Editor: Masha
Hạ Sơ Lam thay đổi xiêm y, trang điểm lại lần nữa. Triệu ma ma và Tư An theo nàng đi đến nhà chính.
Hạ Sơ Lam không xác định, lại hỏi Triệu ma ma: “Nhà của chúng ta từng có giao tình gì cùng Sùng Nghĩa công phủ sao? Ta không nhớ có từng lui tới với bọn họ.” Nàng cảm thấy Triệu ma ma ở Hạ gia đã lâu, hẳn là biết chút ít.
Triệu ma ma ngẫm nghĩ nói: “Chắc là không đâu.”
Hạ Sơ Lam hồ nghi đầy bụng, nghĩ thầm có lẽ Sùng Nghĩa công phu nhân không phải tới tìm nàng.
Nhà chính theo kiến trúc năm gian mái hiên cao cao, mái cong viền quanh, còn có một tầng trệt cao hơn hai thước so với mặt đất, thập phần to lớn. Nhưng Cố Hành Giản thích ở trúc cư, gặp khách cũng thường là ở trúc cư, nơi này ngày thường không dùng mấy.
Hạ Sơ Lam đi lên bậc thang, nhìn thấy một quý phụ nhân ngồi phía trong cánh cửa, búi tóc vấn cao, cắm bộ diêu hình phượng, được khảm hồng bảo thạch, áo lông hạnh hoàng khóa ngoài, dung mạo đoan trang tú lệ. Hạ Sơ Lam hơi hơi sửng sốt, cảm thấy mình hình như đã gặp bà ở đâu đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra, nên đứng ngoài cửa không bước vào.
Tiêu Bích Linh đứng bên cạnh Ngô thị, nhíu mày nhìn cách bày biện trong phòng, bĩu môi nói: “Bất quá một Tể tướng xuất thân bần hàn, nhà chính bày biện còn khí phái hơn Sùng Nghĩa công phủ chúng ta. Thật không biết Hoàng Thượng nghĩ như thế nào. Nhà của chúng tại tại Khang Dụ Phường cũng coi như là nhất đẳng địa giới bên trong đô thành, nhưng so với chỗ Dụ Dân Phường này, vẫn kém hơn nhiều. Vì cái gì Hoàng Thượng không cho chúng ta ở tại Dụ Dân Phường? Nhà của Hoàng Hậu, nhà của Thái Hậu đều ở nơi đó.”
Ngô thị nhìn nàng một cái: “Con biết cái gì? Chỗ phủ đệ này vốn do chính Hoàng Thượng ngự tứ, tất nhiên khí phái. Hơn nữa ta đã nói với con rất nhiều lần, cho dù Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nhiều yêu thương con nhiều thế nào, con cũng đừng quên thu liễm một chút.”
Tiêu Bích Linh mỗi ngày đều phải nghe mẫu thân nhắc mãi chuyện này, trong lòng mơ hồ có chút không kiên nhẫn. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu không có nữ nhi, cho nên vạn phần sủng ái nàng, quả thực sủng thành công chúa.
Ngô thị thầm than nàng không hiểu chuyện, Tiêu gia quý giá như thế nào cũng là hoàng tộc tiền triều. Hoàng thất tuy lễ ngộ, lại không thể không kiêng kị, đương nhiên không có khả năng thật tâm yêu thương. Nhưng những lời này một tiểu cô nương sống trong nhung lụa không hiểu được, Ngô thị cũng không nói nữa.
Hạ Sơ Lam lúc này mới đi vào, hành lễ nói: “Không biết Sùng Nghĩa công phu nhân cùng Thanh Nguyên huyện chủ đã đến, không tiếp đón từ xa. Chỉ là các vị tới không khéo, tướng gia ra ngoài, không ở trong nhà.”
Ngô thị gắt gao bắt lấy tay vịn ghế dựa, nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Sơ Lam. Hôm qua Hoàng Hậu đưa tin cho bà, bảo bà chính mắt đến xem, bà đã mơ hồ cảm giác là cô nương ngày ấy nhìn thấy ở Khang Dụ Phường. Hiện giờ người đứng ở trước mắt, bà chấn kinh tột đỉnh. Trên đời sao lại có hai người lớn lên giống nhau như thế?
