Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 12: Thác loạn trong thang máy (2)




Lục Thiên Mặc hung hăng ngậm lấy kẹo bông gòn đẫy đà trước ngực Mạch Linh, hắn đưa lưỡi liếm vòng quanh nơi nhạy cảm đó, rồi cắn mạnh.
"Á..." Mạch Linh bị đau mà la lên, cô nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, cố gắng tránh né màn tấn công mãnh liệt của hắn.
"Nếu cô muốn tất cả mọi người trong công ty đều nghe thấy thì cứ thoải mái la lên." Lục Thiên Mặc kề sát vành tai cô, há miệng ngậm lấy mút nhẹ, hắn đưa bàn tay to lớn của mình đập nhẹ lên cửa thang máy, cánh cửa vừa được hở ra khoảng 1cm đã lập tức đóng lại.
Thang máy nhảy số đã lên tới tầng một trăm mười lăm, là phòng của Tổng giám đốc, nhưng Lục Thiên Mặc hoàn toàn không có ý định ra ngoài, hắn chỉ cần ấn ngón tay vào để mở khoá thang máy, lập tức lớp nhựa bên ngoài liền thành một lớp kính thủy tinh, giống như là hắn đang ở trong một khối hình vuông trong suốt, hoàn toàn có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.
Loại thiết kế đặc biệt này chỉ dành riêng cho thang máy tổng tài, mà Mạch Linh thì không hề biết được quy luật của nó, nên trong lòng luôn lo lắng sợ mọi người bên ngoài đi ngang sẽ thấy, cô đưa tay đẩy Lục Thiên Mặc về phía sau, cúi đầu.
"Đừng, xin anh đừng làm ở đây."
Cô không muốn ngày mai lại lên trang bìa của tạp chí chỉ vì có mối quan hệ bất chính với Lục Thiên Mặc a.
Ánh mắt Lục Thiên Mặc dời đến cổ áo sơ mi của cô, hắn nhếch môi.
"Không muốn làm ở đây, hay là cô muốn làm trong phòng giám đốc?"
"Tôi..." Mạch Linh lập tức á khẩu, cô đứng trước người đàn ông này hoàn toàn không có tiếng nói, hắn muốn hành hạ cô sao cũng được, nhưng hắn không nghĩ đến hậu quả khi mọi người nhìn thấy sao?
Lục Thiên Mặc đối với biểu cảm vô cùng bế tắc của cô bỗng dưng lại bật cười, hắn không ngần ngại ép sát cô lên thành cửa, đưa tay luồn vào váy cô thăm dò.
Tiêu Vi, thư kí của Lục Thiên Mặc bỗng dưng đi tới, Mạch Linh nhìn thấy hốt hoảng cúi đầu nép vào ngực Lục Thiên Mặc, cô không muốn ai nhìn thấy mình đang ở cùng một chỗ với hắn.
Chẳng lẽ cô nghĩ Lục Thiên Mặc hắn lại dễ dàng để người khác nhìn thấy sao?
Tiêu Vi sải bước đi đến phòng làm việc của mình, có vẻ như cô ta hoàn toàn không thấy Mạch Linh và Lục Thiên Mặc ở bên trong thang máy. Thấy Tiêu Vi rời khỏi, Mạch Linh thở phào một hơi, vừa ngẩng mặt lên đã bắt gặp ánh mắt của Lục Thiên Mặc đang nhìn cô từ trên cao xuống.
"Cô sợ người khác nhìn thấy?"
Mạch Linh chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Không ai có quyền nhìn thấy nếu như tôi không cho phép."
Lúc này, Mạch Linh chợt hiểu ra là vì sao lúc nảy rõ ràng Tiêu Vi dừng lại và nhìn về phía thang máy, nhưng cô ta lại xem như không có gì mà quay đi, hoá ra, mọi chuyện đều có nguyên do của nó.
Mạch Linh bỗng dưng giật mình, nơi nhạy cảm của mình đã bị ngón tay của Lục Thiên Mặc đâm sâu vào trong, cô cảm thấy máu huyết không thể lưu thông, lập tức ngã người về phía trước.
Lục Thiên Mặc khẽ nhếch môi cười lạnh, đưa tay kéo luôn chiếc váy chữ A của cô xuống tận đầu gối, hắn rút ngón tay ra, đưa lên trước mặt Mạch Linh.
"Nhìn đi, đây là thứ mà cơ thể cô chấp nhận tôi."
