Sủng Thê Như Lệnh

Chương 15: Vệ Huyên ánh mắt lóe lên...




Edit: Hàn Ngọc
Beta: Đào Mai
Hai ngày sau, bọn họ đến Thanh Châu.
Bến tàu Thanh Châu, sớm đã có quản sự tới Thanh Châu trước chuẩn bị thỏa đáng, thuê xong thuyền, chỉ đợi chủ nhân đến, liền có thể lên thuyền lên đường.
Loại thuyền khách hàng đầu này rất lớn, A Uyển có một gian thuộc về mình trong khoang thuyền, mà diện tích gian này lại không nhỏ, thêm nhìn bài trí bên trong gian này, nếu không phải nhìn thấy con sông ngoài cửa sổ, cơ hồ cho là ở trong căn phòng trên mặt đất bằng phẳng.
Mặc dù biết đây là đang trên thuyền, nhưng nhìn thấy cách bố trí và an bày trong gian này cùng phòng ngủ trong lòng liền cảm thấy không khác gì là đang ở tại trong khách điếm.
A Uyển chính là thích loại cảm giác này, so với ngồi xe ngựa tốt hơn nhiều.
Hơn nữa bọn họ ngồi chính là thuyền hàng đầu, nếu không gặp phải bão táp, thì sẽ hết sức vững vàng, sẽ không có cảm giác lay động chút nào, điều này làm cho A Uyển càng thích.
Từ thành Thanh Châu lên đường đến kinh thành, nếu không có gì thay đổi, đi đường thủy mất chừng hai mươi ngày, khoảng thời gian này lấy công cụ giao thông cổ đại mà nói, coi như là mau.
Sau khi lên thuyền, A Uyển mất thời gian một ngày liền thích ứng, tinh thần cũng khôi phục rất nhiều.
Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi thấy vậy, cũng yên tâm rất nhiều, bọn họ sợ nhất đó là A Uyển không chịu nổi đi đường mệt mỏi mà ngã bệnh, cho nên ở trên đường rất là mất thời gian, có thể chậm liền tận lực chậm.
Ngày hôm đó, A Uyển đang uống nước đường phèn quả lê Thanh Yên bưng tới, Vệ Huyên lại tới.
Vệ Huyên lúc đi vào, thấy A Uyển uống canh, chau mày lại nói:
- "Thế nào? Biểu tỷ lại ho khan?"
Sau khi Thanh Yên, Thanh Chi cùng các nha hoàn thỉnh an với hắn, nghe được lời của hắn, không khỏi có chút buồn bực, ngữ khí của hắn quá mức quen thuộc, phảng phất chẳng qua là liếc mắt nhìn liền có thể suy đoán ra trạng huống thân thể A Uyển, so với các nàng những nha hoàn thiếp thân hầu hạ này còn lợi hại hơn, làm cho các nàng có cảm giác vị thế tử này tới cướp chén cơm của các nàng.
Đối với thân thể A Uyển bây giờ mà nói, hơi có gió thổi cỏ lay thì sẽ gặp cái bệnh nhẹ hay bị một chút đau nhức, loại chuyện như vậy đã thành thói quen, cho nên mọi người cũng sẽ không quá khẩn trương, chẳng qua là chú ý thức ăn mà thôi, trừ những người phục vụ bên người ra, người ngoài căn bản không biết. Cho nên ngữ khí của Vệ Huyên thật là ý vị sâu xa.
Hôm qua khó có được ánh nắng chiều rực rỡ, thuyền vừa đúng đi tới một khúc sông rộng rãi, lạc hà chi cảnh như vậy, để cho A Uyển không khỏi nhớ lại câu kia "Lạc hà cùng cô vụ đủ bay, thu thủy cộng dài ngày một màu", chính là cảnh tượng sống sờ sờ, đơn giản làm cho A Uyển cái người chưa bao giờ biết phong cảnh tự nhiên sáng lạng xinh đẹp như thế, nhìn đến ngây người.
