởi vậy không thể không nhẫn nhịn.
Càng huống hồ, Lâm Thiên Tú bây giờ đã xem như là nhị thiếu phu nhân của Lục gia, thân phận còn cao hơn cả Lâm Kính Thiên.
Khi xe chạy đến trước cổng lớn, Lý Tần Mai vội vàng kêu người hầu mở cổng trực tiếp ra đón. Còn dặn dò trên dưới người hầu trong biệt thự phải cẩn thận mà hành sự, một loạt mà ra đón người đến.
Chiếc Maybach đen bóng chậm rãi chạy vào khuôn viên. Lục Quân Hạo và Lâm Thiên Tú xuống xe, lúc này Lâm Kính Thiên đã sớm ra đón liền sắc mặt tươi cười không chút nào sơ hở, tựa như đã sớm chờ. “Lục nhị thiếu, nhị thiếu phu nhân, mời vào bên trong, mời vào bên trong.”
Đúng là rất khách khí nha!
Lâm Thiên Tú nghe một câu Lâm Kính Thiên gọi cậu là nhị thiếu phu nhân mà giễu cợt không ít, trong lòng cậu càng là cười lạnh.
Lục Quân Hạo đứng ở cạnh cửa xe, chỉ hơi gật đầu, không thấy thân thiết cho lắm với ba vợ của hắn là Lâm Kính Thiên, vẫn là một dạng kẻ sống chớ gần, “Lão thái thái, Lâm lão gia, công ty ở ngoại thành còn có việc quan trọng, tôi đưa Thiên Tú tới đây, giờ phải đi.”
Nói xong, cũng chỉ nói một câu nữa với Lâm Thiên Tú, “Chờ tôi, xong việc sẽ nhanh đến đón em.” Lâm Thiên Tú còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã lên xe rồi lái đi.
Lâm Kính Thiên không vui vẻ trong lòng cho lắm, nhưng nghĩ đến cái tính tình của Lục nhị thiếu kia trước nay vẫn luôn như vậy, hơn nữa còn nghe Lâm Thiên Tú và hắn hình như bất hoà, vậy nên biểu hiện lúc nãy cũng không có gì làm lạ.
Không có Lục Quân Hạo ở đây, tươi cười của Lâm Kính Thiên dần nhạt đi rồi mất hẳn. Đám người vây quanh Lâm Thiên Tú một hồi rồi mới vào trong sảnh.
Ở Lâm gia, mẹ con Lâm Thiên Tú không được Lâm Kính Thiên yêu thích, từ trước đến hiện tại, mẹ con họ còn không có địa vị trong Lâm gia, ngay cả người hầu cũng lấn lướt họ. Bây giờ Lâm Thiên Tú gả vào nhà họ Lục, một gia tộc vừa lớn vừa tôn quý nhất Nhạc Thành, cậu nghiễm nhiên trở thành nhị thiếu phu nhân gia tộc kia, đương nhiên trên dưới trong nhà họ Lâm lại cành ngưỡng mộ cậu.
Tuy là nói Lâm Thiên Tú bị bắt kết hôn, nhưng hiện tại thấy cậu một thân quần áo xa xỉ, lộng lẫy đắt tiền. Những kẻ ngồi ở sảnh đều phải rửa mắt mà nhìn.
Mà đám người kia còn trái một nhị thiếu phu nhân, phải hai tiếng nhị thiếu phu nhân?
Đương nhiên mọi người trong cái biệt thự này đều không quá thoải mái. Chứ đừng nói là mấy cái vị cậu ấm cô chiêu ở đây từng khi dễ Lâm Thiên Tú…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.