Edit: Hàn Ngọc
Beta: Đào Mai
Thụy Vương phi dắt Vệ Huyên đi vào, bà còn chưa kịp thỉnh an Thái hậu tại chủ vị cùng hoàng hậu và các quý nhân, thì đứa con riêng bên cạnh bà đã giống như tiểu pháo đạn vậy vọt tới chỗ Thái hậu ngồi.
- "Hoàng tổ mẫu, Huyên Nhi đã trở lại rồi!"
Vệ Huyên mang bộ dáng tươi cười rực rỡ, thần thái hào hứng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái càng trở nên xinh đẹp... nụ cười trên mặt thật là làm cho người yêu thích vào tận tâm can.
Nếu không phải thường ngày hắn luôn có bộ dáng bất hảo, thì cho dù là Tam công chúa có dung mạo xinh đẹp nhất trong cung cũng khó sánh bằng, đây thật là một hài tử làm người khác yêu mến.
Thái hậu cười hết cỡ, ôm tiểu hài tử vào trong ngực, kêu bảo bối tâm can, các vị phi tần đang ngồi trong điện nhìn thấy đều vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Thật sự các bà không hiểu vì sao Thái hậu lại yêu thương Vệ Huyên như vậy! Ngay cả Thái tử cùng những hoàng tử khác cũng đều xếp hạng sau hắn.
Nếu như nói là Thái hậu thương yêu Thụy Vương nên mới có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về, vậy cũng không lạ! Ít nhất Thái hậu thương yêu Thụy Vương là thương yêu, lại chưa bao giờ không đúng mực, bà vẫn coi trọng nhất là hoàng đế Văn Đức, nhưng đối với Thụy Vương thế tử này, Thái hậu lại sủng ái hắn hết mức.
Vệ Huyên bị Thái hậu ôm, giống như thường ngày ngọt ngào mềm nhũn kêu hoàng tổ mẫu. Đang bị Thái hậu ôm, lúc vùi đầu trong bộ lễ phục lạnh như băng của Thái hậu trên mặt hắn lộ ra một thần sắc phức tạp... Lúc ngẩng đầu lên, lại là dáng vẻ hoàn toàn ngây thơ đơn thuần, không còn có dáng vẻ của một hoàng tôn được sủng ái mà kiêu căng phách lối.
- "Nghe nói lúc trở lại con bị bệnh, bây giờ sức khỏe thế nào?"
Thái hậu nhìn chằm chằm tiểu hài tử trong lòng, có chút bất mãn liếc nhìn Thụy Vương phi một cái, ý tứ ẩn chứa trong mắt không cần nói cũng biết.
Mọi người trong điện thấy vậy, rối rít mịt mờ liếc nhìn Thụy Vương phi, cảm thấy bà cũng là một người đáng thương.
Năm đó sau khi Thụy Vương đích phi sinh hạ Vệ Huyên thì thân thể vô cùng suy yếu, không chờ trĩ tử đầy tháng liền nhắm mắt buông tay nhân gian, lưu lại trĩ tử không người chiếu cố.
Thái hậu thương tiếc Vệ Huyên, chờ sau khi hắn đầy tháng liền ôm hắn vào cung dưỡng dục, đợi đến Thụy Vương thủ thê hiếu mãn một năm liền cưới kế phi Lý thị.
Làm một kế mẫu, luôn là có rất nhiều điều bất tiện... Chớ nói Thụy Vương cùng đích phi Trịnh thị có tình cảm thanh mai trúc mã sâu đậm, lại nói đối với hài tử đích phi lưu lại, đây là quản giáo cũng không phải không quản giáo cũng không phải? Bất kể làm gì cũng sẽ bị người khác châm chọc chỉ trích, nếu như đứa con riêng này xảy ra chuyện gì? Đối tượng đầu tiên thế nhân hoài nghi đó là bà.
Mặc dù đích thân Thái hậu chọn kế phi cho Thụy Vương, nhưng là bà cũng là nữ nhân, bà biết bất cứ nữ nhân nào sau khi có hài tử liền sẽ có tư tâm riêng, đối với hài tử vợ trước lưu lại đâu có thể coi như là chính mình sinh ra?
