Lúc Lâm Kính Thiên cùng đám người hầu mang Lâm Kính Tập đi rồi, chỉ còn lại Lục Quân Hạo và Lâm Thiên Tú.
Lục Quân Hạo nhìn Lâm Thiên Tú, trong lòng có chút thương tiếc, hắn nói: “Sao em khờ thế, nếu muốn báo thù, còn rất nhiều cách, giết nhanh đánh nhanh như vậy, thì quá dễ dàng cho hắn rồi.”
Hắn bất giác xoa xoa khuôn mặt của cậu lại nói: “Em vội vàng như vậy, khéo lại chịu tội thay cho kẻ khác.”
Hai người đi về phía trước, Lục Quân Hạo lại nói: “Muốn trút giận có rất nhiều cách, em có muốn tôi dạy em không. Một tên liền trúng hai nhạn?”
Lâm Thiên Tú ngước mắt đỏ hoe nhìn hắn, Cậu chẳng qua đang cố gắng kìm nén lại bản thân, không muốn để hắn thấy bộ dạng này của cậu.
Lục Quân Hạo thở dài, chợt kéo cậu vào lòng ngực rắn chắc của hắn, giọng ôn nhu: “Em muốn khóc thì khóc, đừng nén lại làm gì?”
“Hức hức…” Thanh âm nức nở của Lâm Thiên Tú vang lên rất khẽ trong ngực Lục Quân Hạo, nước mắt thấm ướt áo hắn, hắn vỗ lưng cậu, động tác cực kỳ ôn nhu dịu dàng.
Khóc hồi lâu, Lâm Thiên Tú giọng khàn khàn nói: “Cảm ơn anh.”
“Đừng nói cảm ơn với tôi làm gì.” Lục Quân Hạo ôm cậu càng chặt, không vui nói, “Khách sáo với tôi làm gì chứ?”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, thấy mặt mũi Lâm Thiên Tú chật vật đến khó nhìn, Lục Quân Hạo hỏi: “Em có muốn về nhà không?”
“Không, tôi đi thăm mẹ đã.” Lâm Thiên Tú lắc đầu nói.
Hai người từ lối rẽ đi qua một gian nhà khác trong trang viên. Hai mắt của Lâm Thiên Tú còn đỏ hoe, cậu sợ mẹ lo lắng nên không có vội đến biệt viện của bà, liền dẫn Lục Quân Hạo đến hồ ngắm cảnh phía sau trang viên.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Trầm mặc mà nhìn mặt hồ không gợn sóng phía trước, Lâm Thiên Tú liền trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Lục Quân Hạo, khi còn bé, tôi bị Lâm Kính Tập mang đến đây.”
Ánh mắt của Lục Quân Hạo chợt thoáng hơi sâu, bàn tay hắn chợt nắm chặt tay Lâm Thiên Tú.
Thanh âm của Lâm Thiên Tú khẽ run, nói: “Chỉ là lần đó, hắn không có kịp làm gì, bị tôi đánh bất ngờ, sau đó hắn phải nhập viện.”
Lục Quân Hạo im lặng nghe, mà Lâm Thiên Tú vẫn tiếp tục nói: “Lục Quân Hạo à, anh có từng bị ghét bỏ hay không? Ba tôi…” Thanh âm của cậu chợt lạnh đi, “Tôi luôn không hiểu nổi, cùng là con mà ông ta tạo ra, vậy thì tại sao Lâm Kính Thiên chỉ ghét bỏ mình tôi, có lúc tôi nghĩ có lẽ tại vì mẹ tôi làm ở bar, nhưng mà bây giờ có lẽ không phải chỉ có như vậy…”
Cậu hơi chua xót mà nói: “Có lẽ ông ta chưa từng xem tôi là con.”
