Từ Huệ Linh.
Đây là tên của nữ sinh kia.
Hoắc Thành kết bạn WeChat với cô ấy, từ đó lấy được ảnh chụp. Phương Nhất Sưởng nhận được chứng cứ quan trọng xong, vẫn không quên nói mát: "Mình ngay lập tức báo cho đại tiểu thư, cậu thêm WeChat nữ sinh khác à nha."
Hoắc Thành không thèm để ý đến cậu ta, nhìn account mới thêm vào WeChat.
Anh cẩn thận suy nghĩ, dù là kiếp trước hay kiếp này, anh quả thật không quen người nào tên Từ Huệ Linh. Nhưng lúc nhìn thấy gương mặt kia, anh lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nhất định anh đã gặp cô ấy ở đâu đó.
Phương Nhất Sưởng vốn chỉ định trêu tức Hoắc Thành, lúc này thấy anh nhìn chằm chằm vào account WeChat của Từ Huệ Linh, trong lòng cũng lo ngay ngáy: "Không phải chứ Hoắc Thành, đừng nói là cậu thật sự để ý cô ấy chứ?"
Dáng dấp nữ sinh kia cũng coi như là thanh tú, nhưng vẫn không thể nào so sánh với đại tiểu thư nhà mình, Hoắc Thành cũng không thể thật sự di tình biệt luyến [1] đúng không?
[1] 移情别恋 (di tình biệt luyến): thay người yêu như thay áo.
"Mình nhắn tinh cho đại tiểu thư liền đây." Phương Nhất Sưởng hết sức phấn khởi tag Thẩm Quán Doanh trong group chat.
Hoắc Thành thấy cậu ta nhắn tin trong group chat, thuận tay kick ra ngoài.
Phương Nhất Sưởng: "......"
Tưởng làm quản trị viên thì hay lắm sao! Muốn kick ai thì kick à!
...... Quả thật đúng là vậy:)
Hoắc Thành giúp Phương Nhất Sưởng tìm ra chứng cứ xong, liền không xen vào chuyện này nữa, còn lại đều giao cho Phương Nhất Sưởng tự mình xử lý. Anh về nhà, ăn cơm xong, quay về phòng mình.
Gần đây ngày nào anh cũng học cùng Thẩm Quán Doanh.
Thật ra Thẩm Quán Doanh rất ghét học, nhưng cô vốn ngụy trang rất tốt. Mỗi lần đọc sách hoặc làm đề, nội tâm phiền muộn, hậm hực đều dồn tận đáy lòng, chỉ có thể phát tiết vào mỗi lần bung xõa ở quán karaoke. Bây giờ, cô có trụ sở bí mật với Hoắc Thành, mỗi tuần áp lực dồn nén, đều có thể kịp thời phát tiết, mà cô nhận ra, mỗi khi làm đề cùng với Hoắc Thành, việc học tập với cô dường như cũng không còn gian nan như trước nữa.
Hai người mặc cách nhau rất xa, nhưng vẫn có thể nghe tiếng hít thở của nhau, tiếng anh lật giấy, tiếng ngòi bút viết sột soạt, phảng phất như anh đang ngồi bên cạnh cô.
Hôm nay vì Hoắc Thành ra ngoài với Phương Nhất Sưởng, nên vào trễ một chút.
Anh và Thẩm Quán Doanh tạo một chat room riêng, chỉ có voice chat, chuyên dùng khi làm bài tập.
"Mình vào rồi." Hoắc Thành đeo tai nghe vào, nói.
Thẩm Quán Doanh thấy Hoắc Thành đã vào phòng, connect tai nghe, liền hỏi: "Mọi chuyện đã được giải quyết rồi hả?"
"Ừ." Hoắc Thành tiện tay lấy ra một bộ đề thi, nói với Thẩm Quán Doanh, "Hàng xóm Đồng Văn Tĩnh bắt gặp cô ấy gặp học sinh trường THPT Số Hai, những chuyện còn lại mình để cho Phương Nhất Sưởng tự xử lý."
"Ừm."
Thẩm Quán Doanh dừng lại một chút, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Hoắc Thành nhìn ra cô có điều muốn nói, chủ động hỏi: "Cậu đừng nghe Phương Nhất Sưởng nói bậy, mình thêm WeChat của bạn nữ kia là để cô ấy gửi ảnh chụp qua."
