Edit: Hàn Ngọc
Beta: Hằng Lê, Đào Mai
Thụy Vương nhanh chân đi vào, hết thảy mọi người đều có thể nhìn thấy gân xanh trên trán ông nhảy thình thịch, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó, có thể thấy được tâm tình của ông lúc này thật sự không tốt.
Thụy Vương phi theo sát, phía sau còn có một đám nha hoàn tùy tùng đi theo, mọi người đều hết sức vâng lời, tuy rằng tận lực che giấu vẻ mặt của bản thân, nhưng vẫn không che dấu được vẻ mặt có chút trắng bệch vì kinh hoảng của bọn họ, hiển nhiên trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với việc vừa rồi Thụy Vương Thế tử đột nhiên mất tích.
Từ sau khi sáng sớm phát hiện Thế tử không ở trong phòng, An ma ma và các nô tỳ đều bị doạ đến cơ hồ hồn phi phách tán.
Việc này thực sự là không giấu giếm được, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt bẩm báo với Thụy Vương, có thể tưởng tượng được, Thụy Vương tự nhiên sẽ nổi trận lôi đình, sai người mau chóng đi tìm.
May là, Khang Nghi thức trưởng công chúa rất nhanh liền phái người tới nói Thế tử đang ở chỗ của bà, mới miễn cho toàn bộ mọi người trong sân huyên náo đến người ngã ngựa đổ.
Tuy rằng không biết một tiểu hài tử đang bị bệnh là làm sao trốn tránh được tầm mắt mọi người chạy đến viện kế bên, thế nhưng người đã tìm được là tốt rồi, những việc khác chờ sau khi nhìn thấy người lại nói.
Thụy Vương phi sẽ nghiêm nghị xử trí những hạ nhân hầu hạ không chu đáo sau, liền vội vội vàng vàng cùng Thụy Vương tới đón người.
Bọn họ tới đây thì, thị vệ thủ viện và bà tử sớm đã được dặn dò, sau khi hành lễ liền dẫn bọn họ đi.
Thụy Vương đến một sương phòng, mới vừa vào đi liền nhìn thấy nhi tử đang bị bệnh mà vẫn hung hổ không an phận của chính mình giờ khắc này lại đang ngoan ngoãn ngồi ở trên giường cho hạ nhân hầu hạ dùng bữa, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi ngồi ở một bên khác, trong đó còn có một tiểu cô nương đáng yêu dáng vẻ xem ra mang điểm nhút nhát ốm yếu, không cần phải nói, tiểu cô nương kia chính là ái nữ độc sinh của Trưởng công chúa Khang Nghi quận chúa Thọ An.
Lấy thân phận của Thụy Vương, hắn đương nhiên sẽ không quan tâm quá nhiều một nữ nhi của công chúa thường xuyên không ở kinh thành, đây vẫn là ông lần đầu tiên nhìn thấy quận chúa Thọ An, ông liếc mắt nhìn nàng một cái rồi liền dời tầm mắt, một đôi mắt mang sự tức giận trừng mắt về phía nhi tử.
Nhưng là không chờ ông mở miệng phát tác mắng hắn hồ đồ, nhi tử kia đã mở miệng.
- "Phụ vương, con tới để xin lỗi biểu tỷ. "
Thụy Vương nghe xong trong lòng tức nghẹn, không nghĩ đến lại là thật lòng, ông nhìn kỹ Vệ Huyên, phát hiện sắc mặt hắn vẫn như cũ trắng xám, thế nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, xem ra dáng vẻ cũng không giống tối hôm qua như vậy, bệnh đến hồ đồ không rõ.
Chỉ là, Thụy Vương cảm thấy cơn giận kia làm sao cũng nuốt không trôi, luôn cảm thấy nhi tử này không thể biết điều như vậy, việc này không hợp lý.
Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi thấy phu thê Thụy Vương đi vào cũng vội vàng đứng dậy hành lễ.
