Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 84:




Editor: Masha
Lúc Hạ Sơ Lam trở lại tướng phủ, Cố Hành Giản còn chưa trở lại. Hôm nay tham triều, có thể Hoàng thượng lưu bọn họ ở trong cung nghị sự, đến xế chiều cũng có khả năng. Nàng tùy tiện ăn vài thứ, cảm thấy hơi mệt, liền nằm sấp ở trên giường ngủ.
Tư An chuyển chậu than đặt cạnh giường, Triệu ma ma đắp mền cho nàng, hai người cũng không dám phát ra động tĩnh quá lớn.
Tư An đi ra ngoài cửa kéo Lục Bình: “Cô nương sao lại mệt mỏi như thế, vừa về đến liền ngủ.”
Lục Bình thở dài: “Còn không phải là vì chuyện Nhị phu nhân và Huyên cô nương. Cô nương mấy ngày nay bảo ta đi thăm dò nội tình Nghiêm ma ma kia, còn tự mình gặp vài gia nhân, tiêu phí đầu óc, đương nhiên mệt mỏi. Hôm nay đi Cố gia, cô nương chiêu tội trạng của ma ma kia, nhị gia đem bà ta đưa quan. Chuyện Cố gia, cô nương so với bất kỳ ai đều chú tâm hơn.”
“Đều là vì tướng gia. Cô nương biết rõ tướng gia ở trên triều đình đã đủ mệt mỏi, liền muốn giúp hắn chia sẻ chuyện trong nhà. Tướng gia phải thật lòng đau cô nương chúng ta mới tốt.” Tư An lẩm bẩm nói.
Cố Hành Giản về trong phủ, tự quay về chỗ ở. Sùng Minh đi theo phía sau hắn, cảm thấy tướng gia hôm nay giống như có tâm sự. Nhưng hắn cũng không dám lắm miệng hỏi, chắc hẳn đợi tí nữa người nhìn thấy thê tử tâm tình sẽ tốt hơn.
Cố Hành Giản ngừng một chút bên ngoài phòng, Tư An và Lục Bình vội vàng hành lễ với hắn.
Cố Hành Giản nhìn bọn họ, thần sắc như thường hỏi: “Phu nhân ở bên trong làm gì?”
Tư An trả lời: “Phu nhân ngủ. Nô tỳ đi gọi…”
“Không cần. Ta hơi đói, ngươi đi chuẩn bị bữa trưa.” Cố Hành Giản phân phó, Tư An vội vàng đi. Lục Bình dù sao cũng là gã sai vặt, không dám ở lâu trong nội viện, vội vàng cáo lui.
Cố Hành Giản đi vào, thấy Hạ Sơ Lam cuộn thành một đoàn ở trên giường, Triệu ma ma ngồi bên cạnh nàng làm bạn, trong tay còn cầm một khung thêu. Triệu ma ma là nhũ mẫu Hạ Sơ Lam, nhìn nàng từ nhỏ đến lớn, so với Tư An ngày tháng bà ở Hạ gia dài hơn nhiều. Bà trong ngày thường lời nói cũng không nhiều, lớn tuổi, lá gan cũng tương đối nhỏ.
Triệu ma ma nhìn thấy Cố Hành Giản vào, gấp rút đứng dậy hành lễ, Cố Hành Giản đưa tay ra, dùng một tư thế ý bảo Triệu ma ma đi ra ngoài phòng.
Mùa đông khắc nghiệt, trên người hắn khoác áo choàng xanh đậm hoa văn bảo tướng, thanh quý đặc biệt. Triệu ma ma không biết tướng gia tìm bà làm cái gì, cùng vào trong viện mới hỏi: “Không biết tướng gia tìm bà già này có chuyện gì? Phu nhân thích đạp chăn, bà già này không dám rời nàng quá lâu.”
Ánh mắt Cố Hành Giản nhìn hướng xa xa, nhàn nhạt hỏi: “Mấy ngày trước lúc phu nhân tiến đô thành, ngươi có đồng hành không?”