Cho nên mặc dù ngoài mặt Thái hậu không nói gì? Nhưng là mọi lúc mọi nơi đều nhúng tay vào việc liên quan đến Vệ Huyên. Vệ Huyên có thể dưỡng thành cái bộ dáng lưu manh bất hảo làm người người căm ghét như vậy, Thái hậu là người có công lớn nhất.
Ở trong hậu cung phi tần bị Vệ Huyên gây họa không hề ít, chẳng qua là ngại Văn Đức đế cùng Thái hậu, nên không ai dám lên tiếng, chỉ có thể nuốt xuống cơn tức kia.
Cũng bởi vì như vậy, các bà đều có cảm giác đồng bệnh tương liên với Thụy Vương phi.
Thụy Vương phi phát hiện ánh mắt của Thái hậu, vội vàng đứng dậy thỉnh tội, đem tất cả trách nhiệm đều đổ ở trên người mình.
- "Là thần thiếp không có chiếu cố tốt Huyên Nhi, để cho mẫu hậu lo lắng!"
Thái hậu nhàn nhạt ừ... thấy dáng vẻ bà biết vâng lời, liền không nói cái gì nữa.
Lúc này, Vệ Huyên lại nói:
- "Hoàng tổ mẫu, việc này không liên quan đến mẫu phi, là do bản thân Huyên Nhi ham chơi mắc mưa, nên mới ngã bệnh."
Nụ cười của hắn càng trở nên ngây thơ, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người chung quanh, tiếp tục nói:
- "Lúc ấy Huyên Nhi cảm thấy cực kỳ khó chịu, thiếu chút nữa cho là Huyên Nhi sẽ không còn được gặp lại hoàng tổ mẫu..."
- "Phi phi phi... tiểu hài tử này nói mà không suy nghĩ, không thể nói những lời không cát tường như vậy!" Thái hậu vội vội vàng vàng cắt ngang lời hắn.
Vệ Huyên cười khanh khách nhìn bà, tiếp tục nói:
- "Thật may là, trong lòng Huyên Nhi nhớ thương hoàng tổ mẫu, nghĩ hoàng tổ mẫu nếu là biết Huyên Nhi không còn ở đây, chắc có lẽ sẽ rất thương tâm? Cho nên Huyên Nhi vì hoàng tổ mẫu, liền cố gắng chống lại cơn bạo bệnh."
Được... cái này chính là vuốt mông ngựa!
Thấy Thái hậu bị hắn nịnh nọt mặt mày liền hớn hở, nụ cười lúc này so với mấy ngày trước càng sâu hơn, trong lòng mọi người tiếp tục bất bình bĩu môi. Có người trong lòng có tâm tư ác độc, nghĩ thầm tại sao hắn không chết luôn đi.
Có thể là cảm giác được oán niệm của đám phi tần đang im lặng đứng nhìn kia. Thái hậu nhìn các bà liền phiền, phất tay một cái nói:
- "Được rồi, tất cả các ngươi điều lui xuống đi, nơi này của ai gia không cần các ngươi hầu hạ. Hoàng hậu, ngươi mang bọn họ trở về đi, không có việc gì đừng tới đây làm phiền ai gia."
Hoàng hậu sau khi nghe xong, vội vàng đứng lên, ôn thuần trả lời.
Lúc này, Trịnh quý phi dắt Tam công chúa cười khanh khách đi lên trước, cười nói:
- "Mẫu hậu, thần thiếp cũng nghe chuyện Huyên Nhi ngã bệnh! Thần thiếp thân làm dì trong lòng cũng rất khó chịu, nghĩ đến muội muội không còn ở đây, chỉ lưu lại một mình Huyên Nhi, trong lòng liền vô cùng khó chịu. Nếu là muội muội biết Huyên Nhi bị bệnh thành như vậy không chừng sẽ rất đau lòng. Lúc trước Hoàng thượng thưởng trong cung của thần thiếp một chi nhân sâm cùng chút dược liệu, một lát sẽ liền để cho Thụy Vương phi mang về bồi bổ thân thể cho Huyên Nhi."
Nghe được lời này của Trịnh quý phi, tất cả mọi người không nhịn được nhìn bà một cái, có vài người không giấu được tâm tư, trên mặt đã hiện lên cảm xúc đố kỵ.
