Nàng bị đánh thức.
Long Vân Thấm sớm biết tối nay Long Mộ Hi sẽ có động tác, nhưng ngoài nhắc nhở Long Thanh Dương một chút ra thì ngay cả Xuân Lan đều không biết một chút thông tin nào.
Âm thanh Xuân Lan ngã xuống đất ở bên ngoài rất nhẹ nhưng nàng nghe thấy rõ ràng, nàng từ từ nhắm hai mắt coi như vẫn ngủ say, bàn tay nắm chặt chủy thủ đặt dưới chăn bắt đầu căng thẳng, nàng hiện tại cảm giác được có hơi thở nguy hiểm từng bước một đang đến gần nàng.
Đột nhiên, ánh sáng ở phòng nàng bị thổi tắt, cửa sổ có tiếng chi nha rung động, nàng cảm nhận được một đạo bóng ma dừng ở đầu giường của mình, ánh mắt người nọ đang nhìn kĩ nàng.
Ngón tay giật giật, nhưng nàng đều không dám có bất kì động tĩnh nào, ngay cả hô hấp đều cố gắng bảo trì bình thường.
Hắc y nhân nhìn chăm chú nữ tử nằm trên giường, rồi trực tiếp xuất ra trường kiếm nhằm đến Long Vân Thấm. Ngân quang lướt qua, Long Vân Thấm không chần chừ mở mạnh mắt ra đâm chủy thủ nắm chặt đâm về phía trước, âm thanh binh khí động chạm trong màn đêm phá lệ chói tai. Nàng ra sức đem lợi thế chủ động của mình bức hắc y nhân lui ra vài phần, sau đó cầm lấy gối đầu ném qua, cũng nhân cơ hội này chạy ra bên ngoài. Nàng đã từng suy nghĩ đến Long Mộ Hi có khả năng nhẫn tâm hạ sát chiêu với nàng hay không, không ngờ quả là nàng đã đoán trúng.
Nắm càng chặt chủy thủ trong tay, nàng hiện tại cảm giác may mắn vì nghe theo lời nói của Lăng Triệt, lúc nào cũng mang theo chủy thủ phòng thân. Chủy thủ này cũng là lúc trước hắn đưa cho nàng, chủy thủ không quá dài nên dễ dàng che dấu, hơn nữa càng sắc bén dị thường.
Hắc y nhân nào nghĩ đến hành động không thành nên để cho đối phương nhân cơ hội chạy ra ngoài, đến khi hồi phục lại tinh thần liền lập tức đuổi theo. Chưa đến vài giây thời gian, Long Vân Thấm liền bị hắc y nhân chặn đứng.
Nàng bị buộc đến không còn đường thối lui, nhưng ánh mắt nàng lại chưa từng bình tĩnh như thế này: “Là ai phái ngươi tới?”
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cầm trường kiếm trong tay đâm về phía nàng, “Ngươi không cần thiết phải biết.”
Long Vân Thấm nghiêng người né tránh nhưng lại thấy cánh tay phải đau xót, máu tươi nhất thời thấm ướt y phục nàng, đau đớn khác thường đột nhiên tập kích làm nàng kém chút nữa không đứng vững. Không nhịn được nguyền rủa một câu, một kiếm này nàng sẽ không sớm thì muộn trả lại bằng được.
“Ảnh!”
Long Vân Thấm hướng tới bóng đêm hô một tiếng, thân thể liền vô lực tựa trên tường thở dốc, Ảnh nghe tiếng gọi liền lập tức xuất hiện cuốn lấy hắc y nhân cùng một chỗ. Long Vân Thấm nhìn qua sương phòng của Long Mộ Hi, nàng hiện tại muốn làm một chứng thực cuối cùng.
Cửa bị đẩy ra, trong phòng không một bóng người, chăn gối trên giường toàn bộ hỗn loạn, thậm chí trên nền đất còn lưu lại một chút vết máu. Long Vân Thấm biết chuyện này không thoát khỏi có quan hệ với Long Mộ Hi, cái nữ nhân kia đại khái là không nghĩ tới nàng có thể thanh tỉnh như vậy đi.
Nhuyễn cân tán không chỉ làm cho người ta mất đi nội lực tạm thời mà còn có khả năng làm người hôn mê, nhưng hôm nay nàng cũng không có ăn vào.
Bị ám toán?
Nhưng nàng ở ngay cách vách lại không nghe được bất kì một thanh âm nào, ngay cả tiếng kêu rên đều không có.
Hảo, tốt lắm!
“Chủ tử!” Ảnh không biết khi nào đã đứng ở bên người Long Vân Thấm, nhìn đến nàng ôm cánh tay nhiễm hồng máu tươi liền tối sầm mặt lại, “Người nọ dùng ám khí đánh lạc hướng nên chạy thoát, bất quá thuộc hạ chém cánh tay hắn bị thương không nhẹ.”