Kia đuôi lông mày khóe mắt đầy ý vị, kia ánh mắt nhìn người khác, không sai biệt gì với Thiến Nương thời trẻ.
Môi Ngô thị run rẩy, bởi vì kích động mà nói không nên lời.
Hạ Sơ Lam nhìn thấy sắc mặt của bà, cảm thấy rất kỳ quái, người này nhận thức nàng sao? Nàng lại tìm tòi một lần trong trí nhớ, không hề có ấn tượng về người trước mắt, hẳn là không quen biết.
Ngô thị sau khi khiếp sợ qua đi, run run hỏi: “Hài tử, ta không phải tới tìm Cố tướng, chính là tới tìm ngươi. Nhà của ngươi ở nơi nào, mẫu thân là người phương nào?”
Hạ Sơ Lam nghi hoặc nói: “Phu nhân sao lại hỏi như thế?”
“Bởi vì ngươi lớn lên rất giống một cố nhân của ta. Cho nên ta muốn xác nhận một chút, ngươi và nàng có quan hệ gì hay không. Ngươi có thể nói cho ta không?” Ngô thị khẩn thiết nói.
Hạ Sơ Lam xem vị Sùng Nghĩa công phu nhân này dịu dàng đoan trang, thái độ thành khẩn, liền nói: “sinh ra ở Tuyền Châu, ba năm trước đây dọn đến Thiệu Hưng. Phụ thân là phú thương Hạ Bách Thịnh ở Tuyền Châu, mẫu thân là nữ nhi quan huyện quản hạt Tuyền Châu, họ Đỗ.”
Ngô thị thầm thở dài một tiếng, Tuyền Châu địa phương xa như vậy, bà và Thiến Nương trước nay đều chưa từng đi qua, càng đừng nói nhận thức Hạ Bách Thịnh cùng Đỗ thị. Đứa nhỏ này không có quan hệ với Thiến Nương? Nhưng rất giống, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nghĩ đến Thiến Nương.
Hốc mắt bà ửng đỏ, cầm khăn chấm khóe mắt, Tiêu Bích Linh cúi đầu nói: “Mẫu thân, ngài làm sao vậy?”
Ngô thị khoát tay: “Không có việc gì.”
Tiêu Bích Linh cảm thấy là Hạ Sơ Lam làm cho mẫu thân thành như vậy, không vui nhìn về phía nàng. Nàng tựa hồ càng đẹp hơn so với trước kia, trên mặt thêm chút thành thục phong vận, đúng là Diêu hoàng Ngụy tím, quốc sắc thiên hương. Tiêu Bích Linh khinh thường bĩu môi. Trách không được muốn tìm nam nhân lớn tuổi hơn nàng nhiều như vậy, thê tử mĩ mạo trẻ tuổi, càng dễ dàng được trượng phu sủng ái. Chẳng qua nam nhân nhà công khanh hiển quý, đều thành hôn rất sớm, tới tuổi này, nếu là ham mới mẻ, cũng chỉ có thể nạp thiếp.
Địa vị như Cố Hành Giản, bên cạnh lại chẳng có một cơ thiếp nào, chỉ sợ thập phần hiếm thấy. Cố tình để cho Hạ Sơ Lam nhặt được tiện nghi lớn.
Hạ Sơ Lam nói: “Phu nhân có lẽ là nhận sai. Trên đời này người có ngàn ngàn vạn vạn, lớn lên giống nhau cũng rất bình thường. Có thân huynh đệ, thân phụ tử, lớn lên không giống nhau, nhưng những người không có quan hệ huyết thống, ngược lại có vài phần rất giống, đây đều là tạo hóa.”