Cũng bởi vì A Uyển tham lam nhìn cảnh nắng chiều trên sông lớn, ở bên ngoài bị thổi một chút gió, đến tối liền hơi có chút ho khan, trưởng công chúa Khang Nghi sai người chưng cho nàng chút nước đường phèn quả lê để khỏi ho, cũng có thể coi như uống canh ngọt, tiểu hài tử đều thích uống đồ ngọt mà.
A Uyển đối với sự tình cha mẹ dỗ mình thành tiểu hài tử trong lòng cũng thật bất đắc dĩ, nhưng là trên thực tế, nàng bây giờ đúng là tiểu hài tử, cho nên chỉ có thể đón nhận.
Nghe được lời của hắn, A Uyển lại không nhịn được nhẹ ho một tiếng, đối với hắn nói:
- "Là có chút ho khan. Biểu đệ, đệ hay là đừng tới đây, tránh lại lây cho đệ."
Tiểu hài tử thể chất yếu, huống chi lúc trước Vệ Huyên còn bệnh một trận lớn hơn, mặc dù bây giờ nhảy nhót tưng bừng, A Uyển vẫn lo lắng lây bệnh khí cho vị thế tử gia tôn quý này.
- "Không có sao, đệ không yếu ớt như vậy!."
Vệ Huyên đi tới ngồi vào bên cạnh nàng, cách sạp nhỏ nhìn nàng.
A Uyển tư thế ngồi rất đoan chánh văn tĩnh, cũng không có một chút huyên náo cùng không trầm tỉnh của tiểu hài tử. Trên thực tế là quá trầm tỉnh, giống như tiểu lão thái thái mộ khí trầm trầm, không có sức sống của tiểu hài tử nên có, mọi người đều cho rằng vì nàng thân thể không tốt cần phải tĩnh dưỡng, khó tránh khỏi sẽ đau lòng.
Vệ Huyên kiếp trước trưởng thành quá muộn, không hiểu được yêu thương nàng, chờ hắn rốt cuộc trưởng thành, A Uyển đã bị người khác lấy đi rồi.
Vệ Huyên đưa mắt nhìn khuôn mặt trắng trong thuần khiết của nàng, mi mày xinh đẹp, hai gò má còn có thịt mũm mĩm của trẻ sơ sinh, thật đáng yêu.
A Uyển khi còn bé cùng A Uyển khi lớn lên thật ra thì chênh lệch cũng rất lớn, dù sao một thiếu nữ và một nữ hài, hai người hoàn toàn khác nhau.
Vệ Huyên nhìn quen dáng dấp phong độ A Uyển thời kỳ thiếu nữ, nhìn lại nàng bây giờ dáng vẻ bánh bao nhỏ này, Vệ Huyên lúc đầu cũng không quen, cho nên coi như muốn đối với nàng thật sự làm chút gì, cũng không cách nào ra tay.
Ừ, cắn gò má của nàng một chút là có thể.
Chờ A Uyển uống xong nửa chén nước đường phèn quả lê kia, lúc đang cầm khăn lau khóe miệng, đột nhiên liền thấy cái tiểu chánh thái trên giường cách kỷ trà thò người tới, theo thói quen ở trên mặt nàng cắn một cái.
Thật sự là cái loại dùng răng gặm, là một loại hôn nhẹ giống như động tác cá nhỏ nhẹ nhàng gặm nhắm, cũng không đau, so với hôn gò má cảm giác rõ ràng hơn, để cho nàng mỗi lần đều run run nổi da gà.
Cái tiểu chánh thái này rốt cuộc coi nàng thành cái gì, mỗi lần gặp mặt đều phải cắn một cái.
A Uyển mặt đen lại ngửa nửa người ra sau, hai mắt rất nghiêm túc nhìn Vệ Huyên, muốn cho cái con Gấu Con này chớ như vậy, mặt của nữ tử không phải muốn cắn là có thể cắn —— mỗi khi nàng nhắc nhở hắn, hắn cũng đều đáp ứng, nhưng là lần sau gặp mặt, vẫn như cũ đều cắn không lầm?
