Sủng Thê Như Lệnh

Chương 10: Phụ vương, Huyên Nhi yêu thích biểu tỷ




Edit: Hàn Ngọc
Beta: Hằng Lê, Đào Mai
Nhìn thấy một màn bất thình lình như vậy, tất cả mọi người đều thật sững sờ.
Dưới con mắt của mọi người, cảnh tiểu chính thái a ô một cái gặm mặt tiểu nữ hài, bức tranh này rất dễ thương rất buồn cười, vì lẽ đó Thụy Vương không kềm chế được nở nụ cười.
Nhưng La Diệp không cảm thấy buồn cười một chút nào, ông cảm thấy bảo bối A Uyển của ông bị cái tiểu tử thúi kia đùa giỡn, nhất thời rất không cao hứng, nếu không là e ngại Thụy Vương ông sẽ trực tiếp liền nổi giận.
Tuy nói bọn họ đều mới sáu tuổi, nhưng là nào có tiểu nam hài sáu tuổi đi gặm khuôn mặt nhỏ bé của cô nương gia? Rõ ràng là cái sắc lang!
Trưởng công chúa Khang Nghi tâm tình cũng hơi phức tạp, Thụy Vương phi nhàn nhạt xem cuộc vui, không phải là mình bụng bỏ ngoài da, vẫn là không muốn can thiệp quá nhiều việc của hắn, miễn cho có nói hay không đều là sai, chỉ có thể thuận theo tiểu hài tử mạnh mẽ này.
Bất quá mọi người còn chưa kịp biểu thị đối với hành động này của Vệ Huyên, thì tiểu chính thái vừa gặm A Uyển một miếng lại duỗi ra bàn tay còn mũm mĩm thịt của mình nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, quay đầu lớn tiếng nói với phụ vương hắn:
- "Phụ vương, Huyên Nhi yêu thích biểu tỷ, sau này muốn kết hôn với biểu tỷ, để biểu tỷ làm Thế tử phi của con! "
Mọi người: "... "
A Uyển cũng bị hành động này của hắn làm cho bối rối, đặc biệt là câu muốn cưới nàng làm Thế tử phi, làm cho nàng rùng mình một cái, lập tức phản ứng lại, ỷ vào bản thân hiện tại là cái tiểu nữ hài có thể không hiểu chuyện, trực tiếp liền cự tuyệt nói:
- "Không được! "
Vệ Huyên quay đầu nhìn nàng, cũng không có bởi vì nàng từ chối mà tức giận... Trên thực tế, hắn đã bị nàng từ chối thành thói quen, nếu là nàng không từ chối mới là lạ.
Vì lẽ đó hắn kiên trì tốt đến kì lạ, cũng không để ý tới A Uyển từ chối, thừa dịp khí lực nàng nhu nhược giãy dụa không ra, thì lại được voi đòi tiên đưa tay ôm lấy thân thể nàng.
Hai đứa đều là hài tử sáu tuổi, tuy rằng A Uyển so với Vệ Huyên lớn hơn mấy tháng, nhưng bởi vì sinh non, thân thể vẫn không khỏe mạnh, so với bạn cùng lứa tuổi còn nhỏ yếu hơn một ít, trái lại nhìn Vệ Huyên mới giống ca ca hơn.
Lúc này Vệ Huyên đưa tay liền trực tiếp hoàn toàn ôm nàng vào trong lồng ngực, đồng thời đối với loại ưu thế có thể hoàn toàn ôm ấp nàng ở trong lòng rất hài lòng.
- "Khang Nghi cô cô, dượng, sau khi con lớn lên muốn kết hôn với A Uyển biểu tỷ, cưới nàng làm Thế tử phi! "
Hắn quay đầu nói với Trưởng công chúa Khang Nghi, nụ cười trên mặt cực kỳ xán lạn.
- "Ta không muốn! "
A Uyển lần nữa cự tuyệt, nỗ lực đưa tay đẩy hắn ra, nhưng đáng tiếc sức mạnh của nàng tự nhiên không đẩy được, trong lòng không khỏi có chút tức giận tiểu chính thái này đến cùng là ăn cái gì lớn lên, khí lực không khỏi quá lớn.
Vệ Huyên căn bản không để ý tới sự cự tuyệt của nàng, một đôi mắt ba ba nhìn chằm chằm Trưởng công chúa Khang Nghi, vị này mới là có thể làm chủ, chỉ cần có thể đánh hạ bà, liền có thể làm ít mà hiệu quả nhiều.
Trưởng công chúa Khang Nghi vẻ mặt cương cứng, chỉ trong nháy mắt bà liền cân nhắc lợi và hại của chuyện này, trong lòng biết rất rõ để A Uyển trở thành Thế tử phi của Thụy Vương là chuyện không thể nào...