Ngô thị tán đồng gật đầu. Nhiều năm như vậy qua đi, bà mang lòng áy náy, đêm không thể ngủ yên. Bên ngoài cho rằng bà cùng lệnh công phu thê cầm sắt hòa minh, thường xuyên kết bạn dạo chơi ngoại thành, lại không biết đó là vì lệnh công muốn duy trì quan hệ cùng hoàng thất, cố ý làm cho người khác xem. Nếu không phải khi bà tuổi trẻ xúc động lại không hiểu chuyện, không cho lệnh công và Thiến Nương ở bên nhau, có lẽ hiện tại, quan hệ giữa lệnh công và bà sẽ không lãnh đạm như thế.
Hiện giờ bà muốn đền bù, muốn sám hối, nhưng cố nhân một luồng phương hồn, đã sớm biến mất trên cõi đời này.
“Quấy rầy ngươi.” Ngô thị cười cười, đứng dậy nói với Tiêu Bích Linh, “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Sơ Lam hành lễ đưa tiễn, âm thầm phỏng đoán vị cố nhân kia hẳn rất quan trọng với Sùng Nghĩa công phu nhân. Nếu không bà cũng không cần cố ý tới cửa một chuyến, chỉ để hỏi mấy câu kỳ quái.
Chờ ra khỏi tướng phủ, Ngô thị vịn Tiêu Bích Linh lên xe ngựa. Tiêu Bích Linh nói: “Mẫu thân, Hạ Sơ Lam làm ngài nghĩ đến ai? Ngài vì sao phải cố ý tới đây một chuyến.”
Ngô thị nhắm mắt nói: “Một vị cố nhân, người biết nàng rất ít. Con khi đó còn chưa sinh ra, tất nhiên không biết.”
Tiêu Bích Linh thấy bà không muốn nhiều lời, nhất thời hơi giận dỗi mà nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cả nhà tựa hồ đều cất giấu bí mật, phụ thân và ca ca thường nhốt mình trong thư phòng mật đàm. Còn có mẫu thân cũng có tâm sự, nàng giống như người ngoài, cái gì cũng không biết.
Ngô thị nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng lắc đầu. Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ con, vị Tể tướng phu nhân kia không lớn hơn nàng bao nhiêu, nhìn qua lại thấy trầm ổn hơn nàng rất nhiều.
Bà vẫn nên phái người đi Tuyền Châu hỏi thăm một phen mới tốt.
***
Sau khi Ngô thị đi rồi, Hạ Sơ Lam không có việc gì làm, lại cảm thấy ngồi không không thoải mái lắm, liền đi đến hoa viên xem Nam bá trồng hoa. Nam bá lúc đầu không dám để nàng động tay, nhưng xem nàng rất nhiệt tâm hỗ trợ, sẽ dạy nàng xới đất và chiết cây. Chiết cây là một môn kỹ thuật cao, Nam bá nói: “Bách hoa đều có thể chiết. Trên cây cà chiết mẫu đơn, mùa hạ hoa mang sắc tím. Chiết cành đào trên cây mai, mùa đông mà đào khoe sắc, lại trên cây Lý chiết hoa mai, hương tựa như mai mà khai xuân.”
Hạ Sơ Lam một bên xới đất, một bên giơ tay lau mồ hôi, mu bàn tay dính bùn, sau khi cọ qua, trên mặt liền lưu lại một đường đất đen. Tư An phụt một tiếng cười, nàng cảm thấy không đúng, lại lau vài cái, tức khắc biến thành mặt mèo.
Triệu ma ma đã cầm khăn tay ra: “Mau tới lau.”
Hạ Sơ Lam ngồi xổm, nhắm mắt lại ngước mặt lên, chờ Triệu ma ma lau cho nàng. Có thanh âm ở bên cạnh nói: “Ta thấy lau cũng không sạch đâu, vẫn nên trở về rửa đi.”
Nàng mở to mắt, nhìn thấy Cố Hành Giản không biết đứng trước mặt từ lúc nào, trong mắt mỉm cười, cúi người ôm nàng lên.