Thẩm Quán Doanh sửng sốt, sau đó cười khẽ một tiếng: "Mình không phải là muốn nói chuyện này."
"Hả?"
"Chuyện là...... Lúc trước mình đi hát ở karaoke, có lần vô tình gặp phải Khâu Tử Linh gặp bạn học sinh ở trường THPT Số Hai kia." Lúc đó Thẩm Quán Doanh cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhà Khâu Tử Linh ở gần trường THPT Số Hai, có người quen ở đó thì cũng không có gì lạ. Nhưng chuyện Phương Nhất Sưởng lần này, Khâu Tử Linh cũng nhúng tay vào, không thể không liên quan đến bạn học kia.
Hoắc Thành nói: "Ừ, người trên bức ảnh cũng là học sinh trường THPT Số Hai, bọn họ hẳn là thông đồng với nhau."
Thẩm Quán Doanh nói: "Khâu Tử Linh ghét Phương Nhất Sưởng à?"
Hoắc Thành nói: "Phương Nhất Sưởng là kiểu người người gặp người ghét mà."
Thẩm Quán Doanh: "......"
Lúc hai người còn đang tự học, Phương Nhất Sưởng đã gửi chứng cứ cho nhà trường. Đồng Văn Tĩnh nhìn thấy ảnh chụp, phòng tuyến tâm lý cuối cùng cũng tan vỡ, khai báo toàn bộ sự việc
Đề thi là cô tiết lộ cho Tôn Hân Dật, mặc dù nói ra có chút khó tin, nhưng cô ta khăng khăng mình bị Tôn Hân Dật uy hiếp.
Chuyện là cô có lần vô ý bắt gặp Tôn Hân Dật hút thuốc cùng các nam sinh khác. Cô tiến đến, nói với bọn họ vài câu, ai ngờ đối phương trực tiếp ném tàn thuốc lên người cô.
Đồng Văn Tĩnh chỉ là giáo viên trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp không lâu, Tôn Hân Dật lại là thanh niên 20 tuổi đã trưởng thành, trên danh nghĩa bọn họ là cô trò, nhưng Đồng Văn Tĩnh vẫn là người ở thế yếu.
Sau chuyện này, Tôn Hân Dật dường như cảm lấy việc bắt nạt Đồng Văn Tĩnh làm niềm vui, khi đi học, bọn chúng sẽ cố ý vẩy mực viết vào áo trắng của cô, đùa cợt tục tĩu với cô, còn cố ý chặn đường.
Cuối cùng, bọn chúng đòi cô tiết lộ đề.
Cô tiết lộ đề thi cho bọn chúng nhưng không nói lời này là bởi vì sợ Tôn Hân Dật, cô không biết lần sau cậu ta sẽ làm cái gì.
"Tôn Hân Dật là đồ cặn bã." Lúc Phương Nhất Sưởng ăn trưa, thật lòng thật dạ mắng một câu.
Chân tướng sự việc đã sáng tỏ, Phương Nhất Sưởng cũng được rửa oan, nhưng tâm tình mọi người cũng không mấy vui vẻ.
"Mình nghe ba mình nói, cô Đồng đã từ chức, hình như định về quê."
Nghe Quý Diệu nói vậy, Triệu Nghệ Manh thở dài: "Cô ấy thật ra cũng rất đáng thương, gặp phải loại học sinh như Tôn Hân Dật. Chuyện này cô ấy cũng là bị uy hiếp, nên cũng đâu nghiêm trọng đến mức phải từ chức đâu?"
Phương Nhất Sưởng nói: "Cô ấy về nhà là để tránh Tôn Hân Dật."
Nhà trường lần này rốt cuộc cũng đuổi học Tôn Hân Dật, cậu ta lớn như vậy mà còn bị xô ngã, không tìm Đồng Văn Tĩnh trả thù thì còn làm gì?
Triệu Nghệ Manh lại thở dài, ngữ khí nghiêm trọng: "Đời là vậy."
"......" Phương Nhất Sưởng trầm mặc một chút, nói, "Đừng có quên mai phải thi lại."
Triệu Nghệ Manh: "......"
