"Nàng yên tâm, ta đã sai Tiểu Thúy đi nói với trù phòng làm chút cháo cho nàng. Ta lo nàng còn khó chịu trong người, uống chút cháo trước sẽ thoải mái hơn."
Nam nhân này đúng là quá cẩn thận rồi, đối mặt với người đàn ông hào hoa phong nhã này, cho dù là băng cũng muốn tan chảy. "Thiếp muốn đứng dậy trước, đã ngủ quá lâu rồi cũng nên vận động một chút."
Hách Liên Vũ đỡ Tần Minh Nguyệt xuống giường, lấy thêm áo khoác choàng cho nàng. "Lần sau đừng nhầm rượu với trà nữa đấy."
Sao còn dám có lần sau a, bản thân Tần Minh Nguyệt cũng không hiểu vì sao nàng lại phản ứng mạnh mẽ với rượu như vậy. "Lần sau thiếp sẽ tránh thật xa. Chỉ tiếc lần này chưa thể trò chuyện cùng a mã và ngạch nương."
"Sau này sẽ có thời gian thôi, đợi khi ta xử lý xong chuyện với Thanh quốc ta sẽ cùng nàng về nhà vài ngày." Hách Liên Vũ đương nhiên hiểu được tâm trạng nhớ nhà, nhớ song thân của nàng.
"Được, hẳn mấy ngày này chàng bận bịu lắm?"
"Cũng có một chút, Hoàng huynh đem chuyện với Thanh quốc giao hết cho ta, chuyện này liên quan đến giao hảo hai nước, ta không thể lơ là."
"Vậy chàng cũng nên bảo trọng thân thể, đừng để mệt mỏi quá." Tần Minh Nguyệt ngắm Hách Liên Vũ, mấy ngày nay anh đã gầy đi không ít, vừa phải xử lý việc triều chính, lại vừa phải chiếu cố nàng.
"Nàng đừng lo, ta rất khỏe mạnh." Hách Liên Vũ vừa nói vừa vỗ ngực chứng minh.
"Còn vị công chúa Thanh quốc kia ----" Tần Minh Nguyệt vốn định hỏi, nhưng lại nuốt xuống.
"Công chúa Thanh quốc làm sao?"
"Không có gì, chúng ta ra ngoài đi." Tần Minh Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy nàng dường như quá quan tâm đến chuyện của Hách Liên Vũ rồi.
"Được." Hách Liên Vũ nhìn ra được nàng có điều khúc mắc. "Hôm nay ta tiến cung, Hoàng thượng bảo ta mai đưa nàng tiến cung, Thành nhi nói muốn gặp nàng."
Nhớ đến Hách Liên Thành, Tần Minh Nguyệt bỗng cảm thấy trong lòng vui vẻ, ở cùng đứa nhỏ ngây thơ có lẽ khiến nàng nhớ đến bản thân mình trước đây. "Ha ha, vậy ngày mai thiếp và chàng cùng đi."
"Nàng đã thích trẻ con như vậy, chi bằng chúng ta sinh một đứa?" Hách Liên Vũ mặc dù cười nói, nhưng ánh mắt rất thật.
Tần Minh Nguyệt ngường ngùng nói: "Chàng nói gì vậy chứ, thiếp mới mười sáu tuổi thôi."
"Mười sáu tuổi sinh đứa nhỏ rất bình thường mà. Nàng xem, Hoàng tẩu tẩu mười lăm tuổi đã hạ sinh Thành nhi." Nói đến Thành nhi, Hách Liên Vũ vội vàng bảo: "Cũng không được, nếu có đứa nhỏ, có khi nào lại như Thành nhi tranh giành nàng với ta không? Ta không đồng ý."
Người này còn chưa có nhi tử, đã lo tị nạnh với con mình, thật đúng là bình dấm chua. "Nếu chàng đã gọi chúng là tiểu hài thì sao còn so sánh chứ, chúng ngây thơ có sao nói vậy thôi mà."
"Ta biết, nhưng chẳng mấy rồi chúng cũng lớn lên, rất nguy hiểm."
Đường đường là Vĩnh Lạc vương gia sao lại hành xử như con nít vậy nhỉ, may mà không ai nghe thấy. "Vài năm nữa thiếp cũng thành lão thái bà, ai mà thích lão thái bà nhỉ, chỉ lo đến khi ấy chàng cũng không còn thương thiếp nữa."
"Ta chỉ thích lão thái bà nàng thôi, ha ha." Hách Liên Vũ bông đùa nói.
Cho dù ta biến thành lão thái bà thì chàng cũng biến thành lão nhân, hi hi, Tần Minh Nguyệt nàng mới là người chẳng phải lo lắng. "Thiếp đói bụng rồi, chúng ta mau đi ăn cơm. Ăn cơm xong thì đi ngủ, ngày mai tiến cung gặp Thành Thành." Thuận tiện giải thích chuyện đêm hôm ấy.
Đêm nay sao có thẻ để nàng ngủ yên được, ha ha. "Vậy được, chúng ta mau ăn, ăn nhiều một chút cho khỏe, đêm nay cần phải vận động nhiều." Hách Liên Vũ nhìn Tần Minh Nguyệt thần bí nói.
Nhìn bộ dáng thần bí kia, Tần Minh Nguyệt không hiểu Hách Liên Vũ đả động đến chuyện gì, nhưng hiện tại không phải là lúc nàng muốn nghĩ ngợi, chính mình đã một ngày một đêm chưa được ăn cơm a.