Thấy các trưởng bối như vậy, A Uyển tự nhiên không thể thật sự như những hài đồng vô tri bình thường cái gì cũng không làm, liền để cha mẹ ôm dưới giường, y theo dáng dấp tự mình hành lễ, dùng thanh âm mềm mại trẻ con kêu lên:
- "Ra mắt thất cữu cữu, thất cữu mẫu. "
Những đứa bé dễ thương mũm mĩm xưa nay luôn được mọi người yêu thích, Thụy Vương thấy nàng có dáng vẻ như cái tiểu đại nhân rất thú vị, liền không để ý tới nhi tử bướng bỉnh làm cho ông bực bội, đối với A Uyển cười nói:
- "Con là Thọ An đúng không, sự tình ngày hôm qua là lỗi của Huyên Nhi, đã để cho con phải chịu oan ức. "
Dứt lời, sờ sờ trên người mình, phát hiện ra do mình đi quá gấp, quên mang theo lễ vật, liền lấy xuống một miếng ngọc bội đeo trên người đưa cho ngoại sinh nữ làm lễ ra mắt.
A Uyển nhìn về phía công chúa mẫu thân, thấy bà gật đầu mới tiếp nhận,
- "Cảm tạ thất cữu cữu. "
Thụy Vương sờ sờ đầu của nàng, nói nàng rất ngoan, liền đối với Trưởng công chúa Khang Nghi nói:
- "Khang Nghi, hôm nay đã quấy rầy muội, Huyên Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, mong muội thông cảm cho. "
Thụy Vương nói lời này đến mức vô cùng có thứ tự, thể hiện ra nhưng đã lặp lại vô số lần. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, có nhi tử mạnh mẽ như thế, tuy rằng có thái hậu hoàng đế che chở, nhưng nếu như đắc tội một ít tôn thất của đại thần có thân phận, làm phụ thân như ông như thế nào cũng phải đến bồi tội?
Vì lẽ đó câu nói như thế này Thụy Vương đã nói tới quen thuộc, nội dung bên trong cũng là nghìn bài một điệu, chân tâm đúng là không có bao nhiêu.
Khóe miệng Trưởng công chúa Khang Nghi co giật, nhưng ngoài miệng khách khí nói:
- "Thất hoàng huynh nói quá lời rồi, hôm nay Huyên Nhi tới nơi này rất ngoan ngoãn, cũng không có quấy rầy cái gì. " sau đó bà săn sóc nói: "Bệnh của Huyên Nhi còn chưa khỏi, nên để Huyên Nhi trước tiên ở đây dùng bữa xong rồi lại trở về. "
Dứt lời, lại bảo người dâng trà cho phu thê Thụy Vương.
Thụy Vương thấy bà nể tình, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên hơn rất nhiều, lập tức không khách khí ngồi xuống, nói rõ liền ở lại đây.
A Uyển mặt đen lại, cảm thấy vị Thụy Vương rất được Văn Đức Đế tín nhiệm này, da mặt thật sự rất dày, tuy rằng ông hấp tấp tới đón người, thế nhưng mở miệng trách cứ con trai hồ đồ ngữ khí cũng chỉ là ý tứ mà thôi, phảng phất chỉ cần nhi tử không có chuyện gì tất cả dễ nói chuyện, đây cũng quá tùy tiện rồi, sao xứng đáng làm phụ thân?
Hơn nữa thái độ ông đối với bọn họ cũng có chút qua loa, tuy rằng có thể thấy ông cũng là lưu ý con trai, nhưng là làm cho người khác có một loại cảm giác cao cao tại thượng.
Bất quá điều này cũng không thể trách Thụy Vương, Trưởng công chúa Khang Nghi làm việc khiêm tốn, xưa nay không xuất chúng, giao thiệp với công chúa cùng hoàng tử khác cũng không nhiều.
