Sủng Thê Như Lệnh

Chương 21: Nếu không phải ông là phò mã...




Edit: Hàn Ngọc
Beta: Đào Mai
Rất nhanh liền đến Tùng Hạc Đường.......viện của lão phu nhân Hoài ân bá phủ.
Nha hoàn bà tử đã nhận được tin tức, đang đứng ở cửa viện nghênh đón, nhìn thấy một đoàn người nhiệt nhiệt nháo nháo đi tới, trong đó có một phụ nhân xinh đẹp khí chất xuất chúng đi đàng trước, ngoại trừ mấy tiểu nha đầu mới tới, những lão nhân hầu hạ ở Hoài ân bá phủ đầu tiên vừa nhìn liền nhận ra đây là trưởng công chúa Khang Nghi.
Nhìn sang bên cạnh, vị quận chúa Thọ An thân thể yếu đuối đang được Tam lão gia tuấn mỹ ôm trong lòng, được một chiếc áo choàng màu xanh ngọc bằng lụa hoa điêu bao bọc thật kỹ, đến mặt đều không lộ ra.
Nói là Tam lão gia, thật ra thì La Diệp năm nay bất quá là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuôn mặt trắng trẻo lại không có râu, quả thực là tuấn tú vô song, một đôi mắt tuấn lãng chớp động, giống như truyền thần, khiến cho những nha hoàn đang quỳ thỉnh an dọc đường liếc mắt nhìn hai gò má liền thoáng hồng, sinh ra choáng váng, xuân tâm khẽ nhúc nhích.
Lưu ma ma dẫn đường là người hầu thân tín bên người lão phu nhân, đối loại chuyện như vậy đã nghe nhiều nhìn nhiều nên đã quen thuộc, nhìn thấy liền âm thầm lắc đầu.
Loại chuyện như vậy ở trong bá phủ có thể coi như thông thường, vị Tam lão gia này tài mạo song toàn, không chỉ có là người xuất sắc nhất trong nhà, cho dù là các nhà quyền quý ở khắp kinh thành, cũng khó có thể tìm ra một người như thế này.
Nếu không phải ông là phò mã, chỉ sợ sớm đã không biết có bao nhiêu cô nương nhào tới.
Chỉ tiếc, Tam lão gia là phò mã, hơn nữa từ khi thành thân đến nay, thân cận chỉ một nữ nhân, cũng không biết Trưởng công chúa có suy nghĩ gì.
Nhớ đến sự tình lão phu nhân một mực nhắc đi nhắc lại, Lưu ma ma lại có chút lo lắng, bất quá trên mặt lại không biểu hiện chút nào, cung kính mời các chủ tử đi vào bên trong.
Kinh thành cuối mùa thu thời tiết đã giá rét, có vài người đã đốt địa long ở trong phòng để sưởi ấm, ở Tùng Hạc Đường của lão phu nhân cũng không ngoại lệ. Đợi lúc rèm mở ra, liền có thể cảm giác được một cỗ ấm áp đập vào mặt.
A Uyển liền lắc lắc đầu, lộ ra khuôn mặt từ trong lớp áo choàng, ngẩng đầu nhìn vào trong phòng.
Trong phòng trên ghế được kê đối diện cửa có hai phụ lão khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi, đây chính là Hoài ân bá phủ lão thái gia cùng lão phu nhân, cũng là tổ phụ tổ mẫu của A Uyển.
Hiển nhiên hai người cũng biết nhi tử thứ ba cùng con dâu công chúa hôm nay về nhà, đặc biệt ở chỗ này chờ, thấy đoàn người đi vào, hai người cũng rối rít đứng dậy.
Sau khi một đoàn người đi vào, toàn bộ gian nhà rộng rãi trong nháy mắt trở nên chật chội, vốn là mùi huân hương thoang thoảng trong không khí cũng biến thành vẩn đục, có thể thấy được Hoài ân bá phủ rất nhiều người.
Sau khi A Uyển được phò mã phụ thân thả xuống, liền được trưởng công chúa Khang Nghi dắt tay, hành gia lễ thỉnh an với hai vị trưởng bối.
Trưởng công chúa Khang Nghi cùng A Uyển đều có phong hào, nhưng mà lão Hoài ân bá cùng lão phu nhân đều là trưởng bối, lại là phụ mẫu của trượng phu, vì kế lâu dài, tự nhiên sẽ không so đo mà tiến lên hành lễ vấn an hai người.
Ở phương diện làm con dâu này, trưởng công chúa Khang Nghi cho dù là công chúa cao quý cũng không muốn bị bắt lỗi.
Lão phu nhân nhìn nhi tử thứ ba đã rời nhà mấy năm, hốc mắt ươn ướt, chờ sau khi La Diệp thỉnh an xong, vội vàng kéo ông đứng lên.
Mặc dù nhìn thấy tinh thần ông rất tốt, nhưng người làm mẫu thân luôn cảm thấy nhi tử rời nhà mấy năm đã chịu không ít khổ sở, trong lòng có mấy phần chua xót.