“Tướng gia, trên người ta dơ!” Hạ Sơ Lam kinh hô, không muốn cho hắn thấy bộ dáng nàng chật vật như vậy. Cố Hành Giản cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đế giày nàng toàn là bùn, là muốn đem tất cả đường trong tướng phủ đạp thành bùn lộ sao? Ta mới từ bên ngoài trở về, xiêm y này vốn là muốn đổi, không ngại.”
Hạ Sơ Lam nhịn không được cười, ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, nhìn tay bẩn của mình: “Trồng hoa còn rất thú vị. Về sau ta muốn học nhiều thêm với Nam bá. Nhìn thấy hoa non mình gieo lớn lên, nở hoa, kết quả, rất có cảm giác thành tựu.”
Cố Hành Giản nhìn nàng biểu tình trẻ con, ánh mắt nhu hòa. Có đôi khi cảm thấy nàng so với nữ tử cùng tuổi thành thục hơn rất nhiều, đại khái là do tuổi nhỏ đã khởi động gia nghiệp. Nhưng có khi lại cảm thấy nàng là tiểu nữ thiên chân khả ái, cần người sủng đau, cẩn thận che chở.
Triệu ma ma và Tư An đi tịnh phòng đun nước, Hạ Sơ Lam đi vào tắm gội, Cố Hành Giản cũng thay xiêm y, rửa sạch tay và mặt. Hắn đi Đa Bảo Các tìm thuốc mỡ, đặt ở trên giường. Chờ Hạ Sơ Lam tắm gội bước ra, hắn bảo Tư An và Triệu ma ma đều đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hạ Sơ Lam cho rằng hắn muốn nói riêng với mình, liền hỏi hắn: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Hành Giản vỗ vỗ bên cạnh nói: “Lại đây.”
Hạ Sơ Lam theo lời đi qua, lại nghe hắn nói: “Để ta nhìn xem.”
Nhìn cái gì? Hạ Sơ Lam không phản ứng lại, Cố Hành Giản đã kéo nàng ngồi xuống, khom lưng kéo váy nàng. Nàng vội vàng duỗi tay đè lại váy, kinh hoàng nói: “Không được!”
Cố Hành Giản lại không nghe, ôm nàng nằm xuống. Lúc hắn cường thế, nàng căn bản không phản kháng được. Hai người lôi kéo một trận, cuối cùng nàng vẫn ngã xuống giường, hai chân thẹn thùng mở ra, cắn ngón tay để hắn nhìn. Hoa môi hồng hồng cực kỳ xinh đẹp, trắng trong non mịn, nhưng hơi sưng đỏ và rát, đêm qua quả thật hơi quá mức.
Hạ Sơ Lam cảm giác được ngón tay hắn dính thuốc mỡ lạnh lẽo bôi ở nơi đó, cả người nhịn không được phát run, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Đôi tay hắn có thể viết chữ tốt văn hay, có thể họa tranh sinh động như thật, phê xem đủ loại tấu chương của quan lại, vô cùng xinh đẹp, cư nhiên vì nàng làm loại chuyện này……
“Tướng gia, ta bảo Tư An hoặc Triệu ma ma làm, ngài đừng……” âm điệu nàng thay đổi, cảm giác như hãm trong tình dục. Thân thể nàng vô cùng mẫn cảm, hơi chạm vào là có thể có cảm giác.
“Đừng nhúc nhích. Lập tức liền xong.” Cố Hành Giản tận lực tâm vô tạp niệm nói.
Hạ Sơ Lam chỉ có thể cố nén, nhưng trên người run đến lợi hại. Chờ Cố Hành Giản bôi tốt thuốc mỡ cho nàng, mặc vào quần lụa và váy, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, thẹn đỏ mặt.
Cố Hành Giản đi rữa sạch tay trở về, thấy nàng còn nằm, liền ôm nàng ngồi giưa hai chân: “Tốt hơn không?”