Triệu ma ma không biết Cố Hành Giản đột nhiên hỏi cái này làm gì, lắc đầu nói: “Bà già này đi cùng lão phu nhân. Cô nương nói muốn thu sổ sách, so với chúng ta đi muộn hơn mấy ngày.”
Thu sổ sách… Cố Hành Giản kéo khóe miệng, tiếp tục nói: “Tiếp đến ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi cần thành thật trả lời, nếu có giấu giếm, ta tuyệt không bỏ qua.”
Triệu ma ma rùng mình, mơ hồ cảm thấy hôm nay Cố Hành Giản kẻ đến thì không thiện, nơm nớp lo sợ trả lời: “Bà già này nhất định, nhất định không dám lừa gạt.”
“Ta muốn biết chuyện ba năm trước đây Anh Quốc Công thế tử ở Tuyền Châu, tất cả mọi chuyện giữa hắn và phu nhân lúc đó. Càng cặn kẽ càng tốt.”
Triệu ma ma sững sờ, vội vàng quỳ xuống đất: “Tướng gia, những chuyện kia đều đã qua. Phu nhân đã sớm không còn lui tới cùng Anh Quốc Công thế tử. Khi đó phu nhân tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài ngàn vạn đừng trách nàng a.”
“Ngươi đứng lên. Ta chỉ muốn biết chân tướng.” Cố Hành Giản nhàn nhạt nói, “Ngươi nếu như không thành thật nói, ta cũng có biện pháp để cho ngươi nói ra. Nhưng ngươi phải hiểu được, nếu như những biện pháp kia được sử dụng, đối với ngươi và phu nhân đều không có lợi.”
Triệu ma ma nhìn thần sắc Cố Hành Giản trong trẻo nhưng lạnh lùng còn có quanh thân tản mát ra hơi thở uy nghiêm, nhắm mắt lại nói: “Dạ, bà già này nói.” Bà run run rẩy rẩy đứng lên, bắt đầu kể từ đầu.

Hạ Sơ Lam ngủ một giấc, cảm thấy tinh thần tốt nhiều. Sau giờ ngọ ánh nắng rạng rỡ nhất, chỉ tiếc trong phòng vì phòng lạnh, đều treo màn vải bông dày nặng. Nàng vén màn lên, ngửi thấy ngoài cửa sổ hàn mai truyền đến từng đợt mùi hương thơm ngát.
“Tư An, tướng gia còn chưa trở lại sao?” Hạ Sơ Lam hướng ra ngoài hỏi.
Tư An chạy vào, hồi bẩm: “Trở về, nhưng mà…”
“Như thế nào?”
Tư An đi đến trước giường, nhỏ giọng nói: “Nhưng là nô tỳ xem tướng gia dường như không thích hợp, cả người lạnh như băng, cũng không biết có phải hôm nay vào cung không quá thuận lợi hay không.”
Hạ Sơ Lam khoác áo lông, đi đến phòng cách vách. Cố Hành Giản chính ngồi ở phía sau bàn, lật xem văn thư trong tay. Quả nhiên như Tư An đã nói, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, sắc mặt không tốt. Nàng đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Ngài đã ăn bữa trưa chưa? Ta ngủ quên, Tư An bọn họ cũng không gọi ta.”
Cố Hành Giản ngước mắt nhìn nàng, gật đầu một cái: “Không hề gì, ta đã dùng qua.” Sau đó lại tiếp tục xem văn thư, tựa hồ bề bộn nhiều việc, không muốn nói chuyện.
Hạ Sơ Lam vốn còn muốn nói chuyện Cố gia một chút, sợ quấy rầy đến hắn, liền nhẹ giọng cáo lui.
Cố Hành Giản mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi, cả người dường như vùi lấp trong khói mù. Lời nói Triệu ma ma một lần lại một lần vang vọng trong đầu. Có một số việc, hắn tuyệt đối không thể nào biết được từ ngoại nhân.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng, tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu vui vẻ kể với nhũ mẫu thích người thanh niên mới quen kia nhiều như thế nào. Tính tình nàng, vốn hoạt bát ngây thơ, căn bản không giống như bây giờ. Hơn nữa ba năm trước đây nàng mỗi ngày đều mong đợi cùng Lục Ngạn Viễn gặp mặt, giữa bọn họ từng có nhiều cử chỉ vô cùng mật.