Sau đó lại ôm A Uyển nho nhỏ vào trong ngực, đau lòng sờ gương mặt tái nhợt của nàng nói:
- "Các con đi một lần đó là mấy năm, chỉ có thể để chúng ta ở kinh thành mỗi ngày nhớ mong các con. A Uyển nhìn đã lớn hơn một chút. Thật đáng thương, phụ mẫu con vì con mà đã hao hết tâm trí, ở Giang Nam liệu có thu hoạch được gì không?"
Ban đầu La Diệp dắt thê nữ xuống Giang Nam, không chỉ vì ông có sở thích ngao du sơn thủy, còn có là vì tìm kiếm danh y ở Giang Nam chữa trị chứng bệnh vô sinh của trưởng công chúa Khang Nghi, cùng thời tiết ôn nhuận của Giang Nam cũng rất thích hợp cho A Uyển tĩnh dưỡng thân thể.
Chỉ tiếc, lúc trưởng công chúa Khang Nghi sinh A Uyển vì khó sinh mà thân thể đã bị tổn thương, vô luận là thái y trong cung hoặc là đại phu dân gian đều nói không có biện pháp chữa trị, chỉ có A Uyển là có chút thu hoạch.
Trưởng công chúa Khang Nghi dịu dàng cười nói:
- "Ngược lại chúng con đã thỉnh được mấy vị đại phu có danh vọng ở Giang Nam, lấy được mấy toa thuốc tốt để cho A Uyển điều dưỡng thân thể, hiệu quả cũng tốt, hai năm qua Uyển nha đầu nhìn cũng đã có tinh thần hơn, không cần mỗi ngày đều phải nằm trên giường nghỉ ngơi, thỉnh thoảng còn có thể đi ra ngoài hoạt động một chút."
Nghe nói như thế, lão thái gia cùng lão phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng an tâm hơn.
Hoài ân bá phủ ở kinh thành cũng không phải là gia đình quyền quý, môn đệ cũng không có ai thực sự hiển hách, nếu không phải Trưởng công chúa Khang Nghi gả đến, thì một gia tộc liên tục hai đời đều không có con cháu có tiền đồ, ở trước mặt hoàng đế cũng không có cảm giác tồn tại, chỉ sợ Bá phủ này liền sẽ từ từ suy tàn, chỉ còn dư lại một cái danh hiệu vô dụng.
Cho nên, lúc này trong phủ không chỉ có một con dâu là công chúa, mà sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi sinh một nữ nhi thân thể yếu đuối, thậm chí được hoàng đế trong cung đích thân sắc phong làm quận chúa, đối với người trong Hoài ân bá phủ mà nói, đó coi là vô hạn tôn vinh, mặc dù cũng có một số lời nói ghen tỵ, nhưng lại được La lão thái gia và lão phu nhân coi trọng.
Cho nên, lão thái gia cùng lão phu nhân là người thật lòng mong đợi đứa cháu gái A Uyển này thân thể kiện kiện khang khang mới phải.
Hai vị lão nhân lại lược lược hỏi thăm một ít sự tình lúc bọn họ ở Giang Nam, thấy A Uyển có chút mệt mỏi dựa ở trong ngực Trưởng công chúa Khang Nghi, lão phu nhân lo lắng cháu gái thân thể yếu đuối, cũng không dám giữ họ ở lâu, vội nói:
- "Các con đã đi một đường tàu xe dài rồi, nói vậy cũng đã mệt mỏi, các con mau về viện của mình nghỉ ngơi trước thôi, chờ ngày mai nghỉ ngơi tốt rồi thì hãy tới trò chuyện với lão bà tử này."
La lão thái gia sờ hàm râu nói:
- "Nghe lời mẫu thân của các con đi, Uyển nha đầu thân thể không tốt, cũng đừng để cho nàng quá mệt mỏi."
Liếc nhìn mấy nhi tử và con dâu khác đang đứng bên trong phòng, bọn họ cũng không có ý kiến gì.
Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói:
- "Đây là tự nhiên, đến lúc đó mẫu thân không ngại cho con dâu nói nhiều."
Lão phu nhân thấy Khang Nghi nói như vậy khuôn mặt liền hiện lên sự hài lòng, người chung quanh cũng cười phụ họa theo, không cần biết thật lòng hay giả vờ, cả phòng liền trở nên náo nhiệt, xem ra không khí toàn gia cùng vui vẻ hòa thuận như vậy không biết có mấy phần là thật.
La Diệp mấy năm không gặp phụ mẫu, tuy là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà thấy tinh thần nữ nhi không tốt lắm, mà trong phòng tụ tập nhiều người, lại đốt địa long, không khí bức bí không chịu nổi, đau lòng A Uyển phải chịu tội, liền cũng không trì hoãn.
Lại nói thêm mấy câu, La Diệp liền dùng áo choàng bao lấy nữ nhi thật chặt rồi ôm vào lòng, dắt thê tử cùng nhau rời khỏi viện của phụ mẫu.
