Sủng Em Trọn Đời

Chương 9: Không đau, lập tức sẽ hết đau




Lúc mà Lâm Thiên Tú bê bát cháo bào ngư đến trước cửa thư phòng, mở cửa ra đã thấy Lục Quân Hạo đang ngồi bên bàn gỗ hướng ra bên ngoài cửa sổ, anh đang xem một quyển bách khoa rất dày. Lâm Thiên Tú nói với chú Từ ra ngoài, tự mình bưng cháo đến đặt trước mặt Lục Quân Hạo, thấp giọng hỏi: "Không biết Thiên Tú đã làm chuyện gì khiến Lục tiên sinh không vui?"
Lục Quân Hạo khẽ nhúc nhích, buông cuốn bách khoa xuống, xoay người nhìn Lâm Thiên Tú nói: "Không có."
"Vậy Lục tiên sinh không thích Thiên Tú sao?"
Lục Quân Hạo yên lặng một lúc mới nói: "Không phải đâu."
"Vậy vì sao tối qua anh lại không muốn ở lại phòng lớn với tôi." Lâm Thiên Tú ngước mắt nhìn thẳng Lục Quân Hạo, hai hốc mắt của cậu bỗng đỏ lên. Thật ra, cậu cũng không muốn khóc, là đàn ông há có thể khóc ra bên ngoài, nhưng là kiếp trước cậu chịu quá nhiều ủy khuất cùng trắc trở như vậy cũng không có khóc, mà bây giờ cũng chỉ có hỏi một đôi câu, mũi liền chua xót, ủy khuất không nguôi.
Lâm Thiên Tú cũng cảm thấy bản thân hơi mất mặt, nước mắt vậy mà rưng rưng, cố nén nức nở mà nói: "Nếu anh không có thích tôi, vậy thì kết hôn với tôi làm chi, anh cho là một thằng con trai như tôi, rất muốn gả đi sao?"
Lục Quân Hạo thấy mắt cậu đỏ lên, tay chân hắn bất giác luýnh quýnh hiếm thấy, chỉ là hắn thật sự không có biết là an ủi một người sẽ như thế nào, làm sao để dỗ người, hắn thật sự không có giỏi về khoản này, chỉ nhíu mày, rồi lại trầm giọng nói: "Tôi biết em không muốn, em yên tâm, tôi sẽ không có ép buộc em. Sau này...nếu em thực sự không muốn ở đây nữa, tôi sẽ để em đi."
Lâm Thiên Tú thật không có biết là, hắn nói sau này chính là cái sau này nào đây, chỉ nghe hắn nói sẽ để cậu rời đi, dây cung đang căng trong não liền đứt phựt một cái, nước mắt từ khóe mắt phượng bỗng trào ra, chảy dọc theo hai sườn má, cả gương mặt đều là nước mắt, cậu nói: "Anh còn nói không phải anh không thích tôi, tôi chỉ muốn sống cùng anh cho thật tốt, anh vậy mà lại muốn đuổi tôi đi?"
"Nếu vậy thì không có cần chờ đến sau này nữa, không bằng bây giờ, anh liền đưa tôi về nhà đi." Lâm Thiên Tú vừa tức vừa khó chịu, giơ tay mà qua loa lau đi nước mắt tèm lem, hai má phiếm hồng, cậu khụt khịt hai tiếng, dứt khoát bưng chén cháo toan hất đi ra khỏi cửa sổ. "Tôi để cho anh ghét như vậy, có lẽ cháo tôi nấu, anh cũng chẳng muốn ăn!"
Mặt của Lục Quân Hạo lộ ra chút ảo não, lại nhanh chóng mà nhìn thấy trên mu bàn tay của Lâm Thiên Tú bị phồng rộp nước, hắn vội bắt lấy tay cậu, cứng rắn nghi vấn: "Em...tay em đây là bị làm sao?"
