Sủng Thê Như Lệnh

Chương 14: Làm cho nàng dựa dẫm vào hắn không thể rời bỏ hắn




Edit: Hàn Ngọc
Beta: Đào Mai
Mấy ngày nay, Vệ Huyên bệnh còn chưa hết, nhưng vẫn thường xuyên chạy đến sân viện của bọn họ.
Đối với việc hắn đến, Trưởng công chúa Khang Nghi không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể tiếp nhận, bất quá cũng âm thầm quan sát một chút. Phát hiện Vệ Huyên đối với A Uyển nhà bà thật là phá lệ bất đồng, một lần nữa lật đổ những ấn tượng về những tin đồn không tốt về hắn.
Chẳng qua là, bởi vì hai hài tử tuổi còn nhỏ, Trưởng công chúa Khang Nghi tạm thời chỉ có thể quy về tiểu hài tử nhất thời tâm huyết dâng trào, bà cho là trên đường đi, Vệ Huyên khó gặp phải hài tử cùng lứa tuổi thân phận tương tự, khó tránh khỏi sẽ thân cận một chút.
Mà để cho người ta ngoài ý muốn là, trừ thời điểm khi Vệ Huyên bệnh hồ đồ, thì những lúc hắn tỉnh táo, mặc dù vẫn thiên chân khả ái, nhưng cũng lễ phép hiểu chuyện, hoàn toàn không có bộ dáng quỷ kiến sầu như trong lời đồn.
Trưởng công chúa Khang Nghi lúc trước cho dù đối với Vệ Huyên có vài phần thành kiến, bây giờ nhìn hắn khắp nơi bám theo A Uyển, ác cảm với hắn liền cũng giảm đi rất nhiều.
Thấy hắn hảo tâm suy nghĩ vì A Uyển, Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói:
- "Nếu như vậy thật sự đúng là phải đa tạ Huyên Nhi."
Sau đó cúi đầu nhìn nữ nhi ngồi ở bên cạnh đang mệt mỏi bưng nước uống, ôn nhu nói:
- "A Uyển, con có bằng lòng hay không ngồi cùng xe ngựa lớn kia của Huyên Nhi? Xe ngựa đó rất thoải mái, cũng sẽ không để cho A Uyển không thoải mái."
Mặc dù bà luôn muốn thu xếp mọi chuyện thật tốt cho nữ nhi, hận không thể bao bọc A Uyển trong một thế giới không có gì có thể làm thương tổn nàng, nhưng là Trưởng công chúa Khang Nghi không muốn làm A Uyển không vui, nên không tự quyết định trước, mà luôn hỏi ý kiến của nàng, cho dù nữ nhi đại đa số thời gian cũng thật biết điều, đúng dịp nghe lời không có ý kiến, Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn không thay đổi cái thói quen này.
Hồi kinh dĩ nhiên là đi đường thủy tương đối đở hơn, nhưng đáng tiếc đường thủy cũng không phải là một đường thông suốt, từ Hạc Châu xuất phát, với tốc độ này, cần phải đi thời gian ba ngày mới đến bến tàu ở Thanh Châu, đến lúc đó liền có thể đổi lên thuyền đi đường thủy hồi kinh, mặc dù ở trên thuyền không có nhiều tiện nghi, nhưng so với ở trong xe ngựa lại thoải mái hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
A Uyển liếc nhìn Vệ Huyên, cảm thấy vẫn là cùng phụ mẫu ở chung một chỗ tương đối tốt hơn, lúc đang muốn cự tuyệt, tiểu chánh thái đã nhào tới cầm lấy tay nàng, mặt mềm mại ngốc nghếch nói:
- "Biểu tỷ đi với đệ đi, một mình đệ ngồi trong xe thật nhàm chán ~ "
A Uyển: "..."
Ngươi một đứa bé hiểu cái gì gọi là nhàm chán sao?
Vệ Huyên vì muốn đem A Uyển đến trong xe ngựa của mình, đặt ở dưới tầm mắt mình, bất cứ giá nào bắt đầu ngốc nghếch dây dưa cuốn chặt, làm người tính tình trầm ổn như A Uyển cũng cảm thấy nếu không đáp ứng với hắn, đầu của mình sẽ bị hắn huyên náo đến nổ tung.
Tại sao trên thế giới này còn có hài tử sẽ náo loạn như vậy đây?
Trưởng công chúa Khang Nghi thấy dáng vẻ buồn bực của nữ nhi, không nhịn được che miệng cười trộm.