Đại phu nhân Lâm thị vội vàng đứng dậy đi theo.
- "Biết gia đình muội trở về, mẫu thân đã sớm sai hạ nhân quét dọn thật tốt sân viện của các muội, chăn nệm vật dụng cụ cá nhân cũng đã được đổi mới, nếu là có thiếu cái gì, công chúa chỉ cần sai người tới nói một tiếng."
Đại phu nhân cười nói, bà là con dâu trưởng trong phủ này, hiện bà đang quản gia.
Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói:
- "Đại tẩu làm việc rất thỏa đáng, muội tất nhiên tin tưởng đại tẩu."
Sau khi Đại phu nhân nghe xong, cười một tiếng, không nói nhiều hơn nữa.
Đợi đưa bọn họ đến cửa viện, Đại phu nhân gọi bà tử nha hoàn trong viện ra dặn dò mấy câu, liền thức thời cáo từ rời đi.
Đại phu nhân mới vừa trở lại viện của mình, còn chưa kịp ngồi xuống uống một ngụm trà, liền nghe được người hầu báo lại, trượng phu La Quân đã trở lại rồi, bà vội vàng đứng dậy đi ra chào đón.
La quân vào cửa, thấy thê tử tươi cười đi ra đón, liền hỏi:
- "Nghe nói Tam đệ cùng công chúa đã trở về phủ, bọn họ đã đi gặp phụ thân, mẫu thân chưa?"
La quân là người rất giữ quy củ, mặc dù biết Tam đệ muội là một vị công chúa cao quý, nhưng ông luôn hy vọng bà hiếu thuận với phụ mẫu mình, mà việc này trưởng công chúa Khang Nghi mấy năm nay đã làm rất tốt.
Đại phu nhân vừa giúp ông thay quần áo vừa đáp:
- "Mới vừa đi gặp, sau đó thấy Uyển nha đầu tinh thần không tốt, phụ mẫu liền để cho bọn họ đi về nghỉ ngơi trước, đợi ngày mai sau khi nghỉ ngơi phục hồi tinh thần sẽ đi qua nói chuyện."
Chờ sau khi ông thay đồ mặc bên trong phòng xong, Đại phu nhân bưng trà nóng nha hoàn vừa dâng lên đưa cho trượng phu, lại nói:
- "Uyển nha đầu nhìn so với mấy năm trước trưởng thành hơn rất nhiều, người cũng có tinh thần hơn, Tam đệ cùng công chúa đã có thể yên tâm."
La quân sau khi nghe xong, gật đầu một cái, bất quá nghĩ tới điều gì, lại thở dài nói:
- "Đáng tiếc..."
Đại phu nhân là một người tinh ý, thấy vẻ tiếc nuối trên mặt trượng phu, liền biết ông đang đáng tiếc cái gì.
Năm đó sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi vất vả sinh hạ A Uyển, bà vì khó sinh mà đã làm thân thể bị tổn thương, cả đời này không còn cách nào thụ thai được nữa.
Nếu như trưởng công chúa Khang Nghi không thể sinh nữa, cả đời này của La Diệp cũng chỉ có một nữ nhi, ngay cả con cháu người thân chăm sóc trước lúc lâm chung cũng không có, cũng không phải là tiếc nuối sao.
Chẳng qua là làm phò mã, rốt cuộc là không so được với người ở gia đình bình thường, nếu chánh thê không thể sinh nhi tử trưởng, còn có thể cưới thê thiếp để sinh mấy nhi tử thứ xuất rồi ôm đến nuôi dưỡng dưới danh chánh thê làm nhi tử trưởng.
Nhưng nếu là công chúa náo loạn không chịu, ngươi cũng không thể liều mạng cưới thê thiếp, trừ phi hoàng thất suy thoái, tùy ngươi không coi công chúa ra gì.
Dĩ nhiên, nếu như bản thân công chúa độ lượng cho phép, tự mình lo liệu, vậy liền giai đại hoan hỉ.
Nhưng mà, La Diệp cùng trưởng công chúa Khang Nghi thành thân gần mười năm, phu thê tình thâm, chớ nói trưởng công chúa Khang Nghi vốn là không nói gì, chính bản thân La Diệp cũng không muốn nạp thêm nữ nhân nào nhúng tay vào giữa bọn họ, ông cho đây là đối với tình cảm bất trung trinh.
La Quân cùng La Diệp là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, hai người chênh lệch nhau ước chừng sáu bảy tuổi, sống cùng nhau từ thuở nhỏ, tất nhiên ông biết tính tình Tam đệ như thế nào, Tam đệ thật là một người ngây thơ thuần hậu, một người mang điểm ngờ nghệch sách vở, cùng nam nhân thế gian này hơi không giống nhau, La Diệp hết sức coi trọng tình cảm, nếu là chính bản thân ông không muốn người ngoài có nói gì cũng đều vô dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.