Edit: riri_1127
Chương 3
Nửa tháng sau, trường cấp 3 bắt đầu đi học trở lại.
Trước khi vào phòng học Giản Chân vẫn không quên vào toilet soi gương một chút.
Tóc đuôi ngựa buộc cao, màu đen tự nhiên đã được thay thế bằng màu nâu sẫm cô yêu thích, sơn móng tay cũng được lau chùi sạch sẽ.
Mặc đồng phục trường học theo quy củ, váy dài quá gối màu đen và áo sơ mi, trong túi áo khoác cô còn để phòng một hộp kẹo cai thuốc.
Hình tượng này là do FBI yêu cầu, vì họ cho rằng cũng có khả năng D sẽ âm thầm quan sát cô, sẽ nhiều lần xác nhận cô có phải là cô bé lúc trước hay không, bởi vậy cô nhất định phải xuất hiện trước mắt D với hình tượng như thời thơ ấu - một bộ dạng thiếu nữ sạch sẽ thanh thuần, cho nên cô không thể không giả trang thành thế này.
Bọn họ đã xác định cách thức gây án của D sau khi ra tù có quan hệ mật thiết với cô, các nhà tâm lý học tội phạm cho rằng cô là sự tồn tại đặc biệt với D, để cô đến dẫn dụ D xuất hiện là quá phù hợp.
Cô gái trong gương có đôi mắt sáng ngời, răng trắng tinh, trong ánh mắt không có một chút tạp chất nào, cả người sạch sẽ giống như tuyết tan trên đỉnh núi.
Giản Chân cũng thấy khó bị lộ, nếu như theo trình tự như bình thường thì có thể bây giờ cô vẫn còn học cấp ba, cho nên cái này cũng không tính là giả vờ.
Phòng học cách đó không xa, cô đã ghi nhớ số lớp rất nhiều lần, sau khi xác nhận không sai Giản Chân mới đưa tay gõ cửa.
Thoáng một phát, cửa đã mở ra.
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông trên bục giảng.
Anh đang nghiêm túc viết bảng, mở cửa giúp cô chính là học sinh ngồi cạnh cửa.
Sau khi viết xong liên tiếp các đáp án giải toán phức tạp, anh mới ngước mắt nhìn, đơn giản nói: "Là học sinh mới à, mời vào."
Lớp học toàn là người Trung Quốc. Trước khi đến đây Giản Chân có tìm hiểu sơ qua, trường này chuyên dành cho người Trung Quốc ở nước ngoài, hiệu trưởng Mỹ và Trung Quốc cùng hợp tác, 90% là học sinh người Trung và các giáo viên đến từ nhiều bang khác nhau ở Mỹ.
Chỗ ngồi được sắp xếp đơn giản, Giản Chân ngồi bên cạnh một cô gái mặt tròn.
Giản Chân thu xếp đồ đạc xong, hỏi thăm dò: "Tên của thầy giáo là gì thế?"
Cô gái mặt tròn chống cằm chơi điện thoại nói: "Leo."
Quả nhiên.
Những người kia không nói với Giản Chân, thì ra Leo và D là sinh đôi cùng bào thai, sinh đôi giống như đúc.
Leo đưa tay nhìn đồng hồ, đặt bút dạ xuống và nói: "Học kỳ này chưa có đại diện, trước tiên thầy hỏi một chút, trong các em có ai xung phong làm đại diện không?"
Đôi mắt màu lam lẳng lặng nhìn học sinh bên dưới, không có người lên tiếng.
Leo gật đầu: "Đã như vậy thì để lớp trưởng và chủ nhiệm bàn một chút..."
"Em!"
Giản Chân giơ tay lên, cô đứng lên và không quên chỉnh lại làn váy ngồi hơi nhăn của mình.
Cô gái mặt tròn bên cạnh bị bất ngờ đến mức làm đổ cả đồ ăn vặt trong tay ra đầy mặt đất.
Người đàn ông đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống dò xét, nói: "Giấy, bút."
Giản Chân chưa kịp phản ứng, cô gái mặt tròn bên cạnh đã lập tức đưa tới.
Leo cúi đầu viết số điện thoại và địa chỉ văn phòng rồi nói: "Hôm nay sau khi tan học thì đến phòng làm việc của tôi."
Giản Chân ngơ ngác gật đầu.
