Edit: Hàn Ngọc
Beta: Đào Mai
Vệ Huyên đi tới viện phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi ở Bá phủ, còn không chờ người hầu dẫn đường, chính hắn liền chạy đi theo con đường quen thuộc về hướng phòng ngủ của A Uyển.
Đối với nơi này, hắn đã sớm quen thuộc như hậu viện của nhà mình vậy.
Dư ma ma trong lòng âm thầm kinh ngạc, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng! Thấy tiểu hài tử như một làn khói chạy mất dạng, bà liền đuổi sát theo sau.
Mà hai thị vệ Vệ Huyên mang tới dĩ nhiên là không thể vào hậu viện chỗ nữ quyến ở, nên phải đứng lại ở cửa hậu viện... Bất quá thị vệ đang bưng lễ vật, ngược lại đưa cho Dư ma ma cùng hai nha hoàn thô sử ở trong viện cùng nhau ôm vào.
Dư ma ma cũng không biết thế tử Thụy Vương mang theo lễ vật gì tới, nhìn rất quý trọng.
Trong phòng, A Uyển đang suy nghĩ có phải hay không trực tiếp nằm xuống tránh gặp mặt Vệ Huyên, thì một tiểu chánh thái đã xông vào, lao thẳng tới.
- "A Uyển, đệ tới thăm tỷ, tỷ có vui không?"
Nghe thấy giọng nói đầy hưng phấn, A Uyển lặng lẽ nhìn hắn một cái, không có lên tiếng.
Vệ Huyên nhào tới, nhảy tới mép giường, sau đó nhón chân lên, thật nhanh ở trên mặt nàng gặm một cái. Không đợi A Uyển kịp phản ứng, liền lại nhảy xuống hướng Trưởng công chúa Khang Nghi ở một bên thi lễ, cười thật đáng yêu nói:
- "Thỉnh an cô cô..."
Trưởng công chúa Khang Nghi: "..."
Trưởng công chúa Khang Nghi mặc dù có kế hoạch phải dạy dỗ Vệ Huyên thành một người thích hợp với A Uyển, cho nên dung túng hành vi hắn đến tìm A Uyển, hy vọng hai hài nhi có thể qua lại từ nhỏ để có thể bồi dưỡng tình cảm cho hôn nhân sau này. Nhưng vào lúc này bà phát hiện, giống như không cần bà ra tay, trong lòng Vệ Huyên hoàn toàn đã tràn đầy hình bóng của nữ nhi mình.
Mặc dù rất tốt, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!
Vốn bà cho là sau khi trở lại kinh thành, lấy thân phận của Vệ Huyên cùng sự sủng ái của mấy vị trong cung đối với hắn, sợ rằng không có thời gian tới tìm A Uyển nữa...
Nhưng không nghĩ tới, lúc này mới là ngày thứ hai, đứa nhỏ này liền hào hứng tới rồi. Lúc tới, liền nhào qua hôn A Uyển, vẫn là bộ dáng ước gì cùng A Uyển vĩnh viễn ở chung với nhau, tràn đầy tính trẻ con.
Được thôi, trong mắt Trưởng công chúa Khang Nghi có chút phức tạp, chỉ hy vọng loại tính tình trẻ con cố chấp này của Vệ Huyên, ở trong cuộc sống về sau, có thể tiếp tục kéo dài dài lâu, đừng để cho A Uyển của mình bị thương tổn là được.
Vệ Huyên phát hiện nét phức tạp trong mắt Trưởng công chúa Khang Nghi, nhưng cũng chỉ có thể làm như không biết! Hắn lại tiến tới mép giường, lôi kéo tay của A Uyển nói với Trưởng công chúa Khang Nghi:
- "Con nghe nói biểu tỷ ngã bệnh, trong lòng lo lắng, cho nên lại tới. Cô cô, biểu tỷ bệnh có nặng không?"
Trưởng công chúa Khang Nghi chính là thích dáng vẻ hắn toàn tâm toàn ý hướng nữ nhi mình —— chỉ sợ sẽ không có người mẫu thân nào sẽ cự tuyệt loại chuyện như vậy, lập tức cười nói:
- "Chắc là do vừa hồi kinh... A Uyển có chút không hạp thủy thổ, hôm qua thời tiết cũng thay đổi lớn, cho nên phát sốt! Bất quá hôm nay đã khá hơn nhiều."
