Đang trầm tư, tiếng của chú Từ bên ngoài bỗng vang lên, rồi sau đó là tiếng cánh cửa đẩy vào, tiếng bước chân trầm ổn, Lâm Thiên Tú quay đầu nhìn, liền thấy Lục Quân Hạo thanh niên chuẩn soái ca đang hướng về phía cậu, thong dong mà đi đến.
"Lục Quân Hạo." Lâm Thiên Tú không tự giác mà cười lên, đứng dậy nghênh đón.
Đến trước mặt hắn, Lâm Thiên Tú mới phát hiện cả người hắn đều là mùi rượu, hẳn là uống khá nhiều, cậu duỗi tay đỡ hắn, lại phát hiện Lục Quân Hạo cao hơn cậu cả một cái đầu, dáng người hắn cao lớn, hữu lực, cơ thịt cứng rắn, cường tráng.
Cũng may Lục Quân Hạo dù uống nhiều rượu, tinh thần của hắn vẫn thập phần rõ ràng, không động không nháo, tùy ý để cậu đỡ hắn đi đến mép giường mà ngồi xuống.
Để hắn ngồi yên ổn rồi, Lâm Thiên Tú lại mang theo chú Từ đến phòng bếp nấu một bát canh giải rượu, chờ khi trở về, lúc trở về lại phòng đã nhìn thấy Lục Quân Hạo chăm chăm mà nhìn cậu, ánh mắt khó lường, khuôn mặt hắn trầm túc, hai chân mày nhíu lại, làm còn tăng thêm vài phần lãnh khốc, vô tình.
Lâm Thiên Tú đánh trống trong lòng một cái, cậu theo bản năng mà có chút sợ hãi. Ngay sau đó lại nhớ đến cảnh tượng kiếp trước, người đàn ông này ôm cậu chặt trong lòng mà an ủi khi cậu bị thương sắp chết, lập tức dây cung căng thẳng trong lòng liền trùng xuống.
Chậm rãi thở ra một hơi, Lâm Thiên Tú ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng chén cười nói: "Lục Quân Hạo, anh uống chút canh tỉnh rượu trước đi?"
Ánh mắt Lục Quân Hạo dừng trên bàn tay đang bê chén, ánh mắt hắn hơi run, tay của Lâm Thiên Tú rất đẹp, ngón tay trắng như tuyết thon nhỏ còn đẹp hơn tay phụ nữ, đầu ngón tay vừa cong lại, tạo thành một hình cung rất bắt mắt, móng tay cũng cắt sửa sạch sẽ, dưới ánh đèn phòng nhu hòa như có chút màu hồng hồng nhạt.
Hầu kết của Lục Quân Hạo bỗng chuyển một cái, chẳng nói chẳng rằng cầm canh giải rượu một hơi uống hết. Uống xong đặt chén, không khí lại trầm xuống. Lục Quân Hạo vốn đã ít lời, mà Lâm Thiên Tú vì chuyện tân hôn mà có chút thấp thỏm không yên.
Đời trước, cậu và Lục Quân Hạo chưa từng chung chăn gối.
Khi đó lòng cậu đầy sợ hãi, đối mặt với Lục Quân Hạo một gương mặt tràn đầy lệ khí, không bị dọa sợ cũng là cừ lắm rồi. Ngay cả khi uống rượu giao bôi, cũng một mực sợ hãi mặt không biểu tình. Sau đó hình như Lục Quân Hạo liền đến thư phòng vì nhìn thấy được cậu dường như rất sợ hắn, nên về sau đó nữa, hắn vẫn chỉ ngủ ở thư phòng, nghĩ lúc đó cậu còn cảm thấy cực kỳ vui mừng vì thoát được một kiếp.
Chỉ là ở đời này, không thể lại đi nhầm đường xa như vậy nữa.
Chuyện hai người đàn ông lấy nhau, rồi chuyện chăn gối, cậu không phải không biết gì cả, Lâm Thiên Tú tự an ủi mình, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, hẳn sẽ không đau. Huống hồ không thể tin vào lời đồn, kiếp trước, cậu nếm đủ rồi, Lục Quân Hạo ở phương diện này, hẳn là cũng không hung hãn như lời đồn đâu?
Lâm Thiên Tú đỏ mặt, đôi mắt lặng lẽ liếc đầu giường một cái, quả nhiên nơi đó đặt một hộp tròn nhỏ tinh xảo, có lẽ là thứ để hỗ trợ cho chuyện kia.
Hơi nắm chặt tay, Lâm Thiên Tú nỗ lực để thanh âm tự nhiên một chút: "Lục Quân Hạ, cũng không còn sớm nữa, không bằng ngủ sớm đi. Tôi hơi mệt." Cật lực bình tĩnh mà nói hết một câu, cậu vô tình để lổ ra một mảnh cổ phiếm hồng.
Lục Quân Hạo vẫn là bất động, duy chỉ có đôi mắt lại càng sâu u hơn.
Hắn không động. Lâm Thiên Tú càng thấp thỏm hơn. Ửng hồng trên mặt cũng không cánh mà lui, chỉ còn lại một phần trắng bệch. Nỗi sợ hãi ban nãy bị áp chế xuống bây giờ đột ngột lại dâng lên một tầng, cậu không biết làm sao mà nhìn hắn.
Hai người bọn họ sóng vai ngồi trên giường, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rồi nhìn chân, trầm mặc thật lâu, Lâm Thiên Tú thấy tuy Lục Quân Hạo không động, nhưng cũng không rời đi hoặc là nổi giận. Mới hơi an tâm, cậu nghĩ đến cái mặt dây chuyền ngôi sao vẫn luôn được hắn nắm chặt trong tay cho đến lúc xuống mồ, lá gan cậu lại to lên một chút, đơn giản mà trấn tĩnh lại, mặt đỏ lên, chậm rãi chủ động mà nhích đến gần Lục Quân Hạo, đôi tay chống lên vai hắn, chủ động hôn lên môi người kia.