Bà cũng biết nữ nhi bởi vì thân thể không tốt, vẫn là ngây ngốc ở trong phòng một mình, cũng không có bạn bè cùng lứa chơi cùng, nhìn nữ nhi so với cô nương cùng lứa trầm lắng hơn nhiều, để cho bà cái người làm mẫu thân này cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Hiện nay thấy Vệ Huyên ầm ĩ nữ nhi như vậy, cảm thấy cũng không phải là chuyện xấu gì, ít nhất có thể để cho nữ nhi hoạt bát một chút.
Lúc này, La Diệp cùng phu thê Thụy Vương đi tới.
Thụy Vương thấy nhi tử cơ hồ dính vào trên người tiểu cô nương người ta, khóe mắt co giật, dùng sức xoa đầu nhi tử, đối A Uyển nói:
- "Nếu Huyên Nhi muốn ngồi cùng con, Thọ An liền đáp ứng hắn thôi, nếu không hắn sẽ quấy nhiễu con không tha."
Nói xong, lại không hề có ý tứ trách cứ nhi tử.
Đối với Thụy Vương mà nói, chỉ cần nhi tử không gây chuyện làm ông khó xử, Thụy Vương đã cảm thấy vạn sự trôi chảy, hơn nữa bất quá là tiểu hài cùng nhau đùa giỡn, Thụy Vương cảm thấy thỏa mãn hắn cũng không có việc gì, ít nhất chuyến hồi kinh này, hy vọng hắn sẽ không bướng bỉnh tự làm tổn thương mình.
A Uyển liếc nhìn Thụy Vương, vốn là bị Vệ Huyên cuốn lấy đã không có biện pháp, nghe ý tứ trong lời nói của Thụy Vương, nhấp môi nói:
- "Vậy A Uyển đành ngồi cùng xe ngựa với biểu đệ thôi."
Tiểu cô nương khả ái khéo léo lấy được Thụy Vương một cái động tác vỗ đầu tưởng thưởng.
Chờ dùng xong cơm trưa không lâu, liền tiếp tục lên đường.
Lần này, A Uyển được Thanh Yên ôm lên xe ngựa Vệ Huyên ngồi, phu thê Thụy Vương cũng có xe ngựa của riêng bọn họ, nhìn cũng không phải xe ngựa bình thường có thể so sánh, khí phái mười phần.
Mới vừa lên xe ngựa, A Uyển còn không kịp quan sát xe ngựa ngự tứ này có gì đặc biệt, liền bị tiểu chánh thái áp đảo nhào tới, mà dưới người là một vật hết sức mềm mại, cả người nàng chìm xuống, lúc ngã xuống không chỉ không có cảm giác đau đớn, thân thể còn bắn ngược một cái.
Đang lúc nàng nghi ngờ phía dưới cái buồng xe này là có vật gì, trên mặt cảm thấy một cảm giác ẩm ướt, xoay mặt liền thấy tiểu chánh thái kia lại nằm ở trên người nàng cắn mặt của nàng.
A Uyển đưa tay đẩy hắn ra, nhíu mày nói:
- "Biểu đệ không thể như vậy, nếu không ta sẽ xuống xe."
Vệ Huyên thấy dáng vẻ nghiêm trang của nàng, híp mắt cười nói một tiếng được, liền lôi kéo nàng ngồi dậy, sau đó hỏi nàng có đói bụng hay không, có muốn ăn gì không, có khó chịu không...
Lải nhải dài dòng, để cho Thanh Yên ở phía sau không nhịn được bật cười, thầm nghĩ cái Thụy Vương thế tử này căn bản không có bá đạo giống như trong tin đồn, ngược lại đối với quận chúa các nàng rất tốt, giống như một nam tử hoa tâm thích một tiểu cô nương.
Lại là một người bị Vệ Huyên tùy tiện lừa gạt mà có ấn tượng khác về hắn.
Đối với Vệ Huyên mà nói, kiếp trước trước khi gặp A Uyển, thanh danh của hắn quá xấu, khiến cho Trưởng công chúa Khang Nghi chưa bao giờ cân nhắc đến việc gả A Uyển cho hắn, cho là hắn không đáng tin, cho nên bỏ qua hắn mà tìm một nam nhân có thể tin tưởng cho A Uyển.
Như vậy đời này, hắn liền phải sửa lại ấn tượng ở trong mắt Trưởng công chúa Khang Nghi, trước khi có thể đoạt được A Uyển.
Cho nên, vì đạt được mục đích này, hắn phải thu liễm những tánh xấu của mình, làm thế nào để người khác đều thích hắn.
Nếu là những người khác, để cho một người trưởng thành giả bộ thành tiểu hài tử có chút khó khăn, nhưng là đối với Vệ Huyên mà nói, việc này hoàn toàn không thành vấn đề.
Loại chuyện mặt mũi như vậy, là phải nhìn tình huống, điểm này hắn tự nhiên có thể làm được.
