Nhìn con trai thật sự đã có vài phần trầm ổn, Dư Tuyết cười cười: “Tú Tú, con không cần lo lắng vậy. Sức khoẻ của mẹ, mẹ đương nhiên biết. Cũng đã là bệnh lâu năm rồi, có đổi bác sĩ khác cũng không có khả quan.”
Bà vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, lại nói: “Mẹ thì không có sao cả, chỉ cần con và Thiên Tâm an bề gia thất là tốt rồi. Mẹ dù thế nào cũng sẽ chịu được cho đến khi hôn sự của em con diễn ra đã chứ.”
Lâm Thiên Tâm đang ngồi bên cạnh mẹ mình, nghe bà nói vậy, cô bất giác đỏ mặt xấu hổ gọi bà, “Mẹ à..” Cô trước giờ cũng chỉ có thể ở trước mặt mẹ và anh trai của mình thì mới có một hai phần nữ tính.
Lâm Thiên Tú bất giác siết chặt nắm tay, đôi mắt đầy trầm tĩnh mà nhìn đến cô em gái của cậu, “Ngày cưới đã định rồi hả mẹ? Sao lại nhanh như vậy, con bé mới có hơn 17?” Em gái cậu vừa mới trưởng thành, thiếu nữ cúi đầu thẹn thùng, tuy cô hơi yếu đuối, nhưng lại trong sáng phấn nộ như một đoá sen trắng, chẳng giống như kiếp trước mà cậu gặp lại, một dạng héo úa như phù dung về đêm.
“Là cuối tháng này.” Dư Tuyết vừa cười vừa trìu mến mà vuốt mái tóc đen dài của Lâm Thiên Tâm. Rồi lại có chút không nỡ mà nói: “Mẹ định mở lời với ba con, rằng hãy để Thiên Tâm đủ 18, nhưng bên nhà họ Chu bên kia nóng lòng, còn nói cuối tháng này là ngày tốt, ngay cả bà nội con và ba con, hai người cũng đã đồng ý rồi. Mẹ cũng là không có quyền.”
Chồng sắp cưới của Lâm Thiên Tâm là con trai duy nhất của tập đoàn Chu thị. Chu Thư Hàn.
Hiện tại Chu Thư Hàn đang nắm chức phó giám đốc của công ty, thân phận cũng không tính là quá tệ. Tính tình lại khá ôn hoà, xét thân thế cả hai nhà đều không kém quá xa, hơn nữa chủ tịch Chu và Lâm Kính Thiên đều là bạn trí thân, nên mối hôn sự này đúng là vừa hợp.
Đời trước Lâm Thiên Tú vẫn nghĩ rằng, em gái cậu cuối cùng cũng gả đến được chỗ tốt, chỉ là không ngờ cô lại chết, không chỉ vậy còn là một thi hai mạng. Mà lần gặp cuối cùng, cậu cũng chẳng biết nguyên do vì đâu cô em gái cậu yêu thương lại chết. Nhà họ Chu lại xem như chẳng có chuyện gì, chỉ nói là tai nạn nhất thời. Sau đó cậu lại nghe được tin, rằng Chu Thư Hàn kia có nhân tình bên ngoài. Sau còn mang cô ả kia về, khiến Lâm Thiên Tâm khó xử, uất ức không biết kể cùng ai, cuối cùng mang theo uỷ khuất mà chết.
Về sau nữa, Lục Quân Hạo lên nắm quyền Lục thị, một tay hắn thâu tóm tất cả các công ty lớn nhỏ, trong đó có cả Chu thị, nhà họ Chu phá sản, không còn gì, con cái ra đường mà ở, chết đói chết khát, bị đòi nợ, bị ép vào đường cùng rồi tự sát mà chấm hết, đấy mới gọi là quả báo.
Lâm Thiên Tâm kiếp trước chết không rõ ràng, hiện tại cô em gái này vẫn nguyên vẹn như vậy, Lâm Thiên Tú sẽ lại không để cô rơi vào thảm cảnh. Mấy kẻ ở Chu gia kia, chẳng có ai là tốt, cùng một dạng đầu trộm đuôi cướp như Lâm gia. Cho nên cậu phải bảo vệ Lâm Thiên Tâm không dính dáng đến mấy con người kia.
Nghĩ rồi nghĩ, trong lòng cậu đã có quyết định, cậu nhìn thoáng qua Lâm Thiên Tâm sắc mặt nhuận hồng. Cậu sẽ chuẩn bị một chỗ dựa thật vững, để lúc cậu kéo em gái về bên cậu, chuyện từ hôn sẽ không ảnh hưởng đến cô. Tên Chu Thư Hàn kia nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ làm hỏng cuộc đời em gái cậu lần nữa.
“Mẹ, cái hôn sự này, hãy để từ từ đi. Con không nghĩ tên Chu Thư Hàn kia là người tốt tính đâu.” Lâm Thiên Tú nói.
Dư Tuyết nhìn Lâm Thiên Tú hơi nghi ngờ mà hỏi con trai: “Sao con lại nói vậy, chắc con hiểu lầm gì rồi, trước ta còn nhờ chú Từ xem một chuyến, Chu Thư Hàn kia quả thật tốt đó. Mà nhà họ Chu gia giáo cũng nghiêm lắm.”