Long Vân Thấm gật đầu, hướng tới tiền viện đi đến, lúc này chỉ sợ tất cả mọi người đều đang say giấc ngủ, sợ rằng không đến ngày mai liền không tỉnh lại được. Nàng hiện tại chỉ có thể đi tìm Long Thanh Dương.
“Chúng ta đến tiền viện.”
Ảnh nhìn cánh tay Long Vân Thấm giữ chặt, sắc mặt khó coi nói, “Chủ tử, phía trước Quốc An tự đều có người bao vây, số lượng rất lớn, chúng ta e rằng không đi được.”
Bước chân lập tức bị kiềm hãm, Long Mộ Hi dám làm ra biến động lớn như vậy? Nàng rốt cuộc là muốn làm cái gì?
“Tam hoàng tử đâu?” Nàng bắt đầu lo lắng cho Long Thanh Dương, tam ca hắn không uống mê dược hiện tại thanh tỉnh, hắn còn ngự ngay tại tiền viện, nếu hắc y nhân bao vây nhiều như vậy thì hắn liền không tránh được nguy hiểm.
“Thuộc hạ không nhìn thấy tam hoàng tử, bất quá có bắt gặp Văn Nhân Mặc đang giao thủ cùng hắc y nhân.”
Văn Nhân Mặc? hắn cư nhiên cũng vô sự?
“Chủ tử, hiện tại theo sau núi mà đi chắc chắn an toàn, Hỏa Hồ chính là mang theo nữ nhân kia chạy thoát.” Cho nên đường này tính là an toàn.
Long Vân Thấm có chút bất đắc dĩ, nàng nghĩ nhanh chóng đi xem Long Thanh Dương hiện có an toàn hay không nhưng trước mắt đã có chút biến thành màu đen. Cúi xuống nhìn cánh tay của mình, máu tràn ra từ miệng vết thương vẫn chưa có ngừng. Nàng không khỏi cười khổ, như này chắc hẳn là bị thương động mạch, một kiếm kia của hắc y nhân thế nhưng đủ ngoan, dù không kết liễu được nàng ngay thì cũng sẽ để nàng mất máu đến chết.
Long Vân Thấm qua loa xử lí một chút, tìm vải sạch đem miệng vết thương băng lại rồi theo Ảnh đi ra sau núi thối lui. Hai người đi từng chút ngừng ngừng, trong lòng không hiểu sao càng ngày càng bất an mãnh liệt. Trong đầu xẹt qua rất nhiều ý niệm làm nàng có chút xoay sở không được, lại làm cho nàng cảm giác như sắp bắt được cái gì.
Đột nhiên nàng dừng lại bước chân, trong lòng cuối cùng hiểu rõ.
Trận ám sát này căn bản không phải do Long Mộ Hi an bày, với đầu óc của nữ nhân kia lam sao có thể an bày ám sát có quy mô như vậy, rõ ràng có một người khác cũng muốn tính mạng của nàng.
“Ngươi có nhìn thấy rõ ràng tình huống Hỏa Hồ mang theo Long Mộ Hi rời đi không?”
Ảnh lập tức lắc đầu, chần chờ một hồi rồi nói, “Thuộc hạ không nhìn thấy rõ ràng, bất quá Ngũ công chúa tựa hồ đi rất vội.”
“Chúng ta trở về.”
Long Vân Thấm không nói hai lời liền thay đổi phương hướng, nàng theo đường cũ vội vàng trở về, vừa chạy vừa lo lắng nhìn về phía Quốc An tự, nếu nàng đoán không sai thì lúc này đối tượng ám sát không chủ là một mình nàng. Ngay cả Long Mộ Hi đều vội vàng chạy thoát thân như vậy, chỉ minh chứng cho một điều đó là tất cả bọn họ hôm nay đều không thoát được. Nói như vậy thì phía tam ca bên kia tuyệt đối so với nàng càng thêm nguy hiểm.
Có thể dàn dựng quy mô như vậy, trừ bỏ Nhị hoàng tử nàng không nghĩ còn có người thứ hai.
Tranh đấu vị trí Thái tử, vì một cái vị trí kia quả thật có thể làm lu mờ hết thảy lương tâm. Hình ảnh Long Hách Tường trong đầu Long Vân Thấm dần dần rõ ràng, nàng thế nào có thể nghĩ vị Hoàng tử vô hại này sẽ tình nguyện im lặng đây.