Lâm Thiên Tú không có hết tức giận, chỉ thấy cái con người này vốn không có thích cậu, cậu chắc là bị mờ mắt rồi mới tự mình đa tình với hắn, còn nghĩ muốn cùng hắn sống tốt, tự nhiên bị hắn bất chợt cầm tay liền bực mình nói: "Không có nhọc Lục tiên sinh bận tâm."
Lục Quân Hạo thở dài một hơi, cẩn thận liền vòng tay ôm Lâm Thiên Tú vào lòng, thanh âm trầm lãnh của hắn bỗng mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Không phải đâu, không phải tôi không thích em, chỉ là..." Chỉ là cái gì thì hắn lại không có nói tiếp được.
Hắn vốn dĩ muốn che chở cho cậu thanh niên này dưới vòng tay vững trãi của mình, ít nhiều thì trong vòng tay hắn, cậu có thể sẽ sống tốt lên một chút. Chẳng qua là lúc sắp kết hôn, thì hắn nghe được Lâm Thiên Tú rất bất mãn với cái đám cưới này, cậu vì không muốn kết hôn với hắn mà còn chống đối lại ba cậu, bị ép uống thuốc mê, còn bị nhốt lại, lúc này hắn mới ý thức được, có lẽ Lâm Thiên Tú cũng không có cần một phía tình nguyện mà bảo hộ như vậy, hiện tại đối với Lâm Thiên Tú mà nói, hắn có lẽ chỉ là một người đàn ông xa lạ, danh tiếng không tốt, còn cố chấp cưới cậu mà thôi.
Chỉ là bây giờ, kết hôn xong rồi, bảo hắn trả người về, hắn lại không nỡ, vậy nên chỉ có thể tự mình cách xa một chút, tránh dọa cho cậu sợ, tuy hắn cũng không hi vọng xa vời rằng Lâm Thiên Tú sẽ thích mình, cũng không hi vọng sẽ nhìn thấy sự sợ hãi nơi đáy mắt cậu giống như người khác sợ hắn vậy.
"Vậy thì...tại sao anh lại không cùng tôi tân hôn chứ?" Dù sao cũng đã náo loạn rồi, Lâm Thiên Tú cũng không ngại mất mặt, cậu ngẩng đầu chất vấn hắn: "Anh có biết, những người hầu trong nhà nói tôi thế nào không? Mấy người họ nói, tôi là đàn ông, uổng cái danh làm thiếu phu nhân, làm mợ chủ, nhưng không có được Lục nhị thiếu yêu thương, không có được cậu chủ coi trọng, ngay cả....sinh con cũng không có làm được."
Quả nhiên Lục Quân Hạo im lặng, hắn nhíu mày, vẻ mặt khó xử, chẳng biết là nên làm thế nào mới dỗ được người nín khóc, đương nhiên không có phải là hắn không muốn tân hôn với cậu, chỉ là không muốn ép buộc cậu, tránh cho sau này sẽ phải hối hận vì làm cậu tổn thương mà thôi.
Lâm Thiên Tú thấy hắn không nói lời nào, nước mắt vốn ngừng rơi lúc này lại òa ra, hai mắt lại ửng đỏ lên, hai sườn má toàn nước mắt, bộ dạng khiến người ta bao thương tiếc, Lục Quân Hạo cảm thấy hơi đau lòng, hắn cơ hồ là muốn hôn lên đôi má kia, lau đi nước mắt của cậu, nhưng mà vừa muốn chạm đến, lại cố khắc chế mà ngừng lại, thở ra một hơi: "Không có phải không thích em đâu, ai trong nhà này còn dám nói nữa, tôi liền cắt lưỡi họ, xả tức cho em."
