Edit: Hàn Ngọc
Beta: Đào Mai
Nhìn thấy hai tiểu hài tử an phận ngoan ngoãn ngồi ở trên đôn thêu, nữ nhi cũng không có phát sinh cái bất thường gì, Trưởng công chúa Khang Nghi thở phào nhẹ nhõm.
Chủ yếu là vì danh tiếng Vệ Huyên quá lớn, mặc dù cách xa ở Giang Nam, Trưởng công chúa Khang Nghi mấy năm qua cũng có thể nghe nói hắn ở trong cung làm sao được sủng ái làm sao bá đạo, làm cho các hoàng tử đều tránh né mũi nhọn, quả thực là một bá vương ở trong kinh, những người chọc hắn đều không có kết quả tốt, bất quá chỉ là một hài tử sáu tuổi thôi, liền bị nuôi thành đức hạnh này, có thể thấy được sau khi lớn lên cũng chính là như vậy.
Cũng bởi vì cảm thấy Vệ Huyên tính tình quá mức bá đạo, quả thực là cái hài tử mạnh mẽ ngang ngược không biết lý lẽ, Trưởng công chúa Khang Nghi sợ nhất hắn không hài lòng cái gì, thì sẽ làm A Uyển bị thương.
Nhưng hiện tại, nhìn hắn an phận ngoan ngoãn mà ngồi sát bên A Uyển, mang theo khuôn mặt trẻ con mũm mĩm xinh đẹp cười đến thiên chân khả ái, không có tí tẹo dáng dấp bá vương như trong truyền thuyết trong kinh thành, để cho Trưởng công chúa Khang Nghi hầu như hoài nghi có phải là mình trước đây đã nghe lầm lời đồn. Lẽ nào là hắn lớn lên liền hiểu chuyện, vì lẽ đó dáng vẻ đã thay đổi?
Chỉ là, Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn như cũ nhớ tới sự tình hài tử này lúc bốn tuổi ở trong cung đụng phải A Uyển, muốn bà tạm thời quên thực sự là khó.
- " Phụ thân, mẫu thân! "
A Uyển nhìn thấy phu thê trưởng công chúa, liền muốn tránh thoát tay của Vệ Huyên, nhào tới phụ mẫu tìm kiếm sự che chở, cách hắn xa một chút.
Vệ Huyên làm sao chịu để cho nàng rời đi, hắn dùng một lực đạo sẽ không làm đau nàng thật chặt nắm lấy nàng, dùng giọng nói dễ thương ngọt ngào như mật hướng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi nói,
- " Khang Nghi cô cô, Dượng, con đến tìm biểu tỷ chơi ~ "
Trưởng công chúa Khang Nghi liếc nhìn hắn cầm lấy tay của nữ nhi, khóe miệng run rẩy.
La Diệp nhìn hai tiểu hài tử đang ngồi cạnh nhau, ngửa mặt lên nhìn bọn họ, đúng là thật đáng yêu, mà lại bởi vì nữ nhi xem ra rất tốt, liền cũng không có nghĩ nhiều, liền hỏi:
- " Thế tử là làm sao vào đây? "
- " Thì đi vào. " Vệ Huyên lộ vẻ vô tội.
La Diệp bật cười, đi tới lần lượt sờ sờ đầu từng đứa, thanh âm trơn bóng như ngọc:
- " Ta là hỏi, Thế tử là làm sao có thể không kinh động thủ vệ thị vệ mà vào? Thế tử tới nơi này, Thụy Vương cùng Vương phi có biết hay không? "
Sẽ không giống như ngày hôm qua, chính mình chơi trò mất tích chứ?