Trịnh quý phi đây là đang trắng trợn khoe khoang trước mặt các bà mà! Khoe khoang bản thân được hoàng đế sủng ái, lại cầm đồ của Hoàng đế ban thưởng cho bà đi lấy lòng Thái hậu, chuyện gì tốt cũng để cho bà chiếm hết.
Hoàng hậu cũng không nhịn được liếc bà một cái, sau đó thần sắc hiện lên vẻ khó lường rồi rất nhanh biến mất, trở nên hờ hững.
Đáng tiếc, Vệ Huyên lại bắt đầu giở thói lưu manh, chỉ thấy hắn ngồi ở trong ngực Thái hậu, vẻ mặt chê bai nói:
- "Con không thèm đồ của dì! Thân thể của con rất tốt, không cần nhân sâm gì đó! Quý phi dì có thứ tốt bực này, đáng lẽ phải dâng lên cho hoàng tổ mẫu mới đúng! Huyên Nhi muốn hoàng tổ mẫu chăm sóc thân thể thật tốt, để tổ mẫu có thể ở bên Huyên Nhi thật dài thật lâu..."
Mặc dù lời này rất thiên chân khả ái, nhưng là khiến cho mọi người ngẫm nghĩ lại, liền cảm thấy Trịnh quý phi đang cố tình phô trương hiềm nghi. Hoàng đế thân làm nhi tử, trước hết phải nghĩ đến mẫu hậu mới đúng, ngươi lại cầm đồ của nhi tử người ta để lấy lòng lão nương người ta, đó không phải khiến cho người làm mẫu thân cảm thấy nhi tử của mình coi trọng thê tử hơn người làm mẫu thân như bà sao? Như thế trong lòng làm sao có thể thoải mái được?
Quả nhiên, thần sắc Thái hậu trở nên lãnh đạm hơn mấy phần.
Trịnh quý phi cũng cứng đờ, không còn duy trì được khuôn mặt tươi cười... Không biết rõ trong quá khứ mặc dù nhiều lúc không nhịn được, nhưng là quan hệ của bà và Vệ Huyên không tệ, thế nào không thức thời như vậy.
Tam công chúa cũng âm thầm cắn răng. Bình thường coi như đã phải chịu đựng hắn rất nhiều, bây giờ trước mặt mọi người mà hắn lại hạ bệ mẫu phi mình như vậy, thật là đáng hận.
Bất quá bình thường Vệ Huyên chính là cái đức hạnh này, Trịnh quý phi cũng không nghĩ nhiều, vội vàng bồi tiếu nói:
- "Là thần thiếp nói sai, nơi này của mẫu hậu thứ tốt gì mà không có? Hoàng thượng nhận được thứ tốt gì cũng dâng lên cho mẫu hậu trước tiên, bất quá là trước đó vài ngày Thông nhi thân thể khó chịu, Hoàng thượng thương tiếc mới thưởng cho thần thiếp để bồi bổ thân thể cho Thông nhi."
Sắc mặt Thái hậu hơi hơi bớt giận.
Lại nói thêm vài câu, hoàng hậu dẫn theo một đám mỹ nhân lục tục rời khỏi, bên trong cung điện chỉ còn dư lại đám người Thụy Vương phi cùng Vệ Huyên, toàn bộ đại điện lập tức trống trải hơn nhiều.
Chờ những nữ nhân kia vừa đi, Vệ Huyên cũng cảm thấy không khí thoáng đãng hơn mấy phần, tiếp tục nói với Thái hậu:
- "Hoàng tổ mẫu, lần này Huyên Nhi có thể nhanh khỏe lên như vậy, còn phải cảm tạ Thọ An biểu tỷ đấy. Lúc ấy nếu không phải có biểu tỷ kéo tay của Huyên Nhi lại, Huyên Nhi cũng cho là mình sẽ vĩnh viễn không còn gặp được hoàng tổ mẫu nữa... Lúc ấy khi Huyên Nhi mở mắt ra, không chỉ thấy được một mình biểu tỷ, còn thấy được hình bóng của Phật tổ đó!."
Thái hậu kinh ngạc nhìn hắn, giọng nói đầy nghi ngờ hỏi:
- "Thọ An? Là Thọ An nhà Khang Nghi à? Vậy có quan hệ gì với Phật tổ?"