Thụy Vương đối với hoàng muội này cũng không thân thuộc, nếu không là lần này về kinh trùng hợp gặp ở trạm dịch, nói vậy cái hoàng muội này ở trong lòng ông cũng bất quá là cái tên gọi mà thôi, căn bản không ấn tượng gì.
- "Huyên Nhi thế nào rồi? Còn sốt không? "
Thụy Vương phi không có lạc quan vô tư như trượng phu, vội vàng hỏi thăm tình hình đứa con riêng một chút để biểu hiện hiền lương từ ái, nguyên là muốn đưa tay sờ sờ trán của hắn xem có còn sốt không, ai biết nam hài đang cầm thìa húp cháo nhưng quay đầu né tránh tay của bà.
Trong lúc nhất thời Thụy Vương phi có chút lúng túng, tuy rằng có chút tức giận Vệ Huyên không nể mặt mũi, nhưng là Thụy Vương vẫn còn ở đây, bà cũng chỉ có thể nuốt xuống cơn tức này, coi như không phát sinh.
- "Mẫu phi yên tâm, con đã tốt hơn rồi. " Vệ Huyên lạnh nhạt nói.
Thụy Vương nhìn thấy vậy cau mày, trách mắng:
- "Có khỏe hay không không phải do con nói, để cho đại phu tới khám cái đã. "
Trong lòng ông vẫn còn có chút lo lắng nhi tử sáng sớm liền chính mình chạy đi sợ nhi tử bị nhiễm gió.
Vệ Huyên không lên tiếng, mà là cúi đầu chậm rì rì uống cháo gạo tẻ tảo ngao, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía A Uyển đang ngồi bên cạnh Trưởng công chúa Khang Nghi, thậm chí liếc nhìn nàng một cái liền ăn một miếng, để A Uyển hoài nghi mình kỳ thực chính là đồ ăn kèm cháo của hắn.
Nghĩ như vậy, lại A Uyển rùng mình một cái, hơi co lại hướng về công chúa mẫu thân.
Đại phu rất mau đã tới, hành lễ với các chủ tử, liền bắt mạch cho Thụy Vương Thế tử, một lát sau mới nói:
- "Thế tử đã bớt sốt, chỉ là thân thể vẫn còn suy yếu, cần dưỡng bệnh thêm mấy ngày mới được, thuốc cũng còn phải tiếp tục uống, mới có thể tiêu trừ nguồn bệnh. "
Tiểu hài tử sức đề kháng còn yếu, đại phu nói như vậy cũng bình thường. Chỉ là xem Vệ Huyên hôm nay trời vừa sáng liền chạy tới bên này, dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng, thực sự là dáng vẻ không cần tĩnh dưỡng.
Đại phu rất nhanh liền viết xuống phương tử bốc thuốc, Vệ Huyên vẫn còn đang húp cháo, tốc độ cực kỳ chậm, Thụy Vương thấy thế, cũng chỉ có thể kiềm chế bản thân ngồi chờ.
Trưởng công chúa Khang Nghi và tất cả các người đều phải chờ theo, thuận tiện tán gẫu về chuyện mấy năm qua phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi du ngoạn ở Giang Nam đã nhìn thấy những cảnh đẹp gì, cái này ngược lại là hợp với tính cách La Diệp.
Vệ Huyên tốc độ càng chậm hơn, cũng không biết ăn cho tới khi nào mới xong.
Thụy Vương thấy thế, nhân tiện nói:
- "Hôm nay quấy rầy, cũng không biết Khang Nghi muội khi nào lên đường về kinh, đến thời điểm đồng thời kết bạn đồng hành cũng tốt."
nhân vì cảm tạ vị hoàng muội này, Thụy Vương liền muốn cùng bọn họ đồng hành, để thân cận thêm một chút thì tốt.
Vệ Huyên sau khi nghe xong, liền ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn mình chằm chằm phụ vương.