Vệ Huyên càng tỏ vẻ vô tội,
- " Dượng, con chính là đi tới, bọn họ không phát hiện sao? Phụ vương cùng mẫu phi vẫn ở chỗ ấy, sẽ có hạ nhân đi bẩm báo. "
Lần này, A Uyển xác nhận, cái tiểu chính thái này có kỹ xảo đặc thù tránh người mà, cho nên mới có thể thần không biết quỷ không hay mà lui tới đây —— nghe nói hài tử ở cổ đại đều trưởng thành sớm đều rất thông tuệ, thế nhưng trưởng thành sớm như vậy cũng thật đáng sợ chứ?
La Diệp hỏi tới hỏi lui, cũng hỏi không ra cái gì, lại nhìn khuôn mặt tươi cười thiên chân khả ái của Vệ Huyên, chỉ có thể yên lặng.
Ông tuy rằng cũng đã từng nghe nói về Thụy Vương Thế tử, nhưng là ngoại trừ thời điểm hắn bị bệnh hồ đồ, hai ngày nay tiếp xúc với hắn, xem ra hắn rất lanh lợi đáng yêu, mà lại vẫn còn là tiểu hài nhi, đúng là không có so đo quá nhiều.
A Uyển nhìn vẻ mặt Phò mã phụ thân, liền biết bệnh cũ của ông lại tái phát! Thật không đáng tin! ╭(╯^╰)╮
Trưởng công chúa Khang Nghi nghe đối thoại của Phò mã cùng Vệ Huyên, chỉ có thể âm thầm lắc đầu, tính tình trượng phu chính là như vậy, ông chỉ say mê với học vấn, lại không phải trưởng tử trong nhà, thuở nhỏ thông tuệ, trưởng bối trong nhà khó tránh khỏi đau lòng sủng ái, khiến cho ông một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, không rành công việc vặt, tính tình có chút ngây thơ lạc quan, chưa bao giờ có ác ý với người khác.
Loại tính cách này có tốt cũng có không tốt, quả thực là không biết nên nói thế nào.
Vì lẽ đó, nhìn trượng phu bị Vệ Huyên hai ba lần liền xóa đi ấn tượng xấu lúc trước, Trưởng công chúa Khang Nghi chỉ có thể trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu.
- " Huyên Nhi có thể cùng ăn sáng? " Trưởng công chúa Khang Nghi đi tới, lại một lần nữa không có dấu vết bế nữ nhi lên.
Vệ Huyên nhìn vẻ mặt dịu dàng của Trưởng công chúa Khang Nghi, chỉ có thể mếu máo nhìn bà, chỉ là ánh mắt hết sức trông mong nhìn A Uyển, nhưng đáng tiếc A Uyển căn bản không nhìn hắn, vội vội vã vã lao vào vòng tay ôm ấp của mẫu thân.
Nhìn cả người Trưởng công chúa Khang Nghi đều lộ ra một luồng hơi thở ôn nhu như nước, Vệ Huyên biết bà tuy rằng ở trong hết thảy các công chúa nhìn không đáng chú ý nhất, nhưng là một nhân vật lợi hại không chút biến sắc nhất, là loại người không thể coi thường nhất.
Không phải vậy sẽ không để cho thái hậu tự thân xuất thủ đi cầu hoàng đế, sắc phong nữ nhi duy nhất của bà phong hàm quận chúa, những nữ nhi của các công chúa khác, ngoại trừ nữ nhi Trưởng công chúa Khang Bình, cũng không có người nào có phần vinh dự này.
Chỉ tiếc...
Biết được Vệ Huyên giống như ngày hôm qua chưa dùng bữa đã đến, Trưởng công chúa Khang Nghi liền khiến cho hạ nhân đi dọn bữa sáng.
Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi trời vừa sáng lúc rời giường nghe nói Vệ Huyên lại đây thì lo lắng liền vội vã chạy tới, tương tự cũng chưa dùng bữa sáng, vừa vặn mọi người cùng nhau dùng.
Nhân Vệ Huyên bây giờ vẫn còn nhỏ, lại đang ở bên ngoài, thật không có nhiều cấm kỵ.