Nàng thật không quá thích mình đi. Chẳng qua là cảm thấy trên người mình có chỗ tương tự Hạ Bách Thịnh. Tựa như Hạ Diễn vậy, không tự chủ sinh ra ỷ lại.
Cố Hành Giản đưa tay xoa trán, chỉ cảm thấy trong lòng tựa hồ có một con rắn độc đang nằm, thè ra cái lưỡi đỏ thẫm. Ghen tị đang thôn tính lý trí và kiềm chế của hắn. Chuyện giữa nàng và Lục Ngạn Viễn rõ ràng đã biết trước khi thành thân, nhưng nghe Triệu ma ma nói, trong nội tâm vẫn giống như bị kim đâm.

Hạ Sơ Lam đọc sách trong phòng, Triệu ma ma và Tư An ở bên cạnh thêu thùa may vá. Triệu ma ma thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Hạ Sơ Lam. Tướng gia đã biết rõ tất cả, trong lòng hắn không thể nào không có vướng mắc. Tướng gia khi đó bộ dáng thập phần đáng sợ, bà không nói rõ ràng hắn chắc sẽ không bỏ qua.
Nàng biết rõ tướng gia không phải người bình thường, tiến lui với đủ loại quan lại, thủ đoạn không như thường nhân. Để hắn nghi kỵ, còn không bằng trực tiếp một năm một mười nói cho hắn biết. Hơn nữa tướng gia không cho bà nói cho cô nương, nói cô nương nếu biết chuyện, bà liền không thể tiếp tục ngây ngốc ở bên cạnh cô nương.
“Tê – -” Ngón tay Triệu ma ma không cẩn thận bị kim đâm. Tư An vội vàng hỏi: “Ma ma, ngài làm sao vậy? Không yên lòng.”
“Ta cũng không biết, chắc là thất thần, không cần lo lắng.” Triệu ma ma cười xấu hổ, đưa đầu ngón tay bỏ vào trong miệng mút lấy.
Hạ Sơ Lam nhìn thoáng qua các nàng, kỳ thật cũng không xem được bao nhiêu trang sách, trong lòng liên tục hồi tưởng về Cố Hành Giản. Hôm nay thái độ của hắn, mặc dù cùng ngày thường cũng không có tương phản quá lớn, nhưng vẫn có loại cổ quái nói không nên lời.
Đến lúc ăn cơm tối, hai người nhìn nhau chẳng nói gì ăn xong. Mấy ngày trước đây cũng là dạng này, nhưng hôm nay bầu không khí lại có chút quái lạ. Sau khi Cố Hành Giản bỏ xuống bát đũa mới nói: “Ngày mai ta muốn rời đô thành một chuyến, có vài việc công, khả năng ba bốn ngày mới có thể về.” Hắn nhìn Hạ Sơ Lam, không buông tha bất luận biểu hiện nhỏ bé nào trên mặt nàng.
Hạ Sơ Lam cười đáp: “Hảo. Ngài cần mang cái gì? Ta vì ngài chuẩn bị.”
Cố Hành Giản khoát tay áo: “Không cần, Nam bá sẽ chuẩn bị. Ta còn có chút công văn muốn xem, tối nay về rất khuya, nàng không cần chờ ta.”
Hắn nói không cần chờ, Hạ Sơ Lam vẫn sẽ chờ.
Tư An đợi đến khi Cố Hành Giản đi, mới nói với Hạ Sơ Lam: “Tướng gia còn đang trong  thời gian nghỉ kết hôn a, vì sao đột nhiên phải rời đô thành? Cô nương không thấy dáng vẻ vừa rồi của tướng gia sao? Ngài rõ ràng mong cô nương lưu ngài lại.”
Hạ Sơ Lam gõ đầu nàng một cái: “Tướng gia có công sự muốn làm. Ta nếu như lưu hắn, chẳng lẽ không phải làm chàng công và tư chẳng phân biệt được? Chàng cũng không phải là người như vậy. Ngươi nhất định nhìn lầm.”