- "Muội định ở nơi này thêm một hai ngày nữa. " Trưởng công chúa Khang Nghi khéo léo nói:
- "Bởi vì trời mưa mới tạm tá túc ở quan dịch, hôm nay mưa đã tạnh, chỉ là trên đường hẳn là còn không dễ đi lắm, sợ là phải đợi thêm một hai ngày thôi. Hoàng huynh hẳn cũng biết, thân thể A Uyển yếu đuối, muội không nỡ để cho A Uyển chịu khổ, trên đường lúc này có chút xóc nảy, muội muội đều không đành lòng. "
Thụy Vương lý giải gật đầu, hắn nhìn con trai một chút, lại nói:
- "Vậy được, nếu là khí trời tốt, chúng ta đồng thời về kinh, vừa vặn cũng để cho Huyên Nhi tĩnh dưỡng thêm vài ngày. "
Không cho Trưởng công chúa Khang Nghi có cơ hội nói, liền hướng Vệ Huyên ngồi ở trên giường nói:
- "Huyên Nhi, đi thôi. "
Ai biết Vệ Huyên lại đẩy khăn An ma ma đang dùng lau tay cho hắn ra, nói:
- "Phụ vương, nhi tử còn chưa nói xin lỗi với biểu tỷ. "
Tất cả mọi người vừa nghe, sắc mặt đều cứng ngắc, nguyên lai Vệ Huyên đúng là coi như thật?
Vệ Huyên không để ý tới những người khác, xuống giường đi tới trước mặt A Uyển, giữ thật chặt tay nàng, hai mắt nhìn chằm chằm hai mắt của nàng, từng chữ từng câu nói:
- "Biểu tỷ, hôm qua thật xin lỗi tỷ, đệ không phải cố ý, xin tỷ tha thứ cho đệ."
Nói xong, còn kèm theo khuôn mặt tươi cười thiên chân khả ái.
A Uyển suýt chút nữa bị nụ cười của tiểu chính thái này làm cho hoa mắt, quả nhiên tiểu hài tử lúc bình thường, thật sự rất đáng yêu.
Nhưng là cùng cái khuôn mặt tươi cười kia không hợp chính là, cặp mắt kia cái quái gì lại đáng sợ như vậy a a a!!
A Uyển miễn cưỡng nói: "Không sao. Thế tử không cần để ở trong lòng."
Vì lẽ đó đi nhanh một chút đi, tiểu chính thái quỷ dị này, nàng thực sự là không muốn có quan hệ đâu.
Tuy rằng A Uyển cảm giác chính mình có loại tâm thái rất nhát gan, lại có thể đối với một tiểu chính thái trốn tránh còn không kịp, nhưng là ai kêu Vệ Huyên này từ khi xuất hiện vào sáng sớm đến giờ liền có vẻ quá mức quỷ dị.
A Uyển mỗi khi đối đầu với ánh mắt của hắn, luôn có loại cảm giác da đầu tê dại.
Nàng cảm thấy nếu trực giác của chính mình là đúng, vẫn là rời xa tiểu hài này mới là thượng sách.
Vệ Huyên nhìn A Uyển, tuy rằng vẻ mặt của nàng giống như bình thường, nhân thân thể từ thuở nhỏ không được tốt, tối kỵ quá sướng vui đau buồn vân vân, làm cho nàng còn nhỏ tuổi đã dưỡng thành một dáng dấp bình thản giống như tiểu Lão thái thái, nhưng là hắn đối với người này quá mức quen thuộc, làm sao không biết dưới biểu tượng bình thản của nàng là ước gì chính hắn đi nhanh một chút, tốt nhất là không quan hệ gì với nàng.
Nhìn dáng vẻ nàng vẫn như trong ký ức, trong mắt của hắn lại hiện lên vẻ khó có thể khắc chế điên cuồng ngổn ngang, rốt cục không nhịn được lại nhào tới, sau đó hai tay chặt chẽ nắm lấy bờ vai của nàng, hướng về khuôn mặt nộn nộn của nữ hài gặm một cái...
" A —— "