- "A Uyển làm thế tử phi của đệ có được hay không?"
Vệ Huyên nghiêng đầu hướng nàng cười thật đáng yêu, giống như thiên sứ vậy, hai tay theo thói quen lại quấn lấy tay của nàng.
Cái tiểu chánh thái này đơn giản giống như là có chứng đói khát da thịt vậy, A Uyển cảm thấy mình nghĩ như vậy rất thô bỉ, bắt buột mình đè xuống ý tưởng không đáng tin cậy này.
- "Không được, chúng ta là biểu tỷ đệ!."
A Uyển cự tuyệt, máu mủ quá thân cận, đối đời sau không tốt, để cho nàng có loại ác cảm tội loạn luân.
Vệ Huyên nghi ngờ nhìn nàng, hắn vẫn cho là đây là sau khi lớn lên là một cái cớ A Uyển dùng để cự tuyệt hắn thôi, vì sao bây giờ nho nhỏ A Uyển cũng lại cự tuyệt như vậy?
Trong mắt rõ ràng có chút vẻ mê mang, rõ ràng là bộ dáng nữ đồng, nhưng là bộ dáng lãnh đạm cùng phần thần thái kia, lại giống như thời điểm nàng là thiếu nữ.
- "Biểu tỷ đệ thì như thế nào? Mẫu phi ruột của đệ cùng phụ vương cũng là biểu tỷ đệ đấy!."
A Uyển cứng họng, không biết thế nào nói cho hắn biết đạo lý máu mủ di truyền, cảm giác có chút nhức đầu, gần đây cái tiểu chánh thái này chỉ cần có cơ hội liền chỉ biết nói lời như vậy, coi như cự tuyệt cũng không để ý lại nói tiếp, thật là làm cho người ta có loại kích động muốn đánh hắn một trận.
Không được, đối mặt cái tiểu chánh thái cố chấp muốn lấy nàng làm lão bà này, thật sự là thật là làm cho người ta nổi nóng.
Một cái tiểu chánh thái mới sáu tuổi! Một cái tiểu chánh thái vẫn còn ở vườn trẻ lại muốn cưới nàng, tuyệt đối không khoa học!
Trên thực tế, Vệ Huyên so với nàng càng nóng nảy, đến cùng biểu tỷ đệ tại sao không được? Rõ ràng thế gian này nhân duyên tốt nhất đó là thân càng thêm thân, bao nhiêu biểu ca biểu muội các loại kết thành vợ chồng, tình cảm càng thân cận hơn, tại sao ở trong mắt A Uyển lại không được chứ?
- "Đệ mặc kệ, ngược lại đệ là muốn biểu tỷ làm thế tử phi của đệ!" Vệ Huyên nói xong, liền nhào tới.
A Uyển lại một lần nữa bị chứng minh thể chất của mình có bao nhiêu kém có bao nhiêu bi kịch, trời ạ liền một cái tiểu chính thái so với mình nhỏ hơn cũng không tránh thoát, thật sự là quá thống khổ.
- "Thanh Yên..." Cứu mạng a!
Thanh Yên sau khi hầu hạ A Uyển uống xong nước đường phèn quả lê, liền cầm châm tuyến ngồi ở ngoài cửa khoang, Thanh Chi nghe được thanh âm, thò đầu nhìn một cái, phát hiện hai hài tử lăn ở trên tháp, chần chờ một lúc, mới đi tới.
Đợi đến gần thì, liền thấy Thụy Vương thế tử lấy tay vòng qua tiểu Quận chúa các nàng, dùng một loại tư thế sẽ không để cho nàng khó chịu nhưng lại để cho nàng không tránh thoát mạnh mẽ ôm tiểu Quận chúa.
Hai nha hoàn đối với việc này đã thành thói quen, cực kì bình tĩnh, lại nhìn tiểu thế tử quét mắt tới, hai nha hoàn tiếp tục bình tĩnh.
- "Thế tử, quận chúa, hai ngươi có khát không? Có muốn uống nước mật hay không?" Thanh Yên hỏi.