Trước tiên không nói cái khác, chỉ là trong cung thái hậu là người thứ nhất liền không cho phép, mà ai biết được đương kim hoàng đế ở trên kim Loan điện kia đối với Thụy Vương Thế tử còn có cái sắp xếp gì.
Vì lẽ đó, đây là chuyện không thể nào, cũng không thể bởi vì Vệ Huyên nói yêu thích liền thỏa hiệp.
- "Huyên Nhi, chuyện này..."
Khang Nghi Trưởng công chúa không biết nói thế nào, cảm thấy đây chỉ là do cái tiểu hài tử không hiểu chuyện nhất thời tâm huyết dâng trào mà thôi, tuy không biết A Uyển nhà bà có chỗ nào lọt vào pháp nhãn vị Thế tử này, thế nhưng hai người bọn họ là tuyệt đối không thể.
Nhưng là nếu bà trực tiếp từ chối, thật giống rất không nể mặt mũi, trong lúc nhất thời có chút khó khăn.
Vì lẽ đó, Trưởng công chúa Khang Nghi không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Thụy Vương.
Thụy Vương lại không coi là chuyện đáng kể, hắn cười nhạo nói:
- "Tiểu tử thúi, tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ cưới vợ? Việc hôn nhân của con tự có phụ mẫu làm chủ, không đến phiên con hồ đồ, còn không mau buông biểu tỷ của con ra? "
Vệ Huyên méo miệng, giống như tiểu hài tử khóc lóc om sòm nói:
- "Không muốn, con liền muốn cưới A Uyển biểu tỷ! Không cưới A Uyển, đời con liền ai cũng không cưới, sau đó để phụ thân không có con dâu, cũng không có tôn tử!"
Hài tử mạnh mẽ, vô cùng bất hiếu nói.
- "Vậy cũng là chuyện sau này!"
Thụy Vương không để ý lắm, chỉ cho là hắn không hiểu chuyện nói năng lung tung, trực tiếp đi tới, bắt hắn lại.
Vệ Huyên sợ chính mình nếu là không buông tay sẽ làm bị thương A Uyển.
Ngày hôm qua bởi vì hắn bệnh hồ đồ liền thôi, hôm nay tỉnh táo, hắn cũng không dám lại dùng lực, cũng không nỡ làm nàng bị thương, chỉ ngoan ngoãn thả tay.
Bị phụ thân hắn kéo trở về, còn lưu luyến không rời mà nhìn A Uyển, mãi đến tận A Uyển nhân cơ hội này chạy đến ẩn núp phía sau Trưởng công chúa Khang Nghi, mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, nhìn phụ thân mình.
- "Phụ vương, con muốn A Uyển biểu tỷ làm Thế tử phi của con. "
Vệ Huyên tiếp tục lớn tiếng mà nói, vẻ mặt nghiêm túc, giống như tuyên thề.
Thụy Vương nhếch nhếch miệng, bế hắn lên, ở trên mông hắn không nhẹ không nặng vỗ xuống, căn bản không có chú ý tới đây là nơi nào, chuyện đánh mông giáo huấn đối với tiểu hài tử trong lồng ngực của ông làm nhi tử cứng ngắc lại, cười mắng:
- "Đừng nghịch, con còn nhỏ, chuyện này sau này hãy nói! "
Thụy Vương cũng không phải là không muốn thỏa mãn nhi tử đỡ phải hắn làm ầm ĩ, thế nhưng Thọ An quận chúa kia gầy gầy nhược nhược, cũng không biết có thể hay không bình an lớn lên...
Tiểu hài tử thể nhược dễ chết yểu, chuyện sau này ai có thể nói trước được?
Nếu để cho bọn họ định thân, sau đó Thọ An quận chúa không lớn lên chết trẻ, truyền ra nhi tử của ông là khắc thê thì làm sao bây giờ?
Đương nhiên, Thọ An quận chúa làm thành ngoại sinh nữ thì ông nhìn có thể thương tiếc thương yêu, nhưng nếu là làm con dâu, liền không thể thiếu suy tính...
- "Không, con —— Ô Ô Ô!! "
Thụy Vương một tay ôm nhi tử, một tay che miệng của hắn, đối với phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi nói:
- "Khang Nghi, Tử Sách, hôm nay quấy rối, chúng ta trước hết mang Huyên Nhi trở lại nghỉ ngơi."
Tử Sách là tên tự của La Diệp.
Trưởng công chúa Khang Nghi cùng La Diệp vội vàng đứng dậy cung tiễn.
Vệ Huyên bị phụ thân chặt chẽ che miệng lại, không nói ra lời, chỉ có thể thay đổi tư thế, hai tay vịn vai phụ thân, từ bả vai ông ló đầu nhìn về phía A Uyển đang ở bên người Trưởng công chúa Khang Nghi, mãi đến tận ra cửa lại cũng không nhìn thấy hình bóng, vẻ mặt hắn lại bắt đầu biến hóa, trở nên dữ tợn.