Mới vừa nói xong, liền thấy Vệ Huyên nhón chân lên, đưa tay nhỏ của hắn đặt lên trên trán A Uyển một cái.
A Uyển liếc nhìn công chúa mẫu thân cười đến híp cả mắt, không nhịn được lui về phía sau, không để cho hắn sờ.
Nhưng thời điểm không ai thấy, nàng phát hiện cái tiểu chánh thái này đang quá phận đưa tay giữ lấy gáy của nàng, do hắn mới từ bên ngoài đi vào nên đầu ngón tay của hắn còn mang theo hơi lạnh, lúc chạm vào cổ của nàng, khiến cho nàng chợt giật mình, không khống chế được mà nổi da gà.
Chờ khi nàng tức giận trừng hắn, lại bắt gặp một ánh mắt thần sắc quỷ quyệt, con ngươi thuần màu đen không có chút ánh sáng nào, nhìn hết sức quỷ dị.
A Uyển sửng sốt một chút, còn cho là mình đã hoa mắt! Chờ lúc muốn nhìn kỹ hơn nữa, hắn đã rũ mắt xuống, đồng thời cũng đã lấy tay ra, sau đó lại nâng mắt, hướng nàng cười thật đáng yêu, chính là một hài tử sáu tuổi hồn nhiên.
- "Biểu tỷ phải mau mau khỏe lên, đệ mang quà đến cho tỷ đây."
Vệ Huyên nói với A Uyển, sau đó liền bắt đầu đếm kỹ những quà tặng mà hắn mang tới.
- "Có hai quyển sách độc nhất của Tiền triều, đệ tìm được trong thư phòng của phụ Vương. Còn có sách tuyệt kỹ dạy đánh cờ của phụ vương, lúc tỷ nhàm chán có thể lấy ra xem một chút! Bất quá thích thì thích cũng đừng xem nhiều quá, xem nhiều sẽ hại mắt, đối với thân thể của tỷ không tốt! Còn có đệ có mang tới một chút dược liệu dưỡng thân thể..."
Theo những liệt kê của Vệ Huyên, Dư ma ma liền chỉ huy bọn nha hoàn đem những quà tặng mà Vệ Huyên mang tới để lên trên bàn trong phòng.
Trưởng công chúa Khang Nghi nghe mà kinh ngạc, nhìn về phía Vệ Huyên đang tươi cười hiến bảo vật cho A Uyển... Trong lòng thầm nghĩ, Vệ Huyên không biết là đã dời bao nhiêu bảo vật của phủ Thụy Vương đến? Hơn nữa những vật hắn mang tới, tất cả đều đúng sở thích của A Uyển, cũng không biết là hắn chính mình nhớ, hay là người khác nhắc nhở hắn.
Bất quá, ngược lại là rất có lòng.
Vào lúc này Trưởng công chúa Khang Nghi là nhìn Vệ Huyên thấy thế nào cũng rất thuận mắt, liền lại hỏi hắn tới đây có nói qua Vương phi chưa? Biết được Vương phi là đã biết, liền không để ý tới nữa.
Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đi ra ngoài an bài một ít thức ăn.
Chờ Trưởng công chúa Khang Nghi rời đi, Vệ Huyên trực tiếp cởi giầy leo lên trên giường của A Uyển.
Thanh Yên, Thanh Chi ở trong phòng hầu hạ thấy vậy, nghĩ đến bọn họ đã có hôn ước, hơn nữa hai người tuổi còn nhỏ, liền không quá để ý! Mà Lộ Bình người lúc nào cũng như không tồn tại dĩ nhiên là chưa bao giờ sẽ lắm mồm.
A Uyển liền cảm thấy nhức đầu, hướng nam hài đang dựa vào người mình, nói:
- "Tỷ đang bị bệnh, cẩn thận lại lây cho đệ, phải cách tỷ xa một chút đi..."
Vệ Huyên đưa tay vòng qua bả vai của nàng, căn bản không để ý tới, tiếp cận nàng nói:
- "Không sợ... thân thể của đệ rất khỏe mạnh."
Hắn lại sờ khuôn mặt tái nhợt của A Uyển, dễ dàng trấn áp kháng cự của nàng.
Vệ Huyên biết mặc dù hiện giờ A Uyển có thể còn không quá thích mình, nhưng chỉ cần tiếp tục chung sống một thời gian nữa, lấy tâm tính A Uyển, nhất định nàng sẽ thích mình, hắn có lòng tin.