Đời mà:)
Ngày các trường trung học tổ chức thi lại, Đồng Văn Tĩnh dọn đồ xong, quay về nhà, chuẩn bị rời thành phố A.
Từ Huệ Linh tan học về, nhìn thấy cô, nhà trống trơn, chỉ còn hai túi va li: "Cô Đồng, cô muốn rời đi ạ?"
"Ừ." Đồng Văn Tĩnh vừa soạn hành lý, vừa nói, "Cô định về quê."
Từ Huệ Linh đứng một bên nhìn cô dọn đồ, không nói gì nữa, Đồng Văn Tĩnh kéo khóa va li, ra khỏi nhàL "Cô đi cho kịp xe lửa."
"Vâng ạ." Từ Huệ Linh nép người, nhường đường. Đồng Văn Tĩnh kéo va li đến trước thang máy, quay đầu nhìn cô: "Từ Huệ Linh."
"Dạ."
Đồng Văn Tĩnh cười cười: "Cô quá nhu nhược, hi vọng em đừng bao giờ giống cô, hãy cứ thử dũng cảm một lần."
Từ Huệ Linh hơi sũng sờ, nhìn Đồng Văn Tĩnh đi vào thang máy, một lúc sau, nhếch môi đầy mỉa mai.
Không biết ai là người nói câu này mới đúng?
Cô thu hồi ánh mắt, đi về nhà mình, vừa đến trước cửa, liền nghe tiếng ném đồ bên trong.
Từ Huệ Linh bình tĩnh thu lại cánh tay đang định mở cửa, đi đến cửa phòng 706 bên cạnh, ngồi xuống.
Từ nhỏ đến lớn, cô không nhớ rõ âm thanh ném đồ này đã vang lên biết bao nhiêu lần. Ba mẹ cô dăm bữa nửa thì đánh nhau, đúng vậy, không phải chỉ một bên bị đánh, mà là đánh nhau. Cô trước giờ vẫn không rõ, sao hai người bọn họ đi đến nước này rồi mà vẫn chưa ly hôn?
Bọn họ cứ như bị mất trí nhớ tạm thời, mỗi lần đánh nhau xong, tình cảm liền trở nên tốt hơn, nhưng sau một thời gian ngắn, lại nhìn nhau không vừa mắt. Lúc nhỏ, Từ Huệ Linh thường bị bọn họ ngộ thương, sau này, khi đã học được cách nhìn sắc mặt người khác, chỉ cần có linh cảm bọn họ sắp đánh nhau, cô sẽ chạy ra khỏi nhà.
Bọn họ ở đây đã nhiều năm, âm thanh đánh nhau ầm ĩ như vậy, qua một thời gian ngắn sẽ quay lại, nhưng không có hàng xóm nào qua hỏi thăm, đến cả người đi đến nhìn một chút cũng không có.
Từ Huệ Linh biết những người sống ở đây đều là tầng lớp dưới đáy xã hội, bọn họ ngay cả thân mình còn lo chưa xong, sao có thể quan tâm đến người khác.
Thang máy vang lên một tiếng "Ting", có tiếng bước chân uể oải đi đến. Từ Huệ Linh mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn người thanh niên đang đi tới: "Anh Hướng Xung, anh về rồi à."
Hướng Xung nhìn thoáng qua căn nhà 707 bên cạnh, cúi đầu hỏi cô gái nhỏ ngồi xổm trước cửa phòng mình: "Lại đánh nhau à?"
"Vâng ạ." Từ Huệ Linh đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh ta, "Anh Hướng Xung, em qua nhà anh chơi được không?"
Có một đêm, trời mưa, Hướng Xung nhất thời hảo tâm dẫn cô về phòng, từ đó phòng anh trở thành nơi tránh nạn của Từ Huệ Linh.
Hướng Xung tay cầm một túi nhựa, bên trong chứa mấy hộp mì tôm. Anh ta thở dài, lấy chìa khóa mở cửa: "Đã nói với cô bao nhiêu lần, đừng gọi tôi là anh Hướng Xung, tôi cũng ba mấy tuổi đầu rồi, có khi còn lớn hơn tuổi của chú cô đấy."
Từ Huệ Linh nói: "Nhưng em vẫn xem anh là anh trai cơ."
"Có người anh nào tang thương như tôi sao?"