Vệ Huyên hôm nay vô cùng ngoan ngoãn, một khuôn mặt tươi cười mềm nhũn để người không thể từ chối, La Diệp rất nhanh liền bị hắn hạ gục, thấy vậy Trưởng công chúa Khang Nghi cùng A Uyển khóe mắt run run, bất quá hai mẹ con đều không tỏ thái độ.
Vệ Huyên cảm thấy, làm một tiểu hài tử quả nhiên cũng có chỗ tốt, chí ít người lớn sẽ không quá phòng bị, đối với hài tử trời sinh có tâm khoan dung, đặc biệt hắn thu lại tính khí, càng ngày càng vui vẻ, rất khó chán ghét hắn.
Vệ Huyên nghĩ, không thể lại giống như kiếp trước vừa bắt đầu liền đắc tội Trưởng công chúa Khang Nghi, làm cho bà cảm giác mình là người không đáng tin, dẫn đến sau này hắn cùng A Uyển không đến được với nhau, lưu lại thống khổ.
Hắn cụp mắt, hơi nở nụ cười, che giấu thái độ điên cuồng đang dâng lên trong mắt.
Đồ ăn sáng vừa được dọn lên thì phu thê Thụy Vương cũng tới đón người.
Thụy Vương vừa vào cửa đầu tiên là cười chắp tay thỉnh tội cùng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, sau đó liền hung hăng lườm Vệ Huyên.
Vệ Huyên rất lanh lợi chạy đến phía sau La Diệp, ló đầu nhìn phụ thân mình, tỏ rõ vẻ vô tội.
La Diệp bị hắn kéo một cái, theo bản năng liền che chở hắn, đối với Thụy Vương nói:
- " Tiểu hài tử không hiểu chuyện, Thất hoàng huynh không nên trách tội nó. "
Nhi tử của mình lại đây làm phiền người ta, La Diệp lại là muội phu của ông, Thụy Vương cũng không tốt lấy ra sắc mặt lưu manh đối với những người khác mà đối với La Diệp, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- " Huyên Nhi bị chìu hư không hiểu chuyện, mong Tử Sách thứ lỗi. Bản vương cũng không phải tức giận việc nó chạy tới tìm các ngươi, mà là thân thể nó còn chưa khỏe, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, lại không biết yêu quý bản thân. "
Kỳ thực Thụy Vương trong lòng cũng buồn bực, không biết nhi tử này đến cùng là làm sao có thể thần không biết quỷ không hay mà giấu diếm được thị vệ canh viện mà chạy tới lui được, cuối cùng chỉ có thể quy về thị vệ không tận chức vụ, vẫn phải là để bọn họ tiếp tục lĩnh phạt.
Đáng thương bọn thị vệ, bọn họ đúng là oan uổng, bị phạt cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Phu thê Thụy Vương cùng Trưởng công chúa Khang Nghi hàn huyên một lúc, thấy Vệ Huyên dùng hết đồ ăn sáng, liền muốn dẫn hắn đi về nghỉ ngơi.
- " Không muốn, con phải ở chỗ này chơi với biểu tỷ! " Vệ Huyên lại chạy tới nắm tay La Diệp.
La Diệp trong nháy mắt có cảm giác Vệ Huyên kỳ thực là nhi tử của ông, ông cúi đầu nhìn về phía nam hài trốn sau lưng mình, thấy hắn nâng lên gương mặt xinh đẹp tội nghiệp mà nhìn mình, lại mềm lòng.
- " Thất hoàng huynh, liền để nó ở chỗ này chơi đi, không cần chạy tới chạy lui, đỡ phải mệt mỏi nó. "
- " Vương gia, nếu không cứ để Huyên Nhi ở chỗ này chơi một lúc, lát nữa thiếp sẽ đón Huyên Nhi trở lại thôi. " Thụy Vương phi đứng ra nói, " hiếm khi được gặp Khang Nghi muội muội, thiếp cũng muốn cùng muội muội tâm sự. "
Nói xong, liền thấy đứa con riêng này nhìn bà với ánh mắt cảm kích, lông mày Thụy Vương phi giật giật, lần đầu tiên cảm giác bản thân thật giống đâm trúng vào chỗ yếu của đứa con riêng này.