A Uyển không thể cự tuyệt nhất đó là hảo ý của người khác, Vệ Huyên biểu hiện mấy ngày nay, để cho nàng mặc dù có chút phiền hắn bám lấy người, nhưng là cũng chỉ coi là tính cách tiểu hài tử mà thôi, không có để ở trong lòng.
Cũng bởi vì Vệ Huyên mặc dù dính người, nhưng có lúc lại giống như một ông cụ non vậy rất chiếu cố nàng, hắn còn coi đó là chuyện đương nhiên, hắn nói bởi vì thân thể nàng không tốt, cho nên hắn cái người làm biểu đệ này phải chiếu cố biểu tỷ, để cho A Uyển cảm giác mình có chút không có cách nào với hắn.
Rõ ràng lúc hắn bốn tuổi, lần đầu tiên gặp mặt còn dáng vẻ dữ tợn làm cho người ta chán ghét, ở quan dịch lần thứ hai gặp mặt lại đẩy nàng ngã nhào xuống đất, hại nàng bị ngã đau gần chết, đều giống nhau ghê tởm, nhưng là chỉ qua mấy ngày thôi, cái tiểu chánh thái này đã xóa bỏ tất cả ấn tượng xấu của mọi người về hắn.
Lúc Vệ Huyên từ trong ngăn kéo của xe ngựa lấy ra một hộp điểm tâm, A Uyển nhìn hắn lắc đầu nói:
- "Cám ơn, ta mới vừa dùng xong thiện, không đói bụng. Còn có, không cần bận tâm, đã có Thanh Yên chiếu cố ta."
Để cho một nam hài nhỏ tuổi hơn chiếu cố mình, A Uyển có loại cảm giác khó chịu cảm thấy như mình đang chèn ép hài nhi.
Nghe vậy, Vệ Huyên liếc nhìn Thanh Yên một cái, con ngươi hơi sẫm lại, nhưng đối với nàng cười rất là khả ái, trong thanh âm lộ ra nhè nhẹ quỷ quyệt:
- "Nhưng là đệ muốn chiếu cố biểu tỷ mà..."
Tự tay chiếu cố nàng, không khiến tay người khác, làm cho nàng dựa dẫm vào mình không thể rời bỏ mình.
A Uyển không nghe được thanh âm vặn vẹo trong bóng tối của hắn, nhìn hắn dáng vẻ khả ái, rốt cuộc không nhịn được đưa tay nhéo một cái vào khuôn mặt mềm mại của hắn.
Ai ngờ động tác này lại làm cho Vệ Huyên ngây ngẩn cả người, mặt cứng ngắc ngơ ngác nhìn nàng.
A Uyển cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ hắn không thích bị người véo má? Cũng đúng, có đứa trẻ nào lại thích bị người véo má bởi vì gương mặt của mình khả ái, A Uyển lớn như vậy, cũng bị người véo má, mỗi lần đều muốn tránh, nhưng bởi vì đó đều là trưởng bối, nên chỉ có thể cứng rắn đẩy ra.
- "Biểu đệ không thích à, vậy sau này ta sẽ không véo má đệ nữa."
- "Không phải..."
Thấy hắn cúi đầu, A Uyển không thấy rõ biểu tình của hắn, mặc dù nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không có muốn đi chỗ khác.
Vệ Huyên cúi đầu, ngón tay bấm vào lòng bàn tay, nhớ tới kể từ sau khi nàng mười bốn tuổi, bởi vì chuyện kia, nàng liền không thích gặp mặt hắn nữa, hắn đã có thật nhiều năm không có cùng nàng thân cận qua như vậy, rõ ràng trước kia nàng cũng thích tình cờ nhẹ nhàng véo má của hắn rồi cười, nói dung mạo của hắn rất đẹp, trời sanh xinh đẹp vượt bật, thật làm cho người khác phải hâm mộ, sau này còn không biết sẽ mê hoặc đảo điên bao nhiêu cô nương.
Nhưng là người hắn muốn mê hoặc đảo điên nhất, lại không có bị mê hoặc đảo điên.
Xe ngựa ngự tứ quả nhiên rất thoải mái, chấn động liền ít hơn, hơn nữa bên trong xe mọi vật đều không phải tầm thường, A Uyển không cảm giác được cái loại sóc nảy làm cho nàng buồn nôn, sau khi lên xe ngựa đó không lâu, lại sinh ra buồn ngủ, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.
Thanh Yên thấy nàng ngủ, vội vàng lấy ra một tấm chăn mỏng đắp lên người nàng, động tác êm ái, không có đánh thức nàng.