Nếu người không tới, thì ta tới.
Môi người đàn ông trẻ tuổi có chút khô, nhưng mềm mại, còn mang theo chút ấm áp, Lâm Thiên Tú cọ mấy cái quanh môi hắn, liền không biết nên làm bước tiếp theo như thế nào, cả hai đời, cậu cũng chưa có chút kinh nghiệm nào, chẳng thân mật với phụ nữ, cũng chưa bao giờ thử qua với đàn ông, đối với loại chuyện phòng the này, cậu hoàn toàn mù tịt, hôn môi qua loa, đã là giỏi rồi.
Cậu còn đang chần chờ không biết có nên lùi lại hay không thì bất giác bị người kia mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thật chặt, người kia vốn im lặng để tùy ý cậu trêu chọc, lúc này lại đảo khách thành chủ, ngậm lấy cánh môi của cậu. Môi răng của cậu bị cạy ra, đầu lưỡi của hắn tiến quân đến thần tốc, hôn môi còn hơn đánh trận, mang theo đầy hơi thở lãnh ngạnh, bá đạo.
Lâm Thiên Tú bị hôn đến có chút không thở kịp, hai tay theo bản năng mà ôm lấy cổ Lục Quân Hạo, mềm mại mà dán lên người hắn.
Thật lâu sau, Lục Quân Hạo mới buông cậu ra, bàn tay thon dài theo độ cung của khuôn mặt trượt xuống, nắm lấy cằm cậu, ánh mắt mang theo chút dò xét hỏi: "Em không sợ tôi...Không trốn tôi sao?"
Lục Quân Hạo hắn sớm đoán được Lâm Thiên Tú không đồng ý đám cưới này, dù sao hắn cũng là cố chấp khu khư mà dùng quyền thế ép người ta cưới vào cửa, huống hồ theo như thư ký của hắn tra được, bên Lâm gia, Lâm Thiên Tú hình như còn có một người anh họ, tên kia khá là ân cần đối với cậu, quan hệ của hai người coi bộ rất thân thiết...
Hắn cũng đã sớm chuẩn bị sẽ phải đối diện với sự tức giận hay mặt lạnh của cậu, không có nghĩ đến, cậu...sẽ lại chủ động thân mật với mình như vậy.
Trái tim Lục Quân Hạo thổn thức đập nhan, nhưng là cũng không có thả lỏng lực đạo trên tay, ánh mắt thâm trầm mà nhìn Lâm Thiên Tú, phảng phất như hắn muốn nhìn đến tường tận tâm tư của cậu vậy.
Lâm Thiên Tú nhìn thẳng mặt Lục Quân Hạo, rồi lại giời mắt đi, bất giác liếm môi một cái, chợt nếm được vị tanh mặn, cậu lúc này mới phát hiện, động tác của Lục Quân Hạo thật mạnh bạo, vậy mà cắn rách cả môi cậu rồi.
Giương mắt nhìn lại hắn một cái nữa, cậu ngoài ý muốn nhìn thấy vành tai của người kia ửng đỏ, lo lắng trong lòng cậu liền biến mất, tâm liền an ổn, hồi tưởng lại đủ chuyện của kiếp trước, nhịn không được mà có chút ủy khuất cùng thương tâm, cậu nắm lấy cánh tay hữu lực của hắn, hoài niệm mà cọ sát một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi không sợ anh...cũng không trốn anh, tôi là vợ anh."
Thiếu niên vừa tròn hai mươi tuổi, mặt như thoa phấn, dáng người thanh tú phong hoa, âm điệu nói chuyện thấp thỏm pha chút mềm mại, kiều nhuyễn mà ôn nhu, không hề có chút nào là giọng điệu câu người, nhưng lại càng khiến cho lòng người mềm nhũn, hận không thể đem người mà bảo hộ trọn đời, sủng nịch trọn kiếp. Không muốn cậu chịu một chút ủy khuất nào.
Ngón tay Lục Quân Hạo có chút run rẩy, bất giác mới phản ứng lại, động tác vừa rồi thật là thô lỗ mà, có lẽ làm đau cậu ấy rồi.
Cảm nhận được động tác của người nọ, Lâm Thiên Tú chớp mắt một cái liền đoán được tâm tư của Lục Quân Hạo, cười trộm trong lòng, càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của bản thân.
Người đàn ông này chính là ngoài lạnh, nhưng trong nóng, kỳ thật hắn rất ôn nhu, cậu nghĩ đến đời trước, bỗng kinh hãi mà phát hiện hắn đã bao nhiêu lần ôn nhu, sủng nịch và dung túng cậu. Bất giác liền dựa sát vào ngực hắn, sắc mặt hơi ửng hồng nói: "Lục Quân Hạo...một lát anh...nhẹ một chút..."
Thân thể Lục Quân Hạo thoắt cái cứng đờ, hắn bất giác đẩy cậu ra, đứng dậy không dám nhìn cậu, thanh âm có chút mất tự nhiên cứng nhắc mà nói: "Em không cần miễn cưỡng đâu, tôi sẽ không ép buộc em."
Dứt lời liền nhìn cũng không nhìn Lâm Thiên Tú một cái, đi nhanh ra khỏi phòng tân hôn, chỉ là bước nhanh đi thôi, nhưng mà cái bộ dạng kia quả thật có chút chật vật, chạy như trối chết...