Thôi, ngày sau còn dài.
Trưởng công chúa Khang Nghi dắt con gái đưa đến cửa, liền thấy hài tử Thụy Vương đang ôm, nằm sấp trên bả vai phụ thân, ló đầu nhìn về phía này, mãi đến tận khi biến mất thì ánh mắt đều không có thu hồi lại.
Trưởng công chúa Khang Nghi khẽ cau mày, nhìn dáng dấp kia của Vệ Huyên, hình như hắn sẽ không có ý định từ bỏ.
Sau khi trở về bà suy nghĩ một chút tin đồn nghe được trong dĩ vãng liên quan với Thụy Vương thế tử, trong lúc nhất thời cũng không hiểu Vệ Huyên là tâm huyết dâng trào náo loạn, hay thật sự là vừa mắt đối với A Uyển.
Hài tử mới sáu tuổi, mặc dù Vệ Huyên trưởng thành sớm, đối với loại chuyện nam nữ này cũng là không hiểu, hẳn là không thể coi là thật, nói không chắc qua mấy năm sẽ quên hẳn việc này không đề cập tới nữa.
- "Vệ Huyên như thế là sao?" La Diệp cau mày nói, "lẽ nào Thế tử vừa mắt A Uyển?"
- "Phụ thân, con chưa bao giờ vừa mắt hắn. "
A Uyển lập tức phản bác, nàng làm sao có khả năng sẽ đối với một cái tiểu chính thái có ý đồ gì? Như vậy không phải quá quái dị sao.
Hơn nữa đối với Vệ Huyên này, A Uyển thực sự là vô lực, nàng thật sự không có hứng thú làm thê tử của một tiểu chính thái, huống hồ lấy huyết thống tới nói, bọn họ vẫn là họ hàng gần đấy, càng là không thể.
A Uyển đây là lấy tư tưởng hiện đại đến cân nhắc, nghiễm nhiên quên mất nơi này là cổ đại, tồn tại việc kết hôn giữa anh em họ hàng để dễ dàng thân càng thêm thân, nếu không cũng sẽ không có nhiều câu chuyện về các biểu muội làm khó dễ hoặc là loại hình biểu muội khiến người ta hận đến nghiến răng.
Trưởng công chúa Khang Nghi ôm A Uyển ngồi xuống, từ trong tay nha hoàn tiếp nhận cốc nước cho nàng uống, sau đó cầm khăn tay lau miệng cho nữ nhi, lạnh nhạt nói:
- "Việc này là không thể, Phò mã không cần để ở trong lòng."
La Diệp bật cười,
- "Bất quá là lời nói của tiểu hài tử, tất nhiên là không thể. Chỉ là tiểu tử kia là từ nơi nào học được, lại dám hôn A Uyển chúng ta. "
Nói xong, ông đánh giá khuôn mặt non mềm của nữ nhi, phát hiện không có bị Vệ Huyên gặm ra dấu ấn gì thì mới thở phào nhẹ nhõm, gọi đại nha hoàn đi múc nước tới để rửa mặt cho A Uyển.
Trưởng công chúa Khang Nghi đối với hành động này của trượng phu không nói gì, tuy không biết lời nói của Vệ Huyên có phải hay không là lời nói của tiểu hài tử, nhưng trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi cũng bị hành vi của Vệ Huyên làm cho có chút tức giận.
May là hiện tại hai đứa bé mới sáu tuổi, coi như truyền đi cũng sẽ không đối với A Uyển có ảnh hưởng gì, nhưng là như việc này truyền tới trong cung...
Trưởng công chúa Khang Nghi hít một hơi thật sâu, hướng nữ nhi nói:
- "A Uyển có thích Thụy Vương Thế tử không?"
A Uyển tuy không biết công chúa mẫu thân hỏi như vậy là có ý gì, nhưng vẫn là quyết đoán lắc đầu.
Ai sẽ thích một tiểu chính thái mới gặp mặt ba lần chứ?
Hơn nữa hai lần trước đều bị hắn liên lụy, có quỷ mới yêu thích một con gấu con như thế.
Hiển nhiên là phát hiện trên mặt nàng có vẻ khác lạ, Khang Nghi Trưởng công chúa khẽ cười,
- "A Uyển cũng không cần để ở trong lòng, sau này cách xa hắn ra là được."
Thật có thể cách xa sao?
Trong lòng A Uyển mạc danh có chút thấp thỏm, nhớ tới ánh mắt kia của tiểu chính thái, nàng luôn có loại dự cảm bất tường, cảm thấy tựa hồ không thể cắt đuôi được...
Nghĩ như vậy, nàng lại rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.