Vệ Huyên thấy vậy, đối Thanh Yên nói:
- "Bản thế tử cũng cảm thấy mệt mỏi, cùng biểu tỷ cùng nhau nghỉ ngơi một hồi."
Nói xong, hắn cũng chui vào chăn mỏng, cẩn thận nằm xuống bên cạnh A Uyển.
Trên người A Uyển có mùi thuốc nhàn nhạt, điều này làm cho hắn rất kích động, đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay mới đè nén xuống được cái loại kích động đó.
Vệ Huyên nghiêng thân thể quan sát A Uyển đang ngủ, nàng nhỏ nhắn khéo léo nằm ở bên cạnh hắn, chỉ là suy nghĩ một chút tất cả thần hồn bắt đầu run rẩy.
Lần này, hắn có đầy đủ thời gian theo nàng lớn lên, quyết định nàng, chiếm đoạt nàng, không người nào có thể lại từ trong tay hắn cướp nàng đi.
Nghĩ đến những sự tình kiếp trước, thần sắc của hắn lại bắt đầu vặn vẹo, sau đó đem hết thảy những suy nghĩ cuồn cuộn che lấp trong tròng mắt khép lại. 
Đến chạng vạng tối, đoàn xe dừng lại ở một trạm dịch không được khang trang lắm.
Trước khi đi ngủ, Vệ Huyên chạy đến sương phòng phu thê Thụy Vương đang nghỉ ngơi.
- "Phụ vương, người cân nhắc thế nào?" Vệ Huyên trực tiếp trèo lên người Thụy Vương hỏi.
Thụy Vương cảm thấy có chút nhức đầu, đối với hắn nói:
- "Con chưa ra hình dáng gì, hôn nhân đại sự, làm sao tùy vào con tùy ý quyết định như vậy?"
Vệ Huyên lại nói:
- "Con chính là thích A Uyển, trừ nàng ra, người nào con cũng không muốn!"
- "Ngươi mới bao lớn hả, biết cái gì thích? Cẩn thận sau này gặp phải cô nương tốt hơn, đến lúc đó thì con đừng có mà khóc!" Thụy Vương hù dọa hắn.
Cho dù các nàng đó có tốt hơn nữa cũng không phải người kia, cùng hắn có quan hệ gì đâu? Hơn nữa ở trong lòng hắn, A Uyển đã là thiên hạ tốt nhất!
Thụy Vương phi ngồi ở một bên nhìn con riêng đang quấn lấy trượng phu, cũng không lên tiếng, loại chuyện như vậy gần đây ngày ngày cũng sẽ phát sinh, chỉ cần lúc Vệ Huyên rảnh rỗi, liền sẽ tới tái diễn dây dưa nói muốn cưới Thọ An quận chúa làm thế tử phi.
Mặc dù chuyện này có chút tính trẻ con, nhưng là Thụy Vương phi cảm thấy, lấy tính cách Thụy Vương, rất dễ mềm lòng, không bao lâu nữa, đoán chừng là ông sẽ chìu theo ý của Vệ Huyên.
Hài tử phải khóc nương mới cho bú, Vệ Huyên am hiểu sâu sắc đạo lý này.
Thụy Vương bị Vệ Huyên làm phiền không chịu được, cuối cùng chỉ có thể nhức đầu đuổi nhi tử trở về sương phòng của hắn, sau đó nói với Thụy Vương phi:
- "Nàng để ý nó một chút, đây coi là chuyện gì? Nếu là thật quyết định, vậy coi như là chuyện cả đời. Hơn nữa nó còn là thế tử, sau này Thụy Vương phủ nhưng là phải nhờ vào nó chống đỡ, sao có thể khinh suất quyết định vị trí thế tử phi của nó như vậy?"
Thụy Vương phi hầu hạ ông thay quần áo, cũng không lên tiếng.
Thụy Vương cũng đã quen với tâm tính của bà không muốn dính vào những chuyện như vậy, vừa oán trách vừa thông suốt bà, sau đó mới nói:
- "Nhớ để ý nó một chút đi."
Trong lòng ông vẫn là hy vọng chưa tới lúc, nhi tử có thể thay đổi ý tưởng, dù sao tính tình hài nhi là không chừng, nhi tử rất ít khi có thể kiên định một chuyện quá lâu.
Thụy Vương phi nhìn ông một cái, rốt cuộc nói:
- "Nếu là Huyên Nhi kiên trì, Vương gia sao không thuận ý của Huyên Nhi?"
- "Cái gì?"
Thụy Vương nhìn về phía bà, ánh mắt có chút thâm thúy.
Thụy Vương phi lại nghĩ tới cặp mắt của Vệ Huyên lúc ở trạm dịch Hạc Châu, bà mím môi, quyết định muốn bán hắn một cái ân tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.