“Không được, con không yên tâm.” Lâm Thiên Tú cắt ngang lời mẹ cậu, “Mẹ, chuyện này có đã nhờ anh Quân Hạo cho người điều tra rồi, họ Chu kia quả là không có tốt. Hắn ta rất lăng nhăng. Bên ngoài có mấy ả nhân tình nữa đấy. Con không muốn em gái con đau khổ.”
Chuyện này thật ra thì Lâm Thiên Tú cũng không định kéo theo Lục Quân Hạo vào. Nhưng nếu nói cậu một mình điều tra, mẹ cậu nhất định sẽ không tin. Nhưng nếu nói chuyện này qua tay Lục Quân Hạo mà biết, thì chắc chắn mẹ cậu sẽ tin.
Quả nhiên Dư Tuyết nghe xong, trán hiện thêm vài nếp nhăn, “Vậy chẳng phải Tâm Tâm sẽ chịu thiệt sao? Nhưng mà ngày cười đã định, sính lễ cũng lấy rồi, ba con, ông ta sẽ không từ bỏ, vì mặt mũi ông ta rất cao.”
“Mẹ yên tâm, tự con có cách.” Lâm Thiên Tú kiên định nói, sau lại nắm bàn tay nhỏ của Lâm Thiên Tâm, cậu nói: “Thiên Tâm, nói cho anh biết, em có thật sự muốn lấu Chu Thư Hàn?”
Lâm Thiên Tâm bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn người anh trai này, cả cô và anh đều có rất nhiều nét giống mẹ, xinh đẹp đến khó tin. Cô biết bản thân thật sự không muốn kết hôn với họ Chu kia, cô hiện tại chỉ muốn đi học tiếp sau đó ra trường làm một giáo viên chân chính, vậy là tốt rồi. Chuyện kết hôn nếu không phải ba cô ép uổng, cha đặt đâu con ngồi đó thì còn lâu cô mới đồng ý, huống hồ cô càng không muốn cả nhà làm khó mẹ cô chỉ vì chuyện này.
Lúc này tự nhiên có một lời hứa kiên định, như một bậc thang chắc chắn giúp cô bước qua bùn lầy, cô đương nhiên muốn thử, Lâm Thiên Tâm nói: “Anh, em không muốn kết hôn. Anh giúp em đi.”
“Được.” Lâm Thiên Tú vui vẻ trong lòng, đây chính là đáp án mà cậu muốn nghe. Chỉ cần Lâm Thiên Tâm không muốn, vậy thì bằng mọi giá sẽ bảo vệ đứa em gái này, dù phải trả bất kỳ giá nào.
Cậu một đời này sẽ nhất định bảo hộ được mẹ và em gái thật tốt.
Dư Tuyết ngồi xem con trai và con gái, bà vui vẻ, sắc mặt cũng tốt lên, nắm tay con trai, “Tú Tú trưởng thành rồi, che chở cho mẹ và em được rồi.”
Lâm Thiên Tú nhẹ ôm lấy mẹ cậu, “Mẹ, mẹ nhớ phải giữ sức khoẻ thật tốt. Sau này con sẽ bảo hộ mẹ và Tâm Tâm một đời.”
Hai mẹ con vui mừng một hồi, sau đó tách ra. Chuyện còn rất nhiều nói không hết, nhưng chuyện từ hôn của em gái còn quan trọng hơn nữa.
Lâm Thiên Tú và Lục Quân Hạo rời đi sau đó. Cậu căn dặn Triệu Tuân ở lại cùng mẹ và Lâm Thiên Tâm. Chỉ nói trong nhà họ Lâm đã không còn chỗ nào yên ổn, Triệu Tuân ở lại chăm sóc cho hai người thì cậu mới yên tâm.
Rời khỏi biệt viện của mẹ, Lâm Thiên Tú cùng Lục Quân Hạo rẽ phải rồi đi thẳng đến hoa viên sau biệt viện của lão thái thái. Còn chưa đi hết hoa viên, Lâm Thiên Tú mới ngập ngừng hồi lâu rồi hỏi dò, “Lục Quân Hạo, anh không có gì hỏi tôi sao?”
“Hỏi em chuyện gì?” Lục Quân Hạo nâng mi hỏi.
“Chuyện nhà họ Chu và cả Triệu Tuân nữa.” Lâm Thiên Tú có chút ái ngại nói.
“Không có gì.” Lục Quân Hạo lắc đầu, nhìn cậu rồi nói: “Thiên Tú, nhà họ Chu không phải người dễ chọc. Em nếu muốn đấu với họ, phải nắm được thóp của họ.”
Lâm Thiên Tú hơi ngạc nhiên, nhìn hắn thật lâu.
Hắn nói xong, không có đợi Lâm Thiên Tú phản ứng, liền kéo tay cậu lại đi về phía trước rồi nói: “Còn có Triệu Tuân, đó là người làm việc cho tôi, tôi mang cho em, em không cần hỏi ý tôi, tuỳ ý mà sai bảo cậu ta. Cái gì của tôi cũng là của em.”