Hạ Sơ Lam rũ mắt gật đầu, chỉ cảm thấy đầu ngón tay cũng nóng lên: “Tướng gia, lần sau vẫn là để Tư An hoặc Triệu ma ma làm……” Nàng không muốn làm bẩn tay cầm bút của hắn, càng không chịu nổi hắn chạm vào. Vừa rồi thiếu chút nữa đã……
Cố Hành Giản nâng cằm nàng lên: “Chúng ta là phu thê, nàng nên quen với việc chúng ta thân mật. Bất quá không có lần sau, ta sẽ không làm nàng bị thương nữa…… Nhưng thật ra cách nàng xưng hô không tính sửa lại sao?”
Hạ Sơ Lam ngước mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khó hiểu: “Kêu tướng gia không đúng sao?”
Cố Hành Giản thấp giọng nói: “Người kêu ta tướng gia rất nhiều. Nàng gọi không đúng, hôm nay ta không bỏ qua đâu.”
Không gọi tướng gia thì gọi là gì? Gọi thẳng tên họ nhất định không được. Hắn dường như có tự, nhưng đó là trưởng bối hoặc là đồng liêu cấp bậc không sai biệt lắm gọi, nàng không thể gọi như vậy. Hạ Sơ Lam nghĩ nghĩ, thấp giọng gọi: “Phu quân.” Về sau lúc không có người ngoài liền gọi như vậy đi.
Tiếng “Phu quân” từ trong miệng nàng nói ra, mềm nhẹ uyển chuyển, thập phần dễ nghe. Cố Hành Giản nhịn không được hôn môi nàng: “Lam Lam, lại kêu một lần.”
Về sau Hạ Sơ Lam không nhớ rõ mình gọi bao nhiêu lần. Chỉ biết hắn đè nàng ở trên giường, cởi vạt áo nàng, chui đầu vào trước ngực nàng gặm cắn, vẫn luôn bức bách nàng kêu phu quân. Nếu không phải dưới thân nàng còn đau, hắn khẳng định lại muốn…… Lúc sau bụng nàng không khoẻ kêu hai tiếng, hắn mới buông tha nàng, phân phó Tư An bọn họ chuẩn bị cơm trưa.
Lúc ăn cơm, Hạ Sơ Lam trộm nhìn Cố Hành Giản ngồi ở đối diện vài lần, hắn thần thái tự nhiên, động tác ưu nhã, ôn nhuận như ngọc. So với lúc cởi quần áo quả thực như hai người khác nhau. Ban ngày vì chiếu sáng, mành treo cửa sổ đều cuốn lên, hiệu quả cách âm không tốt. Vừa rồi hắn làm nàng rên rỉ không ngừng, khẳng định bị người bên ngoài nghe thấy được.
Nàng cắn cắn môi, xới thêm nửa chén cơm, vùi đầu ăn cũng không biết ăn cái gì.
Dùng qua cơm trưa, Cố Hành Giản nắm tay Hạ Sơ Lam đi đến gian cách vách,bảo Sùng Minh mang hộp gấm từ trong cung đặt ở trên bàn sách.
Hạ Sơ Lam nghi hoặc nhìn hắn, hắn mở hộp gấm, lấy cuộn tranh ra, chậm rãi mở. Ở trền cùng bức họa, chữ viết như rồng bay phượng múa ba chữ 《 Định Phong Ba 》, còn có ngự ấn, áp tự, còn có rất nhiều con dấu chuyên dụng.
Bức họa này nếu bán trên thị trường, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền.
Hạ Sơ Lam đứng ở án thư, duỗi tay sờ chữ hoàng đế viết lưu niệm: “Chữ viết thật tốt.” Hoàng thất xưa nay đều tu dưỡng văn học rất cao, đương kim hoàng thượng đối với thi họa cũng rất thâm sâu. Nghe nói khi nam độ, ném đi rất nhiều hi thế trân bảo, hoặc bị người Kim cướp đi, nhưng ngắn ngủn trong vòng hai mươi năm, tranh chữ cất chứa trong hoàng cung, đã có thể so với lúc trước khi còn cường thịnh.