"Anh so với người khác còn soái hơn nhiều!"
"......"
Một tuần loạn xì ngầu cuối cùng cũng đi qua, Hoắc Thành vừa thi lại xong, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cuối tuần cũng bốc hơi ―― vì thi đấu vòng loại bắn cung diễn ra vào cuối tuần.
Điền Vũ vì sợ Hoắc Thành đổi ý, nên ở trường lúc nào cũng tranh thủ thời gian lải nhải bên tai Hoắc Thành, còn muốn đích thân đón anh từ nhà đến nơi thi đấu, hận không thể buộc Hoắc Thành vào người mình.
"Cậu mà còn nói thêm một chữ nữa thì mình không đi."
Hoắc Thành nói một câu liền dọa Điền Vũ ngậm miệng. Thành tích của Trần Cảnh Minh trường THPT Số Hai gần đây đều cao hơn cậu ta, nên chỉ biết trông cậy vào Hoắc Thành giúp cậu ta rửa sạch mối nhục này.
Điền Vũ an tĩnh rồi, Hoắc Thành mới giương cung tên, bắt đầu luyện tập.
Sau khi luyện tập xong, anh thay đồng phục ra, chờ Thẩm Quán Doanh đi cùng. Lúc Khâu Tử Linh từ sân tập trở về phòng, thấy Hoắc Thành đứng đó, liền đi lên chào hỏi.
"Bạn học Hoắc Thành." Khâu Tử Linh đi đến trước mặt anh, cười, "Cậu tập xong rồi à?"
"Ừ." Hoắc Thành trả lời ngắn gọn một chữ, đến nhìn cũng không thèm nhìn. Dù sao Khâu Tử Linh cũng là con gái, thấy thái độ người sống chớ gần này của Hoắc Thành, cảm thấy vô cùng khó chịu: "Bạn học Hoắc Thành nè, cậu trách mình chuyện Phương Nhất Sưởng à? Mình lúc đó là nhìn nhầm thôi, mình đã giải thích rõ với nhà trường rồi."
Hoắc Thành nói: "Chuyện của cậu ta không liên quan đến tôi."
Khâu Tử Linh mím môi, truy hỏi: "Vậy tại sao cậu lại lạnh lùng với mình như vậy? Mọi người đều là bạn học với nhau......"
Cô còn chưa nói hết câu, Thẩm Quán Doanh thay quần áo xong đi ra: "Hoắc Thành, chúng ta đi thôi."
Hoắc Thành quay người lại, chờ cô đi đến, gật đầu: "Được."
Khâu Tử Linh nhìn hai người bọn họ, Thẩm Quán Doanh nhìn cô nàng, hỏi: "Khâu Tử Linh, có chuyện gì à?"
Khâu Tử Linh không trả lời, bỏ đi.
Hoắc Thành không thèm để ý, chỉ nhìn Thẩm Quán Doanh, nói: "Đi thôi."
"Được." Thẩm Quán Doanh nhìn anh cười cười, hai người sóng vai ra ngoài cổng trường, "À đúng rồi, trận đấu ngày mai mình sẽ đến cổ vũ cho cậu."
Cô và Điền Vũ bốc thăm được đặc cách vào vòng trong, nhưng trận vòng loại ngày mai của Hoắc Thành cô vẫn muốn đến xem.
Hoắc Thành nói: "Ngày mai đi xem mình thi đấu thì không thể đến biệt thự hát karaoke được."
"Không sao, xem cậu thi đấu cũng giống thế thôi."
Hoắc Thành cong môi, hỏi cô: "Cậu định nói với mẹ thế nào?"
"Cứ nói thẳng thôi." Nói đến đây, Thẩm Quán Doanh cũng hơi ngượng, nhướng mày nhìn Hoắc Thành, "Cậu không biết đâu, mẹ mình thích cậu lắm, lúc nào cũng khen cậu với mình. Mình mà nói đi xem cậu thi đấu thì kiểu gì mẹ mình cũng đồng ý."
Ý cười trên khóe miệng của Hoắc Thành càng rõ hơn: "Vậy là tốt rồi."
"Vậy ngày mai chúng ta đi chung nha?"
"Được, sáng sớm mai mình sang nhà đón cậu đi."
"Được."