Không chỉ có Thái hậu kinh ngạc, ngay cả Thụy Vương phi cũng bị lời nói này của đứa con riêng làm cho kinh ngạc. Bất quá bà đảo mắt suy nghĩ một chút, liền hiểu Vệ Huyên đây là đang trước mặt Thái hậu rào trước đón sau, để cho bà có thể chuẩn bị tốt tâm lý.
Cũng phải thôi, một lần nữa Thụy Vương phi cảm thấy mình không thể hiểu được đứa con riêng này!
Kể từ sau khi bị một cơn bệnh nặng ở thành Hạc Châu kia, hắn đã trở nên không giống như tính cách của một tiểu hài. Có lúc tâm tư của hắn nhạy bén kinh người, thậm chí cũng không giống một Vệ Huyên từ nhỏ đến lớn được nhiều người sủng ái mà trưởng thành, phảng phất đã thay đổi thành một người khác vậy...
Nghĩ tới đây, trong lòng Thụy Vương phi đầy kinh sợ, không dám nghĩ tiếp nữa.
Vô luận như thế nào, hắn bây giờ vẫn là Vệ Huyên, như vậy là đủ rồi! Những chuyện khác, không phải là chuyện bà có thể nhiều chuyện!
Mà lúc này, Vệ Huyên bắt đầu triển khai dao động đại pháp đối với Thái hậu. Ngay cả Phật tổ vô tội đều bị hắn kéo vào, cũng không sợ Phật tổ thật sự hiển linh, trừng phạt cái miệng rộng này của hắn.
- "Cho nên, Huyên Nhi cảm thấy, Phật tổ nhất định là muốn nói cho Huyên Nhi cái gì đấy! Nhưng là Huyên Nhi thật sự là nghe không hiểu. Hoàng tổ mẫu, ngài thường lễ Phật, ngài có thể hay không vì Huyên Nhi giải thích một chút ý tứ của Phật tổ được không? Phật tổ nói mọi vật đều có nhân duyên, Như Lai nói là nhân duyên; nhân duyên tận vật sẽ tận, là đại sa môn nói. Câu phật kệ này là ý gì?"
Vệ Huyên mắt lom lom nhìn Thái hậu, trông cậy bà chỉ điểm một chút để hắn thoát khỏi bến mê.
Thái hậu: "..."
Thái hậu tin phật, đây là một loại tâm linh tín ngưỡng của thời đại phong kiến lạc hậu. Kể từ sau khi Văn Đức đế lên ngôi, bà đã trở thành Hoàng thái hậu tôn quý, không cần liên tục đấu đá không ngừng... Bà liền bắt đầu điều nghiên cứu phật pháp, thường xuyên sẽ chiêu cao tăng đắc đạo trong dân gian vào cung truyền thụ phật pháp cho bà.
Bà đối phật pháp có nghiên cứu, nghe được Vệ Huyên giống như là học thuộc lòng từng chữ từng câu đọc vanh vách câu phật kệ kia, liền có thể biết được xuất xứ của nó.
Mà Vệ Huyên là dạng hài tử gì Thái hậu rành rẽ nhất! Hắn đến giờ lên lớp cũng sẽ trốn học đi chơi đùa bỡn người, chưa bao giờ sờ qua kinh phật, nơi nào có thể biết được câu phật kệ này là từ nơi nào đến?
Mà những người hầu hạ bên cạnh hắn cũng không hiểu những thứ này, càng không thể nghe được từ những người khác.
Thái hậu lại nhìn thẳng mặt Thụy Vương phi, thấy bà cũng là mặt mũi kinh ngạc, không khỏi bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn.
Hồi lâu, Thái hậu sờ đầu Vệ Huyên một cái, đối với hắn cười nói:
- "Có lẽ, Phật tổ xác thực đang chỉ điểm cho con."
Vệ Huyên sau khi nghe xong, trên mặt lại lộ ra dáng vẻ tươi cười, vội vàng bồi thêm một gậy, cười híp mắt nói:
- "Huyên Nhi cũng cảm thấy là như thế! Cho nên khi ở trong bệnh tỉnh lại, nhìn thấy Thọ An biểu tỷ, đã cảm thấy rất yêu thích, nên muốn để cho nàng làm thế tử phi của Huyên Nhi."
Thái hậu: "..."
(PS: Những chương kế tiếp mình đã đăng trên "www.audiotruyendaomai.com", đã tới chương 185, gần hoàn rồi nhé)