- "Đệ đang cùng sư phụ võ sư trong phủ tập võ, rèn luyện thân thể... thân thể rắn chắc, tỷ không cần lo lắng. Đúng rồi, đệ nghe sư phụ võ sư nói, sư môn của ông có một loại võ công thích hợp cho nữ tử luyện, mặc dù hiệu quả không lớn, nhưng dùng để cải thiện thể chất rất hữu dụng, chờ sang năm khi thời tiết ấm lên, đệ liền tìm một nữ sư phụ tới dạy tỷ... Tỷ theo nàng luyện, rất nhanh thân thể nhất định sẽ tốt hơn..."
A Uyển có chút giật mình nhìn hắn, một hài tử sáu tuổi có thể suy nghĩ cho người khác đến loại trình độ này sao? Tuy nói cổ nhân trưởng thành sớm, nhưng Vệ Huyên không khỏi trưởng thành quá sớm đi, năng lực suy luận này đã vượt qua bạn cùng lứa tuổi quá nhiều.
Đang lúc A Uyển giật mình, lại nghe hắn nói:
- "Tỷ luôn nhốt chính mình tại trong phòng, hiện nay thời tiết lạnh lẽo, cơ hồ là một tháng cũng không ra khỏi cửa một lần, như vậy sẽ tự cô lập chính mình! Cứ cô độc một mình như vậy tính tình cũng sẽ trở nên lạnh lùng. Cho nên tỷ phải nghe lời đệ nói, không được cãi lại, đệ sau này sẽ là tướng công của tỷ..."
A Uyển: "..."
Đối với một tiểu chánh thái luôn tận hết sức lực ở bên tai nàng tẩy não, nên làm sao với hắn bây giờ?
- "Đúng rồi, chờ thời tiết ấm áp hơn, đệ sẽ tìm cho tỷ hai con ngỗng trắng lớn cho tỷ chơi giải buồn... Đến lúc đó đệ sẽ cho người huấn luyện tốt chúng nó rồi sẽ đưa tới cho tỷ, bọn nó không chỉ hung hãn, còn có thể trông nhà! Sau này có ai khi dễ tỷ, tỷ để ngỗng trắng đi cắn người đó."
Nói xong, hắn âm hiểm cười lên,
- "Đặc biệt là đối một số tên gia hỏa có mưu đồ bất chính với tỷ, nhất định phải để cho ngỗng trắng hung hăng cắn hắn!"
A Uyển: "..."
Mới vừa rồi còn cảm thấy hắn không giống đứa trẻ, vào lúc này lại cảm thấy đây quả thực là hài tử lưu manh mà!
Thật may là, Trưởng công chúa Khang Nghi rất nhanh liền đi vào giải cứu nàng.
Thấy hai tiểu hài nhi cùng ngồi ở trên giường, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng lo lắng Vệ Huyên sẽ bị lây bệnh... Nhưng ai biết tiểu chánh thái miệng ngọt lại ngoan, mấy câu nói liền để cho bà yêu thích không thôi, mặc dù vẫn lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫn tùy ý hắn.
A Uyển đơn giản đập đầu xuống đất! Công chúa mẫu thân của mình giống như cũng sắp bị tiểu chánh thái này thu phục, vậy phải làm sao bây giờ?
Trưởng công chúa Khang Nghi bảo người hầu đưa chè tới, để ở trên giường nhỏ để cho A Uyển không cần phải xuống giường.
Vệ Huyên cũng theo nàng cùng nhau ngồi ở trên giường, liếc nhìn nàng một cái liền ăn một miếng. Khiến cho A Uyển tiếp tục đờ đẫn, nàng quyết định nhắm mắt làm ngơ, căn bản không thèm nhìn hắn nữa.
Ánh mắt của Vệ Huyên một mực không rời khỏi mặt của nàng... Thấy bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm của nàng, cũng không tức giận, chỉ cảm thấy A Uyển như vậy, mới là A Uyển trong trí nhớ của hắn. Từ nhỏ đến lớn, đều là bộ dáng lạnh lùng như thế.
Cũng do thân thể không tốt, nên tâm tình rất ít khi dao động, giống như một tiểu lão thái thái. Nhưng một cô nương giống như tiểu lão thái thái vậy, có một lần lại trực tiếp đánh hắn, đánh hắn máu mũi chảy ròng ròng, lần đầu tiên trong đời cũng trợn tròn mắt.
Nhớ tới những chuyện cũ kia, hắn không nhịn được mỉm cười. Cảm thấy lúc này đối với nàng thế nào cũng nhìn không đủ, thật hận không được trực tiếp ôm nàng trở về vương phủ.