Leo đưa tờ giấy, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào cô, dặn dò: "Chớ làm mất."
Leo đi rồi, Giản Chân ngồi trở lại vị trí.
Cô gái mặt tròn vỗ bàn nói: "Hảo hán nha, Leo là thầy dạy toán biến thái nổi danh trường ta đấy." Nói xong, cô ấy lại dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Giản Chân.
"Về sau cậu sẽ có đề toán làm không hết."
"Vì sao?"
"Vì biến thái cho rằng đại biểu môn mình dạy không thể mất mặt, thầy ấy sẽ ném cho cậu cái loại đề—— "
Mặt tròn nghĩ nghĩ rồi nói: "Cái loại đề toán như kỳ thi Đại Học trong nước ấy."
Giản Chân chống cằm: "Thế à..."
"Tuy nhiên, thầy ấy đẹp trai, kỳ trước nhiều bạn trong lớp ta cũng bị bề ngoài của thầy mê hoặc. Nhưng đến kỳ này thì đến cái rắm cũng không ai dám thả nữa, mấy bạn nam cũng không dám ồn ào khi đến tiết thầy ấy..."
Giản Chân nghiêng đầu: "Thế à..."
Mặt tròn bĩu môi, không nói nữa.
Giản Chân cong môi, Leo, thay đổi một cái tên cảm giác cũng giống như thay đổi một người.
Nhưng hai người quá giống nhau, cái này lại làm cho cô say đắm.
...
Sau khi tan học, Giản Chân đi vào văn phòng của Leo.
Trường cấp 3 này cũng hào phóng quá nhỉ, giáo viên còn có phòng riêng được trang trí đơn giản và trang nhã.
Leo ngồi chợp mắt trên ghế, nghe thấy động tĩnh anh mới mở to mắt.
Giản Chân ngồi xuống ghế salon đối diện anh, cô yên lặng dò xét.
Thật sự quá giống.
Tóc, lông mày đen, mắt màu xanh da trời, nước da trắng bất thường, ngũ quan tuấn tú rõ ràng, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen không một vết nhăn. Nhìn bề ngoài có vẻ là một người cẩn thận tỉ mỉ và cổ hủ.
Cực kỳ phù hợp với hình tượng thầy giáo nghiêm khắc.
Giản Chân còn chưa mở miệng hỏi thì anh đã lên tiếng.
Phát âm tiếng Anh chuẩn xác, giọng nói của người đàn ông như ngấm rượu làm người ta trầm mê, thế nên khi anh nói xong vẻ mặt của Giản Chân vẫn còn mê man, Leo không thể không nói lại lần nữa. Nội dung chỉ đơn giản là một ít bài tập và thời gian nộp, anh nói xong Giản Chân mới như ở trong mộng mới tỉnh, rời đi.
Giản Chân cầm lấy túi xách đi ra bên ngoài cũng là lúc bầu trời đánh ra một tia sấm chớp, ánh sáng trắng khiến cô mở to hai mắt trong vô thức.
Mưa to như trút nước lập tức ập xuống, cô thấp giọng mắng vài câu rồi đành phải lao vào màn mưa chạy như điên.
Trời mưa quá lớn, sau khi bị trượt chân Giản Chân chỉ có thể đi chậm lại.
Cô bước đi chẳng có mục đích, toàn thân ướt đẫm, cực kỳ giống con mèo bị bỏ rơi ven đường.
Giản Chân tuyệt vọng chờ taxi.
Mãi đến khi có người gọi tên cô.
Trong cơn mưa xối xả, cô thấy bóng dáng người nọ.
Quá giống...
Nếu một người chỉ có vẻ bề ngoài tương tự thì thôi, nhưng hơi thở của người ấy cũng quen thuộc... Vậy thì có vấn đề rồi.
Giản Chân cong khóe môi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh và hỏi: "Thầy tiện đường tiễn em sao?"
Anh rủ mắt, bỗng nhiên thu hồi dù che mưa.
Mưa vẫn rơi nặng hạt, Giản Chân buồn cười nhìn anh và cô ướt mưa cùng một chỗ.
Đột nhiên, Leo nói: "Giản Chân, tôi chờ em đã lâu."
Thanh âm của anh trầm thấp dịu dàng, chớp mắt làm cho Giản Chân hoảng hốt.