Cố Hành Giản đứng sau nàng, khẽ cười nói: “Ta vốn cảm thấy《 Định Phong Ba 》 là vẽ rồng điểm mắt thêm. Khi ta họa cũng không có nghĩ nhiều, nhờ nàng giải thích mới làm cho mặt rồng đại duyệt. Sao nàng lại nghĩ được như vậy?”
“Ta nghĩ lung tung thôi, không ngờ chó ngáp phải ruồi. Lúc ấy Mạc Quý Phi lấy bức họa này ra, ai cũng khen đẹp. Nàng còn hỏi ta có biết ai họa hay không, ta cũng không biết là ngài……”
Cố Hành Giản duỗi tay ôm lấy nàng, hôn đỉnh đầu nàng: “Nàng chưa từng thấy qua ta vẽ, tất nhiên nhận không ra. Đương thời người có thể nhận ra ta họa cũng cực ít. Bất quá vẽ tranh phải tĩnh tâm, hao phí rất nhiều thời gian. Mấy năm nay ta hầu như không vẽ gì, đó là bởi vì không có thời gian nhàn hạ. Về sau, thời gian ta bồi nàng chắc sẽ rất ít.”
Nghe xong lời này, Hạ Sơ Lam có vài phần chua xót. Hắn thật sự quá bận, ngay cả thời gian nghỉ kết hôn, lúc bãi quan, cũng có chuyện nhọc lòng không xong. Tể tướng chi vị, người ngoài nhìn vô cùng phong cảnh, lại phải trả giá tinh lực cùng tâm huyết nhiều hơn người khác rất nhiều. Nhiều quốc gia đại sự như vậy, mọi chuyện đều phải làm lụng vất vả, thật là quá cực nhọc.
Hạ Sơ Lam hơi hơi nghiêng đầu, nói: “Kỳ thật ta cũng có tư tâm.”
“Ân?” Cố Hành Giản cúi đầu, muốn nghe thanh âm nàng nói chuyện rõ hơn.
“Chỉ cần có ngài bên cạnh ta, vô luận trời nam biển bắc, đều là ngô hương. Mặc kệ lúc đó ngài có bên cạnh ta hay không, chỉ cần nghĩ đến ngài, đều cảm thấy tâm an. Ba chữ 《 Định Phong Ba 》này cũng coi như tiếng lòng của ta.”
Cố Hành Giản sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy đáy lòng một mảnh mềm mại. Tri âm khó gặp, hắn còn may mắn cưới nàng làm vợ, trời cao vô cùng hậu đãi hắn.
Hắn vòng quanh Hạ Sơ Lam, duỗi tay cầm lấy bút lông, chấm mực, sau đó ở góc trái bên dưới chữ hoàng đế viết lưu niệm, lại viết một hàng: Những năm cuối tháng chạp, thê khẩu thuật, thánh thượng ngự bút thân thư, hoàn thành tâm ý. Nguyện tựa hồng án tương trang, đến bạc đầu, vĩnh viễn không tương phụ.
Viết xong hắn lại viết tự của mình, còn lấy ra con dấu đóng lên. Chỉ sợ đương thời có thể được hoàng đế cùng Cố Hành Giản hai người ký tên, trừ bỏ chiếu thư, chỉ có bức họa này.
Bất quá vốn là quân thần đồng tâm hoàn thành tác phẩm xuất sắc, đại biểu quân thần một lòng. Nhưng thêm câu này, liền biến thành khuê phòng chi thú.
Hạ Sơ Lam cẩn thận chú tâm nhìn hắn viết tự, nói không nên lời đẹp như thế nào, chỉ biết là thực đẹp. Có khổ công không ngừng, cũng phải có vài phần thiên phú.
Nàng không khỏi cười nói: “Ngài không sợ truyền lưu đến đời sau, người khác nói ngài nông cạn?”
Cố Hành Giản thu hồi con dấu, nói: “Kinh Thi ba trăm, lấy 《 Quan Sư 》 làm đầu, chuyện vợ chồng sao tính là nông cạn? Ta vốn cảm thấy rất tốt.”