Đáng tiếc, bọn họ vẫn còn quá nhỏ!
Ăn xong chè, Vệ Huyên suy nghĩ một hồi, cho đến lúc trời sắp tối, Lộ Bình cuống đến sắp khóc nhắc nhở nên trở về, hắn mới lưu luyến rời đi.
A Uyển thở phào nhẹ nhõm, dùng tay ôm đầu... Hôm nay nàng lại bị tiểu chánh thái này tẩy não, loại cuộc sống này khi nào mới kết thúc đây?
Tại sao hắn cứ cứng đầu như vậy?
*** *** ***
Vệ Huyên ngồi ở trong xe ngựa, nhéo cánh tay nhỏ của mình một cái! Cảm thấy sức lực của mình vẫn không đủ, cho nên A Uyển bây giờ mới không nhìn thẳng mắt hắn.
Vệ Huyên nhớ trước kia đã từng hỏi qua A Uyển, sau này nàng thích loại hình nam nhân như thế nào làm vị hôn phu...
A Uyển bị hắn cuốn lấy không chịu được, cuối cùng liền nói thích một người cực kỳ mạnh mẽ, một nam nhân có thể khiến cho nữ nhân có cảm giác an toàn.
Mặc dù sau khi lớn lên hắn bởi vì có một dung mạo vô cùng yêu nghiệt không được coi là mạnh mẽ! Bất quá để cho Vệ Huyên an ủi chính là, nam nhân cùng A Uyển có hôn ước cũng có dáng vẻ thư sinh văn nhược. Hơn nữa Vệ Huyên hắn còn có thể lãnh binh đánh giặc, lên ngựa có thể giết người, xuống ngựa có thể săn bắn, thế nào thì so với một tên thư sinh văn nhược tốt hơn nhiều.
Vì trở thành loại hình A Uyển thích, Vệ Huyên quyết định đời này phải tập võ thật tốt! Nhất định phải khiến cho bản thân trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc xe ngựa trở lại phủ Thụy Vương, Vệ Huyên đã lên kế hoạch tập võ ở trong đầu một cách chi tiết. Khi hắn xuống xe, phát hiện phụ vương của mình cũng đã từ trong cung trở về.
- "Tiểu tử thúi, con đi đâu về vậy?"
Thụy Vương vừa thấy bộ dáng của Vệ Huyên đã cảm thấy nhức đầu, như sợ hắn mới vừa hồi kinh liền chạy ra khỏi phủ đi gây họa... Cấm cũng cấm không được, cũng không biết lát nữa có người nào lại tới phủ tố cáo hay không.
Vệ Huyên nói:
- "Biểu tỷ ngã bệnh, con đi thăm nàng."
Thụy Vương nghe xong, trong lòng chậc một tiếng! Chuyện này ông đã sớm từ chỗ thái y viện biết được, dù sao chỗ thái y viện đã có bệnh án chuẩn bệnh, không gạt người được.
Hơn nữa Thọ An quận chúa thường xuyên bị bệnh các thái y cũng đã quen, cơ hồ những thái y giỏi về nhi khoa cùng phụ khoa trong thái y viện đều bị mời đi xem bệnh cho Thọ An quận chúa.
Chỉ cần Vệ Huyên không ra khỏi cửa đi gây họa, Thụy Vương cũng lười để ý đến hắn làm gì? Dắt hắn cùng nhau đi tới hậu viện, vừa đi vừa nói với hắn:
- "Hôm nay hoàng tổ mẫu con không thấy con vào cung đã càm ràm một hồi lâu, ngày mai con hãy vào cung vấn an lão nhân gia đi thôi."
Vệ Huyên nhìn ông một cái, con ngươi khẽ nhúc nhích, rất nghe lời đáp một tiếng.
Thấy dáng vẻ Vệ Huyên nghe lời như vậy, Thụy Vương có chút không quen...
Trước kia Vệ Huyên một khắc đều không yên ổn, khi hắn quậy phá thì ông thật là hận không thể treo hắn lên đánh một trận... Nhưng khi hắn không quậy phá, thì cả người ông giống như sâu bò đầy vậy, thật không quen chút nào.
Thụy Vương đột nhiên phiền muộn, chẳng lẽ ông bị cái nhi tử lưu manh này giày vò mấy năm, giày vò ra bệnh mà không thể cho ai biết?