Trên đầu ngón tay hắn óng ánh thứ chất lỏng màu trắng hơi đục, là dịch nhờn mà nơi mềm mại của cô tiết ra, hắn lay lay ngón tay trước mặt cô, buộc cô phải nhìn nó.
Mạch Linh ngượng đến đỏ mặt, cô xấu hổ cúi đầu, nhưng đã bị Lục Thiên Mặc giữ chặt lấy cằm.
"Cởi quần áo cho tôi."
Mạch Linh ngớ người, hắn thật sự muốn phát tiết ngay tại đây sao? Tự dưng hắn lại chèn ép cô, chẳng phải là hắn chán ghét thân thể cô, đêm qua còn ân ái với Doãn Phi, hôm nay lại lập tức thay đổi.
"Lục Tổng, xin anh đừng làm vậy, tôi...tôi còn phải về phòng làm việc."
Lục Thiên Mặc nghiêng người, nắm chặt cổ tay Mạch Linh, xiết chặt: "Cô dám chống đối? Hửm."
Mạch Linh cảm nhận được hơi thở đằm đằm sát khí của hắn, cô biết mình không thể dùng lời nói để hắn thay đổi ý định, đối với con người độc tài như Lục Thiên Mặc, thuận theo thì sống, nghịch lại thì chết, chỉ đơn giản như vậy.
Cô đưa tay cởi chiếc áo vest trên người Lục Thiên Mặc, bàn tay cô run rẩy chạm vào ngực hắn, từ từ cởi những cúc áo trên chiếc sơ mi đắt tiền phẳng phiu bên trong.
"Nhanh lên."
Lục Thiên Mặc nhấn mạnh giọng ra lệnh làm Mạch Linh khẽ giật mình, cô tiến đến thắt lưng của hắn, đưa tay rút thắt lưng ra khỏi lưng quần. Chiếc quần âu được cởi bỏ, lập tức vật to lớn nóng bỏng của hắn xuất hiện trước mắt cô, chỉ cách sau lớp quần lót.
Mạch Linh vội rút tay lại, cô lùi về phía sau, lập tức bị Lục Thiên Mặc kéo lại, đem cả người cô đè xuống nền gạch hoa dưới chân. Hắn nắm chặt hai tay cô đưa qua đỉnh đầu, đem vật to lớn chứa đầy dục vọng tiến sâu vào nơi mềm mại của cô.
Mạch Linh cắn môi, cô không kêu rên hay phát ra một tiếng động nào, trong lòng cô bay giờ thật sự rất khó chịu, cảm giác sợ hãi cùng bất lực cứ bao vây lấy cô, hắn từng bước đâm vào người cô như muốn đem thể xác của cô nghiền nát.
Thấy dáng vẻ quật cường của Mạch Linh, Lục Thiên Mặc lại hung hăn dùng lực mạnh hơn, hắn muốn cô phải bật ra tiếng cầu xin hắn.
"Cầu xin tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô."
Mạch Linh phải chịu sự dày vò dưới thân hắn, cô không cảm thấy sung sướng hay hạnh phúc, mà ngược lại, cô chỉ thấy khắp cơ thể tràn đầy sự chua xót, dơ bẩn.
Hắn cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, dùng lực tách hai hàm răng cô ra, nhanh chóng tiến vào khiêu khích đầu lươi ẩm ướt nhạy cảm của cô.
Mạch Linh thở dốc, hắn vừa tấn công phía trên vừa tấn công phía dưới, chủ vài giây sau cô đã cảm thấy hít thở không thông, khi hắn dời môi xuống giữa ngực cô, lúc này Mạch Linh mới lắp bắp lên tiếng.
"Xin anh...xin anh tha cho tôi đi."
Giọng nói của cô đứt quãng, tầng tầng mồ hôi lạnh thấm đẫm đã trán, một cảm giác đau đớn từ hạ bộ truyền đến, khiến cô bất giác ôm bụng nhíu mày.
"Huh." Lục Thiên Mặc đối với biểu hiện của cô chỉ cười lạnh, hắn mặc lại quần áo, nhìn cô đang chật vật dưới nền gạch, khẽ nhếch môi: "Mau mặc quần áo vào."
Hắn bỏ lại câu nói đó rồi ấn tay lên cửa thang máy, cánh cửa lập tức được mở ra, hắn quay người bước đến phòng giám đốc.
***
Buổi tối, Lục gia Hoàng thị đến dự lễ kí hợp đồng bất động sản ở khách sạn Yên Vân, đại diện cho Lục Thiên Mặc kí hợp đồng lần này là Khương Hàn Nhật, hắn được Lục Thiên Mặc giao phó là dẫn Mạch Linh đi cùng.