Long Hách Tường cùng Văn Nhân Mặc có giao hảo, trận ám sát này ngược lại còn có văn Nhân Mặc tại đây sẽ giúp Long Hách Tường tẩy thoát không ít hiềm nghi, thật sự là nhất tên vạn đích. (Một mũi tên mà nhắm trúng rất nhều đích)
CHạy về Quốc An tự, Long Vân Thấm một mạch chạy đến tiền viện, nàng không thể nào mặc kệ Long Thanh DƯơng, đó là tam ca của nàng, là người duy nhất nàng nhận định thân nhân tại kiếp này.
Long Thanh Dương lúc này quả là có chút chật vật, tuy hắn theo lời Long Vân Thấm không có uống nước, còn đem toàn bộ thị vệ bên cạnh phân phó xuống, nhưng để chống đỡ lại nhiều hắc y nhân như vậy không khỏi quá khó khăn.
Văn Nhân Mặc bên kia cũng sắp không trụ được, hai người bất quá cùng nhau kéo dài thời gian mà thôi.
“Tam ca!” Thanh âm của Long Vân Thấm đột ngột vang lên, Long Thanh Dương đã dây dưa với hắc y nhân hồi lâu vẫn không đẩy lùi được, không nhìn về phía nàng mà chỉ trầm giọng hô, “Nha đầu ngươi còn chạy đến đây làm cái gì?” Hắn đã phân phó Ảnh mang nàng rời đi, lúc này nàng hẳn là nên tìm một địa phương an toàn mà trốn mới đúng, thế nào lại chạy đến chỗ này.
“Tam ca, họ muốn giết tất cả chúng ta, ta trốn không xong.”
“Ngươi!”
“Tam ca không cần nói, ta vốn cho rằng là thủ đoạn của Long Mộ Hi thì sẽ không liên lụy đến các ngươi, nhưng xem tình hình hiện tại, chỉ sợ người này muốn là tính mạng của tất cả chúng ta rồi.” Long Vân Thấm nhìn về phía trước, hắc y nhân ngày càng có xu thế ép chặt đến.
Long Thanh Dương cuối cùng nghiêng người liếc qua Ảnh đứng sau người Long Vân Thấm, hắn biết, nhìn số lượng hắc y nhân xuất hiện hắn liền đoán sự tình không hề đơn giản, nhưng dù sao thì, nha đầu ngốc quay lại nơi này để làm cái gì?
“Ảnh, chức trách của ngươi là bảo hộ an toàn của chủ tử, mà không phải là cùng nàng hồ nháo.”
Ảnh nhìn Long Vân Thấm, lại lắc đầu, “Mệnh lệnh của chủ tử đó là hành động của Ảnh.”
Long Thanh Dương nhất thời chán nản, không nghĩ tới Thanh Y vệ một tay mình dạy dỗ cư nhiên tỳ khí như thế, thật sự làm cho hắn dở khóc dở cười. Lúc trước hắn làm cho Thanh Y vệ dù có chết đều phải vô điều kiện làm theo mệnh lệnh của chủ tử, lúc này thật đúng là được chấp hành triệt để.
“Tam hoàng tử điện hạ, chúng ta tìm cơ hội phá vòng vây, cứ chống đỡ như vậy cũng không phải là cách.” Cánh tay trái Văn Nhân Mặc đã bị thương nhưng tinh thần hắn không bị ảnh hưởng chút nào. Khi hắn nhìn thấy bóng dáng của Long Vân Thấm thì sửng sốt một chút rồi không do dự nói chuyện với Long Thanh Dương.
Long Thanh Dương sắc mặt trầm trọng mở miệng, “Đường xuống núi hẳn là đã bị người bao vây, hiện tại ta thấy chỉ có thể đi hướng lên trên, phía sau Quốc An tự hoàn toàn là núi, địa thế phức tạp đối với chúng ta có lợi.”
Long Thanh Dương nhìn quanh một vòng, đột nhiên nhìn về phía Văn Nhân Mặc, “Ngũ công chúa giống như cũng là chạy về phía sau núi, người của Văn tướng quân phái đi bảo hộ hẳn là lưu lại kí hiệu.”
Văn Nhân Mặc gật đầu, “Không sai.”
“Vậy Văn tướng quân liền dẫn theo người đi qua, tìm được bảo hộ Ngũ công chúa, về phần Lục muội ta sẽ mang theo bảo hộ.”
Văn Nhân Mặc thần sắc sâu thẳm, nhìn Long Thanh Dương hồi lâu, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Long Vân Thấm, “Ý tứ của công chúa điện hạ như thế nào?”
Long Vân Thấm không tiếng động đi đến bên người Văn Nhân Mặc, nhìn Long Thanh Dương nói, “Tam ca ngươi đi tìm ngũ muội, ta đi theo Văn tướng quân.”