Tư An bĩu môi vuốt vuốt chỗ bị Hạ Sơ Lam gõ qua, là nàng nhìn lầm sao? Nhưng vì cái gì sau khi cô nương nói chuyện, nàng nhìn thấy tướng gia mặc dù cười, trong mắt lại có tâm tình thất vọng chợt lóe lên đâu. Cô nương là người trong cuộc u mê, cảm thấy tướng gia sẽ không giống những nam tử trẻ tuổi kia sa vào lưới tình. Nhưng ánh mắt tướng gia nhìn cô nương, so với thế tử Anh Quốc Công kia, rõ ràng không khác gì.
Một đêm này tiếng trống canh vang lên hai lần, Hạ Sơ Lam xem đến mức trên sách xuất hiện bóng chồng lên nhau, lần thứ sáu ngáp, Cố Hành Giản vẫn còn chưa trở lại.
Triệu ma ma khuyên nhủ: “Tướng gia nói cô nương không cần chờ, cô nương vẫn nên ngủ trước đi. Ngài còn đang trong kỳ, không thể quá mệt nhọc.”
“Được rồi.” Hạ Sơ Lam đoán hắn là chính sự gặp vấn đề khó khăn gì. Người này có lúc thật giống bản thân nàng, gặp chuyện chỉ thích chính mình khó chịu giải quyết, không có thói quen nói ra. Nàng vịn Triệu ma ma lên giường, sau khi cởi áo ra, nằm dài trên giường, lại không hề buồn ngủ.
Phải ba bốn ngày không thấy được hắn. Ngày còn chưa bắt đầu, cũng đã cảm thấy có chút dày vò.
Không biết qua bao lâu, bên giường mới có tiếng vang cởi giày rất nhỏ. Nàng vội vã nhắm mắt lại, cảm giác được hắn nằm ở bên cạnh, duỗi tay lại đây giúp nàng đáp tốt chăn mền. Nàng đang đến kỳ, bọn họ đều là phân chăn mền ngủ. Nhưng trên người hắn rất ấm áp, lúc nào nàng cũng không tự chủ được ngang nhiên xông qua.
Cố Hành Giản thấy lông mi nàng chớp hai cái, liền biết nàng không có ngủ. Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ sờ sờ tóc mai lộn xộn ở thái dương nàng, sau đó vuốt ve mặt nàng. Hắn nghĩ cả ngày, cảm thấy những chuyện kia đều đã qua, trước khi thành thân đã dự định chuyện cũ sẽ bỏ qua, hiện tại cũng sẽ không thay đổi. Chỉ cần nàng nguyện ý làm thê tử hắn, hắn liền bảo hộ nàng cả đời chu toàn.
Có thể trước khi bọn họ thành thân, nàng như cũ gặp Lục Ngạn Viễn. Mặc dù không biết rõ bọn họ nói gì, lại giống như có cái gai, cắm dưới đáy lòng, nhổ cũng nhổ không ra.
Hạ Sơ Lam cảm nhận được ánh mắt hắn, đích xác không chịu nổi, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngài không ngủ được sao? Ngày mai còn phải dậy sớm đâý.” Vẫn nhìn nàng làm cái gì, trên mặt nàng lại không mọc hoa.
Cố Hành Giản cười nhẹ: “Nàng không phải cũng không ngủ sao. Là ta ầm ĩ đến nàng?”
Hạ Sơ Lam lắc đầu. Hắn không trở lại, nàng tất nhiên không thể an tâm ngủ.
“Hôm nay tiến cung gặp việc gì sao? Ta xem tâm tình ngài không đúng lắm. Nếu ngài không để ý, có thể nói cho ta nghe một chút.”
Cố Hành Giản không thể nghe thấy thở dài, ôm nàng vào trong ngực. Nho nhỏ một đoàn, thật sự là nhu nhược không xương, ngủ lâu như thế, trên người còn không thế ấm áp.
“Không có việc gì, đừng nghĩ nhiều. Mau ngủ đi.” Hắn vỗ lưng nàng, ôn nhu nói.
Hạ Sơ Lam đích xác cũng đã hơi mệt, nhắm mắt lại liền ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.