Hẹn với Hoắc Thành xong, Thẩm Quán Doanh về nhà nói chuyện này với Giang Du, đúng như cô nghĩ, Giang Du nghe nói ngày mai Hoắc Thành thi đấu bắn cung, liền đồng ý để Thẩm Quán Doanh đi.
"Thằng bé Hoắc Thành thật đúng là cái gì cũng biết."
Giang Du nói một câu như vậy, Thẩm Quán Doanh lập tức nịnh nọt: "Đúng vậy, cậu ấy còn rất lợi hại, có khi sẽ đoạt chức vô địch năm nay."
Giang Du gật đầu, nói với cô: "Vậy con lên phòng học bài đi, ngày mai muốn đi xem thì tối nay tập trung học hành vào."
"Vâng ạ, thưa mẹ." Vì gần đây đều cùng làm bài tập với Hoắc Thành, Thẩm Quán Doanh đã không còn ác cảm với chuyện học tập như trước nữa.
Nghĩ đến việc phải giữ vững trạng thái trước khi thi đấu, đến 9 giờ Thẩm Quán Doanh đã thúc giục Hoắc Thành đi ngủ. Buổi tối, Điền Vũ cũng không ở không, gửi lịch thi đấu cho Hoắc Thành, tỏ ý muốn tự mình đến đón anh.
Hoắc Thành trả lời "Không cần", lạnh lùng từ chối.
Trận đấu bắt đầu lúc 10 giờ, 7 giờ 30 phút Hoắc Thành đã đứng chờ trước cửa nhà Thẩm Quán Doanh. Gần đây, xe nhà họ Hoắc thường xuyên xuất hiện trước cổng nhà họ Thẩm, Thẩm Khiêm cuối cùng cũng tập mãi thành quen, không giống như lần đầu, dẫn Thẩm Quán Doanh ra ngoài.
Trên đường, Thẩm Quán Doanh truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm thi đấu với Hoắc Thành, mặc dù cô thấy Hoắc Thành có vẻ không cần lắm. Nhưng Hoắc Thành vẫn chăm chú nghe, cô nói gì, anh cũng gật đầu, nói 'Được'.
Điền Vũ là đội trưởng đội bắn cung, đến còn sớm hơn bọn họ. Hôm nay, đội bắn cung ngoại trừ Hoắc Thành, còn có vài bạn học muốn tham gia thi đấu, cậu ta đến sân thi đấu chuẩn bị một chút, thuận tiện tiếp nhận một số bài phỏng vấn đến từ phía truyền thông.
―― Mặc dù trận thi đấu bắn cung dành cho học sinh trung học này chỉ là hạt cát giữa sa mạc, nhưng những gì cần có đều có, ban tổ chức vẫn mời một vài bên truyền thông đến.
Điền Vũ giành được mấy giải vô địch, coi như cũng có chút danh tiếng, nên không ít truyền thông đến phỏng vấn cậu. Tiếp nhận phỏng vấn xong, Điền Vũ lại đợi không kịp mà gọi cho Hoắc Thành: "A lô, Hoắc Thành, cậu đi đến đâu rồi?"
Hoắc Thành nói: "Sắp đến rồi."
"Cậu gửi định vị cho mình, mình nhìn thấy mới tin."
Hoắc Thành: "......"
Anh lúc trước vậy mà không phát hiện ra, Điền Vũ thực sự là một mẹ già chuyên lải nhải.
Thẩm Quán Doanh gửi định vị cho Điền Vũ, nói Hoắc Thành đang đi cùng với cô, Điền Vũ lúc này mới yên tâm.
Không thể lái xe vào nhà thi đấu, tài xế đỗ xe ở ngoài. Hoắc Thành và Thẩm Quán Doanh đi vào, thấy không ít người đến xem.
"Mọi người đến còn đông hơn mình tưởng tượng."
Thẩm Quán Doanh cười cười, nói với Hoắc Thành: "Dù sao cuộc thi đấu này cũng đã tổ chức biết bao nhiêu năm, đương nhiên là có không ít người biết đến."
Điền Vũ từ xa đã nhìn thấy Hoắc Thành và Thẩm Quán Doanh, liền tình thương mến thương chạy đến: "Hai cậu cuối cùng cũng đến rồi!"