Lục Quân Hạo nhíu mày, hắn từ cái lúc hiểu chuyện thì chẳng có biết cái việc sẽ an ủi ai bao giờ, nghĩ ngợi cả buổi mới nói, “Em đừng buồn làm gì, tôi cũng không có khá hơn em đâu. Khi bé, tôi được thầy đoán số nói là thiên sát cô tinh, ba tôi ông ấy từng muốn tôi chết, nhưng lại không thành. Cuối cùng chỉ có mẹ tôi là yêu thương bảo vệ tôi suốt những năm tôi còn nhỏ cho đến khi bà mất.”
Lâm Thiên Tú kinh ngạc, nhìn biểu cảm của Lục Quân Hạo, cậu liền có chút thông suốt. Nghĩ lại thì Lục Quân Hạo sinh ra đã là trong hào môn danh gia vọng tộc. Mẹ hắn lại mất sớm, lại chẳng có được chủ tịch Lục yêu thương, khi vừa hiểu chuyện hắn đã phải bôn ba ở phương bắc tự sinh tự diệt. Bao nhiêu nước mắt mồ hôi cực chẳng đã, ai sẽ biết được.
Nhưng Lục Quân Hạo là một người sống khá nội tâm, nên hắn chưa bao giờ sẽ nói chuyện khổ hay sướng cho bất kỳ một người nào.
Lâm Thiên Tú nghĩ đến những gì kiếp trước mà Lục Quân Hạo phải chịu, lòng cậu chợt chua xót, những gì cậu gánh phải, nào có bằng một phần của hắn.
“Không có gì đâu, nếu ông ta ghét tôi, thì tôi cũng không để tâm đâu. Đều không đáng mà.” Lâm Thiên Tú nói.
Lục Quân Hạo gật đầu, xoa xoa tóc cậu, “Ừ, em còn có tôi mà.”
Lục nhị thiếu thẳng tính chẳng biết nói lời hoa nhã, hay lời âu yếm chân thành, hắn nói thật, nói đúng, nói những điều quan trọng, đối với hắn, hành động đôi khi hay hơn cả những lời hoa mỹ. “Em còn có tôi mà.” Đúng là như vậy, cậu còn có hắn, năm từ kia vậy mà ghim sâu vào lòng Lâm Thiên Tú lúc này.
Cậu nhìn hắn đến ngốc, nghĩ rằng nếu như đời trước, cậu dũng cảm hơn một chút, mạnh dạn hơn một chút, trực tiếp hơn một chút, liền đã không phải chết, cậu và hắn có thể đã đi con đường khác không?
Hắn thương cậu như vậy, quý mến và dung túng cậu như vậy, nếu như khi đó, cậu chỉ cần nói với hắn một câu thôi thì có phải hắn sẽ mãi mãi đứng phía sau mà bảo vệ cậu hay không?
Bao nhiêu suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu Lâm Thiên Tú, đến khi hoàn hồn, cậu hơi nghiêng đầu, bất giác lấy cả hai tay ôm Lục Quân Hạo, cảm nhận được cả tiếng tim đập của hắn, cuối cùng cậu cũng chỉ nói được hai từ, “xin lỗi.”
Lục Quân Hạo thở phào một hơi, lại xoa đầu cậu. “Chúng ta đi gặp mẹ em thôi.”
“Ừm.” Lâm Thiên Tú gật đầu, ổn định lại tâm trạng, sau đó kéo tay Lục Quân Hạo mà đi.
Lục Quân Hạo rũ mắt nhìn cậu, thiếu niên trong lòng đuôi mắt hãy còn đỏ, nhưng lúc này đã nở nụ cười, thần sắc cũng không còn ủ rũ nữa.
“Đi thôi.” Lục Quân Hạo thấy ngọt trong tâm, biểu tình thập phần nhu hoà.
Hai người đi về biệt viện phía tây, ánh mặt trời dần ngả về chiều, kéo dài hai cái bóng người in cả lên mặt nước trong veo nơi hồ ngắm cảnh kia…