Nghĩ thế, Thụy Vương phi không khỏi liếc nhìn A Uyển đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trưởng công chúa Khang Nghi.
Thụy Vương tự nhiên cũng không muốn quá ép nhi tử, chủ yếu là nhi tử này bị nuôi trở thành ngang tàng, nếu quá ép nó còn không biết nó sẽ gây rối ra chuyện gì, vì lẽ đó ông luôn luôn là bỏ mặc, mà trong lòng lại có một loại tâm thái " tiểu hài tử có thể gây ra cái họa gì? Lẽ nào bằng thân phận của bọn họ còn không thu thập được ".
Cho nên nói, Vệ Huyên có thể bị nuôi đến ngang tàng bướng bỉnh như thế, ngoại trừ do thái hậu, cũng có quan hệ với người phụ thân phóng túng này.
Thụy Vương ngồi lại một chút, cùng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi thương nghị hành trình, định ra trời vừa sáng ngày mai sẽ xuất phát về kinh, sau đó mới rời đi.
Chờ Thụy Vương rời đi, La Diệp một đại nam nhân cũng không tiện ngồi ở đây, liền trở về phòng đọc sách.
Vệ Huyên tự nhiên là không đánh mất cơ hội ở lại, lại bắt đầu nắm tay A Uyển, lấy lý do bồi biểu tỷ cùng nhau chơi đùa.
Ngoại trừ A Uyển, người lớn đều cảm thấy tiểu hài tử mà, tự nhiên là yêu thích chơi, cũng không quá để ý.
Chân mày A Uyển lại giật giật, không nói được gì mà nhìn tiểu chính thái tới gần liền muốn nắm lấy tay nàng không buông, lát sau nhẫn nại nói:
- " Đệ có thể hay không buông ta ra? "
Nàng cùng tiểu hài tử tiếp xúc không nhiều, chủ yếu là thân thể của chính mình không tốt, thực sự là không có tinh lực bồi tiếp tiểu hài tử chơi đùa, tiểu chính thái này cứ dính nàng như vậy, làm cho nàng cảm thấy không quen.
- " Không muốn, buông A Uyển ra, A Uyển liền muốn chạy. "
Vệ Huyên tiếp tục nắm lấy tay nàng, dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của nàng, cảm giác được nhiệt độ từ tay nàng so với tay chính mình một người bị bệnh còn thấp hơn, con mắt chuyển động, lớn tiếng nói:
- " A Uyển bị bệnh sao? Yên tâm, chờ sau khi về kinh, đệ sẽ nhờ Hoàng bá phụ đi tìm thần y tới chữa trị cho A Uyển, A Uyển rất nhanh sẽ khỏe lên. "
Đang cùng Thụy Vương phi tán gẫu Trưởng công chúa Khang Nghi nghe được những lời này của hắn, nhất thời nhìn sang, thấy hài tử vẻ mặt thành thật, không khỏi nổi lên một chút hảo cảm, bà cảm thấy tiểu hài này có suy nghĩ như vậy cũng không quá đáng ghét như trước.
Vệ Huyên thấy Trưởng công chúa Khang Nghi hướng bọn họ mỉm cười, cũng ngẩng đầu hướng bà lộ ra một nụ cười ngọt ngào, dùng hết sức lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch, hoàn toàn vứt bỏ thể diện. Vì đạt được mục đích, chút thể diện này tính là cái gì? Ngụy trang thành tiểu hài nên không hề có chút cảm giác mất thể diện nào.
A Uyển thấy vẻ mặt này của hắn, rõ ràng vô cùng dễ thương, nhưng nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhất thời lâm vào trạng thái rối rắm.
PS: Nếu các bạn thích truyện này nhớ bình chọn cho mình nhé...