Hoắc Thành đeo cung tên trên vai, thờ ơ đứng đó. Anh lúc ở nước ngoài đều dùng cây cung này, lúc về nước không có mang theo, nên sau này phải nhờ bố gửi về.
Điền Vũ thấy Hoắc Thành bình tĩnh như thể người sắp chuẩn bị thi đấu không phải là anh, liền cũng thu liễm tâm tình: "Khụ, có muốn mình giúp cậu giãn cơ trước khi đấu không?"
"Không cần."
"Ừm." Điền Vũ nghe lời, gật đầu, "Hay là để mình giới thiệu đối thủ của cậu một chút?"
"Không cần."
"...... Ừm, những tuyển thủ tương đối lợi hại đều được đặc cách qua vòng, còn lại thì cũng không đáng gờm lắm." Điền Vũ nói, chỉ vào một nam sinh đang đứng khởi động gần đó, "Cậu thấy người mặc áo màu xanh đằng kia không? Trừ cậu, cậu ta chính là người có thực lực mạnh nhất hôm nay, cậu...... không cần phải quá để ý đến cậu ta làm gì."
Điền Vũ nói đến cuối câu, gắng gượng sửa miệng.
Hoắc Thành lạnh nhạt nói: "Ừ."
Hôm nay, đầu tiên sẽ tiến hành xếp hạng, mỗi người được bắn 6 bộ cung tên, mỗi bộ 6 cây, sau đó căn cứ vào thành tích mà sắp xếp thứ tự thi đấu.
Sân bãi của nông trại Tinh Quang rất rộng rãi, khán đài nằm ở phía sau vận động viên. Điền Vũ lẽo đẽo đi theo Hoắc Thành suốt quá trình chuẩn bị trước trận đấu, sau đó cậu ta cùng Thẩm Quán Doanh tìm chỗ ngồi, chờ xem thi đấu.
Số thứ tư của Hoắc Thành là số 9, Điền Vũ thấy anh cầm cung tên ra sân, liền vội vã cuống cuồng kêu lên: "Đến rồi! Đến rồi!"
Thẩm Quán Doanh đứng bên cạnh cậu ta, nói: "Đội trưởng, cậu bình tĩnh một chút, đừng để người ta chê cười."
"Cậu nói đúng." Mặc dù hôm nay đối thủ của cậu, Trần Cảnh Minh, không đến, nhưng cũng phải thể hiện sự bình tĩnh trước các bạn học trường THPT Số Hai, không để cho bọn họ về nói xấu cậu trước mặt Trần Cảnh Minh.
Người mặc áo màu xanh mà cậu ta chỉ cho Hoắc Thành, đang đứng bên cạnh anh, thứ tự 10. Anh trai áo xanh biết Hoắc Thành là thành viên đội Điền Vũ, giương cằm, đánh giá: "Cậu là học sinh trường THPT Tư nhân số 1? Trước đây chưa thấy cậu bao giờ."
Hoắc Thành điều chỉnh cung tên, trả lời: "Mới tham gia."
"À." Áo xanh cười một tiếng, "Cậu lớn thành bộ dạng này, debut làm idol thì tôi còn tin, chứ còn bắn cung thì có biết không đấy?"
Hoắc Thành không nói gì, áo xanh càng hưng phấn: "Tên Điền Vũ này không tìm thấy ai à? Cũng đúng thôi, câu lạc bộ mấy cậu chỉ toàn cun cút theo đuôi Thẩm Quán Doanh, làm gì có ai chuyên tâm bắn cung nữa?"
Hoắc Thành nhắm bắn ngay cái bia phía trước, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Cậu nói vui là được."
Áo xanh: "......"
A, phách lối như vậy, chờ chút nữa nhà ngươi muốn khóc cũng khóc không được nhé.
Ngay sau đó, ban tổ chức tuyên bố trận đấu bắt đầu, không khí ở sân thi đấu nóng hẳn lên. Đám tuyển thủ tự bắn bia ngắm của mình, Hoắc Thành bắn 18 phát, áo lam bên cạnh liền muốn khóc.
Mẹ kiếp, Điền Vũ tìm đâu ra cao thủ thế này?! Với trình độ này, có nói cậu ta là vận động viên chuyên nghiệp cậu cũng tin! Đến đây làm nhục tụi học sinh trung học nghiệp dư đấy à?