Lục nhị thiếu đáng thương hai mươi năm bôn ba nước ngoài làm ăn, thương trường khốc liệt, trí dũng của hắn vốn là vô song đi, nhưng mà trước nay, cái loại việc dỗ dành người khác thế này lại còn là người hắn tâm tâm niệm niệm, hắn không biết nên biểu đạt thế nào, vậy nên nhu tình duy nhất chỉ có cho mỗi bảo bối này của hắn, nhưng là bảo bối này của hắn lại không có dễ bị lừa như vậy.
Lâm Thiên Tú bình tĩnh lại chút, hít mũi, mặt có chút nghi ngờ nói; "Thật không?"
"Thật đó." Lục Quân Hạo nhẹ nhàng thở ra gật đầu nói.
Lâm Thiên Tú liếc hắn một cái, suy nghĩ mông lung rốt cuộc cũng thanh thản một chút, cậu lại một lần nữa yêu cầu: "Vậy, anh dọn vào phòng lớn với tôi đi."
Lục Quân Hạo bất giác hít sâu một cái: "Được." Cùng lắm thì sau này, hắn dậy sớm, tập gym nhiều chút.
"Còn có, mấy người hầu gái trong nhà, đổi thành nam hầu đi, nếu không thì không cần ai cũng được, tôi không thích có quá nhiều phụ nữ."
"Được, đều nghe em hết."
Lâm Thiên Tú hài lòng, không có làm rùm beng lên nữa, thả lỏng cơ thể mà dựa vào trong lòng hắn.
Cảm nhận được cơ thể kia dán sát vào mình, Lục Quân Hạo gắt gao mà ẩn nhẫn với khắc chế chính mình, hắn nâng cái bàn tay của Lâm Thiên Tú lên, "Em vẫn chưa có nói, tay em đây là có chuyện gì?"
Lâm Thiên Tú che tay lại. nói: "Lúc nấu cháo, bị phỏng thôi, không có gì." Cậu trời xinh làn da mịn như con gái, làm bao nhiêu việc nặng nhọc như vậy, lần này cũng chỉ bị cháo văng lên chút thôi, mu bàn tay liền nổi nước phỏng, cậu định lúc lên phòng sẽ bôi thuốc, không có nghĩ đến Lục Quân Hạo vậy mà cũng thấy được.
"Đừng động đậy, tôi thoa thuốc cho em." Lục Quân Hạo rất là vô cùng để ý, hai hàng mày kiếm hơi nhăn lại, để cậu ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy hắn ngồi, sau đó dùng kim khâu đã hơ nóng, cẩn thận mà chọc cho vết phỏng nước bể, sau đó lại bôi thuốc mỡ trăn cho cậu.
Hắn làm rất nhẹ nhàng cẩn thận, sợ làm người trong lòng sẽ đau, một tên tổng tài mặt lạnh như hắn, lúc này lại nâng tay cậu, lại không khác gì đang cầm bảo bối dễ vỡ.
Lâm Thiên Tú rũ mắt nhìn, mũi bỗng lại có tia chua xót. Cậu lớn thế này, trừ mẹ và em gái ra, chưa từng có người nào lại có thể đối tốt với cậu như vậy.
Lục Quân Hạo lại cho rằng Lâm Thiên Tú bị đau, động tác trên tay lại càng thêm nhẹ nhàng, một sắc mặt không mấy thành thục mà dỗ cậu, "Không đau đâu, lập tức sẽ hết đau."
Lâm Thiên Tú mang theo một giọng mũi nghẹn: "Ừm" một tiếng, đôi mắt nhìn ra cửa sổ, ngượng ngùng mà thấp giọng nói: "Ngày mai, tôi nấu cháo lại cho anh nha."
Lục Quân Hạo không nghĩ ngợi mà cự tuyệt, "Em đừng có làm, mấy việc như vậy, cứ để đám người hầu trong nhà làm đi. Em chăm sóc bản thân cho tốt."
Lâm Thiên Tú nhìn cái mu bàn tay của mình bị băng bó đến có chút buồn cười, sau đó không có nói, mãi hồi lâu mới đáp, "Biết rồi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.