8giờ tối ở ngay sảnh lớn khách sạn, không ít người đã có mặt để chuẩn bị bắt đầu buổi lễ, bốn hàng dài những chiếc bàn được lót vài màu trắng trang nhã bên trên bày đủ loại bánh ngọt và đồ uống, một vài nhân viên chạy ra chạy vào thay đi nhưng đĩa trái cây đã hết trên bàn.
Mạch Linh cùng Khương Hàn Nhật tiến vào bên trong đại sảnh, cô chỉ mặc một chiếc đầm ngắn ngang gối màu xanh, tóc búi cao và đính vào tai một đôi khuyên nhỏ hình giọt nước. Tuy mọi thứ rất đơn giản nhưng trong cô có nét thanh nhã và sang trọng không thua kém những cô gái đang có mặt ở nơi này, khi thấy đại diện cho Lục gia Hoàng thị đã đến, buổi tiệc được chính thức bắt đầu bằng vài điệu nhảy, sau đó bên đối tác mới mời Khương Hàn Nhật bước lên sân khấu phía trên để đọc và kí hợp đồng.
Mạch Linh ngồi ở hàng ghế VIP dành cho khách mời, cô vô cùng ghét ồn ào, nhìn thấy buổi tiệc chỉ mới bắt đầu, cô đã lén lút bỏ đi.
Ngoài hành lang của sảnh tiệc, vì là lầu hai nên khá mát mẻ và dễ chịu, cách đi lớp cửa kính cách âm bên trong sảnh tiệc, cô cảm thấy nơi đây mới đúng là nơi dành riêng cho mình.
Lúc Khương Hàn Nhật kí xong hợp đồng cũng là lúc buổi tiếc chính thức bắt đầu, Mạch Linh bỗng dưng thấy khô họng, cô xoay người muốn đi vào trong tìm thứ gì đó để uống vào thì vô tình va phải người phục vụ đang bê một bình rượu đi tới, lập tức, cả người cô bị rượu đổ ướt đầy một mảng.
"Xin lỗi tiểu thư, cô có sao không?" Phục vụ vội vàng rút trong túi ra một chiếc khăn sạch, muốn lau giúp cô.
Mạch Linh xua xua tay: "Không có gì, cho hỏi phòng vệ sinh ở đâu?"
"Hướng này ạ"
Mạch Linh nhìn theo hướng tay mà phục vụ chỉ, cô gật đầu rồi xoay người đi đến phòng vệ sinh để rửa sạch vết rượu đổ trên người mình.
Vừa đến cửa chính để vào phòng vệ sinh thì cô đụng phải một người đàn ông. Vì ở đây phải qua cửa chính thì mới đến được cả hai phòng vệ sinh nam và nữ, cho nên có lẽ người đàn ông này cũng vừa từ đó ra.
"Mỹ nhân, cô đi đâu đấy? A! Trông cô cũng không tệ, có muốn vui vẻ với tôi không?"
Người đàn ông đó đưa tay nâng cằm cô lên, giọng nói đây giễu cợt.
"Không cần, xin anh tránh đường." Mạch Linh gạt tay hắn ra, lách người sang bên trái để đi vào trong.
"Ái chà chà, cô to gan thật, dám ăn nói với tôi như thế à, xem hôm nay tôi ăn cô như thế nào."
Nói xong hắn nhào lại đè Mạch Linh vào tường, bắt đầu đưa tay sờ mó xuống mông cô.
"Buông tôi ra, cứu tôi với, có ai không?"
Một tiếng "Bịch" phát lên, người đàn ông kia ngã ngay xuống gạch, Mạch Linh lùi về phía sau, cô chỉ thấy bóng lưng người vừa cứu mình trông khá quen, nhưng cô không nhớ đã gặp hắn ta ở đâu rồi.
"Cưỡng bức một cô gái, thật quá mất mặt." Người đàn ông mặc bộ vest xám cúi xuống vỗ vỗ vài cái vào mặt người đàn ông vừa bị đánh, khoé môi cong lên một nụ cười đầy châm chọc.
"Mày nhớ mặt tao đấy." Người đàn ông kia lập tức đứng dậy chạy đi.
Khi người mặc đồ vest xám kia quay lại, Mạch Linh đã vô cùng ngạc nhiên, cô bất giác kêu lên.
"Vương Ân Sinh, sao anh lại ở đây?"
Vương Ân Sinh phủi phủi tay, hắn nghiêng mặt về phía cô, giọng đùa cợt: "Chỉ là muốn đến Đài Loan chơi thôi, không được sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.