Nhân tính ở đâu! Đạo đức ở đâu!
Điền Vũ thấy biểu hiện xuất sắc của Hoắc Thành, cũng hơi lo lắng: "Tiêu rồi, tiêu rồi, thành tích của Hoắc Thành tốt quá rồi."
Thẩm Quán Doanh thấy Hoắc Thành phát huy tốt như vậy thì rất vui vẻ: "Thành tích tốt thì càng vui chứ sao?"
Điền Vũ thở dài: "Cậu ấy là vũ khí bí mật để mình đối phó với Trần Cảnh Minh, hôm nay cậu ấy thể hiện tốt như vậy, chắc chắn sẽ bị Trần Cảnh Minh chú ý!"
Thẩm Quán Doanh nói: "Yên tâm đi, dù cậu ta có chú ý thì cũng không phải là đối thủ của Hoắc Thành."
Điền Vũ: "......"
Cảm ơn vì đã an ủi.
Trừ những tuyển thủ, rất nhiều truyền thông cũng chú ý đến Hoắc Thành. Lúc đầu, Hoắc Thành thu hút rất nhiều ống kính là bởi ngoại hình xuất sắc, bây giờ tiến hành thi đấu được một nửa, thành tích lại bỏ xa các thí sinh khác hàng trăm con phố [2], hầu như tất cả truyền thông đều vây quanh anh.
[2] Nguyên văn là 一骑绝尘 (nhất kỵ tuyệt trần): xuất phát từ thành ngữ từ xưa: "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai" (Thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới).
Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng khoái mã vận chuyển. Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành "Nhất kỵ tuyệt trần."
Thời nay câu này mang ý: Có một số người rõ ràng ở một phương diện nào đó có năng lực hơn hẳn người thường nên phát triển rất nhanh, khiến cho người khác chỉ có nhìn chứ không theo nổi!
Bắn xong 36 mũi tên, ban giám khảo bắt đầu tiến hành thống kê tổng điểm, truyền thông vội vã phỏng vấn Hoắc Thành.
Điền Vũ đột nhiên có loại dự cảm, buổi phỏng vấn của cậu ta lúc sáng, chắc chắn sẽ bị Hoắc Thành làm cho lu mờ:)
Phí công cậu lúc sáng trước khi ra cửa còn đặc biệt gội đầu!
Thống kê kết quả được công bố, không chút bất ngờ, Hoắc Thành xếp hạng nhất, lại còn cho hạng 2 là áo xanh phải ngửi khói dài dài.
Áo xanh không còn hăng hái như lúc trước, chui vào góc phòng trồng nấm.
Nghỉ ngơi 20 phút, lại tiến hành trận đấu xếp hạng lần thứ hai, giống như lúc nãy, tất cả các tuyển thủ được bắn tổng cộng 36 mũi tên, sau đó cộng thành tích hai lần thi đấu lại để xếp hạng.
Vòng thứ hai, Hoắc Thành vẫn phát huy rất khá, áo xanh bên cạnh còn biểu hiện kém hơn so với vòng trước.
Điền Vũ cười trên nỗi đau của người khác: "Cậu ta gấp lắm rồi."
Nếu có thể thấy biểu cảm này của Trần Cảnh Minh, đời này của cậu coi như không còn nuối tiếc điều gì!
Hoàn thành hai vòng thi đấu, thành tích Hoắc Thành càng kéo dài khoảng cách so với các tuyển thủ khác, tính toán tổng điểm xong, danh sách thi đấu vòng đối đầu cũng được công bố. Ngày đấu đầu tiên của vòng đối đầu diễn ra vào ngày mai, sân đấu vẫn là nông trại Tinh Quang.
Trận đấu kết thúc, Điền Vũ muốn rủ mọi người đi ăn để chúc mừng một chút, kết quả là truyền thông vẫn đang vây quanh phỏng vấn Hoắc Thành, cậu ta căn bản không chen vào được.
Rõ ràng buổi sáng làm gì có nhiều truyền thông như vậy:)
Thẩm Quán Doanh nói với cậu: "Mọi người đi về trước đi, mình ở đây chờ Hoắc Thành."
"Được thôi." Điền 1 2 »