- "Không cần."
Lúc Trưởng công chúa Khang Nghi tiến vào, liền thấy tư thế ôm quỷ dị của hai tiểu hài tử, không nhịn được giật giật khóe miệng, tận lực để cho thanh âm của mình nhu hòa,
- "A Uyển, Huyên Nhi, các con đang đùa cái gì?"
Mẫu thân của ta ơi, người làm sao sẽ cho là chúng ta đang đùa đây?
A Uyển khổ sở còn chưa mở miệng, nam hài nhốt nàng sung sướng ngây ngô,
- "Khang Nghi cô cô, con đang cùng biểu tỷ đùa đấy!"
Nói xong, hắn liền buông lỏng tay, A Uyển đúng lúc thoát khỏi ngực của hắn, hướng bên cạnh dời đi.
- "Nương..."
A Uyển há miệng, không biết nói thế nào, chẳng lẽ nói nàng để cho một tiểu chánh thái áp chế không đứng dậy nổi? Cảm giác rất mất thể diện nha...
Quay đầu thấy tiểu chánh thái kia đang cười híp mắt, A Uyển thật buồn bực.
Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không có suy nghĩ nhiều, thấy vậy cũng chỉ coi là hai hài tử đang đùa. Bà đi tới, sờ sờ trán nữ nhi, lại hỏi thăm một chút thân thể của nàng, biết được nàng ho khan cũng không nặng, liền cũng an tâm.
Lúc này, Vệ Huyên lại tới tăng độ yêu thích,
- "Khang Nghi cô cô, tay biểu tỷ luôn là lành lạnh, bây giờ khí trời cũng lạnh, như vậy không tốt, cho nên con hôm nay mang theo một khối ôn ngọc tới cho biểu tỷ dưỡng thân thể."
Nói xong, Vệ Huyên từ trong lòng ngực móc ra một khối ngọc bội đã được mài dũa tinh xảo.
Cái ngọc bội này nhìn mặc dù tinh xảo, nhưng cũng không coi là công nghệ khéo léo nhất thiên hạ, bản thân nó đáng giá ở chất liệu của nó.
Lúc Trưởng công chúa Khang Nghi nghe được lời của Vệ Huyên đã lấy làm kinh hãi, nhìn lại khối ôn ngọc được điêu khắc mài dũa mà thành ngọc bội, trong lòng hiểu ra, là đồ vật trong cung, chắc là Thái hậu hoặc là hoàng đế ban thưởng cho hắn.
Ôn ngọc cũng không tính khó tìm, thế nhưng là phải xem chất liệu, mà khối ngọc này màu sắc ôn nhuận nhẵn nhụi sáng loáng, vào tay có hơi ấm, nắm lâu trong tay phảng phất máu huyết đọng lại đã lâu cũng tuần hoàn theo, là một khối ôn ngọc thượng đẳng điêu khắc mà thành, có thể nói là bảo vật vô giá.
- "Cái này quá quý trọng..."
Trưởng công chúa Khang Nghi mặc dù cũng muốn vì nữ nhi tìm loại vật này để cho nàng đeo dưỡng thân thể, nhưng là rốt cuộc không thể lấy nó.
- "Đây là con đưa biểu tỷ, không phải đưa cô cô." Vệ Huyên giảo hoạt nói, "Đưa biểu tỷ chính là của biểu tỷ, nếu là biểu tỷ không lấy, vậy con liền vứt đi."
Một bộ dạng hùng hổ tài đại khí thô.
Trưởng công chúa Khang Nghi dở khóc dở cười, vật như vậy nào có thể bỏ được, hơn nữa còn là vật danh quý như vậy, quả nhiên vẫn là tính quá trẻ con.
Cuối cùng, khối ngọc bội này vẫn là bị treo ở trên cổ của A Uyển, được đặt bên trong lớp đồ lót của nàng, dán sát vào da thịt của nàng.
Ánh mắt Vệ Huyên lóe lên, đây là đồ vật hắn đưa cho A Uyển, đang dán vào da thịt A Uyển...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.