Sửu Thiên Nga

Chương 28:




Editor: Sweet
Tần Duyệt lẫn Bàng Cùng Hiên đều không thích ẩm thực nước ngoài, thời điểm vừa qua Anh quốc hai người không thể nấu cơm, cũng phải nuốt bậy bạ cho qua bữa
Sau khi bàn đến ở biệt thự nhà bên ngoại của Leo, bọn họ cũng không có có cơ hội làm mấy món Trung Quốc.
Bàng Cùng Hiên trong thời điểm tĩnh dưỡng cũng từng học nấu món Tàu cho qua thời gian, kết quả thực thảm hại, phòng bếp cũng thực thảm hại, bản thân Bàng Cùng Hiên thật thảm hại.
Khi đó Tần Duyệt chỉ biết, nếu đây là người thật sự phải ở bên mình cả đời, như vậy người học nấu ăn phải là mình thôi.
Kỳ thật Tần Duyệt thực chán ghét mùi khói lửa gia vị trong phòng bếp, nhưng không có cách nào khác, để cho Bàng Cùng Hiên thi triển trù nghệ một lần nữa, thì không chỉ bị phỏng đơn giản như vậy thôi đâu.
Ở Anh quốc tuy rằng có thể mua được một số vật liệu nấu ăn Trung quốc, nhưng xét ra chất lượng vẫn không bằng trong nước.
Bàng Cùng Hiên 8 năm không có trở về, ắt hẳn rất tưởng niệm hương vị quê nhà.
Tần Duyệt một bên nhớ lại những việc trước kia, một bên thuần thục chuẩn bị vật liệu..
Hôm nay anh chuẩn bị nhiều thứ, hơn nữa quá trình làm có phần phức tạp, thậm chí phải mất cả hai ngày trời để chuẩn bi, muốn để cho Bàng Cùng Hiên cao hứng thật cao hứng.
Kết quả này người quái dị lại muốn trở thành bồ câu tung bay, anh sao có thể chấp nhận ý muốn đó chứ.
Tiểu Cửu? Hừ, cái con “Búp bê giả” kia làm đồ ăn không thể tốt được toàn là một đống plasitc
Tần Duyệt đắc ý nghĩ vậy, tay ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ngăn tủ đang reo lên từng hồi.
Người quái dị lúc ở Anh quốc vẫn rất nghe lời, kết quả vừa trở về nước liền dám nói lại hắn, còn trộm dùng điện thoại.
Tần Duyệt xoa xoa tay, quyết định lên lầu kiểm tra một lượt, nếu người quái dị còn không đi ngủ, anh sẽ không làm cho hắn ngủ, còn mở phim kinh dị cho hắn xem. Dám không nghe lời, anh sẽ khiến cho người quái dị muốn ngũ cũng ngủ không được!
Mở cửa phòng ra, Tần Duyệt  một lần nữa hài lòng người quái dị không có thói quen khóa cửa.
Bàng Cùng Hiên ngủ thật sự ngon lành, kỳ thật hắn vừa xuống phi cơ cũng đã mệt chết được, có điều bởi vì quá hưng phấn, cho nên không biết là vậy. Vừa rồi bị Tần Duyệt lấy mất điện thoại, lại bị uy hiếp không ngủ sẽ ném mất dụng cụ vẽ tranh, Bàng Cùng Hiên trong lòng có chút không phục, cũng không dám không nghe, khép lại ánh mắt, chỉ chốc lát liền ngủ.
Tần Duyệt đi đến bên giường, kể từ lúc anh rời khỏi cửa Bàng Cùng Hiên vẫn không đổi tư thế, thành thành thật thật nằm ngửa ra. Ở Anh quốc khi giấc ngủ hắn không an, thường xuyên nói mớ, còn lật qua lật lại, như bây giờ, ngay cả tư thế cũng không đổi, chỉ khi Bàng Cùng Hiên cực mệt mỏi mới xuất hiện
Tần Duyệt kéo chăn đắp lại cho Bàng Cùng Hiên, đem góc chăn chỉnh tươm tất, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt Bàng Cùng Hiên đang khẽ nhếch môi cười.
Bàng Cùng Hiên chưa bao giờ biết sau khi mình ngủ, còn có người  tiến vào phòng mình, xem mình có ngủ say hay không.
Tần Duyệt cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không đúng, cũng không cho rằng làm như vậy có gì gọi là ái muội.
Chỉ có khi Bàng Cùng Hiên say ngủ, Tần Duyệt mới cảm thấy hắn thật thả lỏng
Thời điểm vừa qua Anh quốc, Bàng Cùng Hiên luôn mất ngủ, thật vất vả mới ngủ được thì cũng thường xuyên gặp ác mộng, có khi còn có thống khổ rên rỉ.
Tần Duyệt biết mộng này đều liên quan đến Đường Mạnh,tầng hầm ngầm ẩm ướt âm u kia, con chó bị bắn chết kia, còn có Bàng Cùng Hiên thảm thiết muốn kêu cũng không được.
Cho dù cuối cùng không có tạo thành thương tổn nghiêm trọng, nhưng mà đối với người như Bàng Cùng Hiên, chỉ sợ là vĩnh viễn cũng không cách nào đánh tan được bóng ma ám ảnh
Tần Duyệt đối với Bàng Cùng Hiên áy náy, cũng giận chính mình vô lực. Đối mặt Bàng Cùng Hiên, Tần Duyệt khó chịu không thể hô hấp. Chỉ có buổi tối mới dám tiến vào phòng hắn, nắm lấy đôi tay gầy trơ xương kia, cảm thụ nỗi sợ hãi ở trong mộng của hắn.
Sau đó xảy ra chuyện Bàng Cùng Hiên bị đám da trắng khi dễ.
Tần Duyệt ảo não, hận chính mình ở chỗ nào cũng không thể bảo hộ Bàng Cùng Hiên, giận chính mình không đủ cường đại.
Anh một bên muốn cho bản thân mau chóng trưởng thành, một bên lại sợ Bàng Cùng Hiên rời đi tầm mắt của mình sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Cuối cùng Tần Duyệt quyết định ủy khuất chính mình, bàn đến việc ở tại biệt thự của Leo
8 năm, Tần Duyệt không biết là thời gian qua thật lâu. Này 8 năm qua, mỗi một ngày mỗi một giờ đều đầy rẫy chuyện, không có một giây phút nhàn rỗi
Nhưng Bàng Cùng Hiên cải thiện rất nhiều, hắn càng thêm tự tin, càng thêm trưởng thành, ruồi bọ bâu quanh người hắn cũng càng ngày càng nhiều.
Tần Duyệt nói với chính mình, anh không thể 24 giờ bên cạnh Bàng Cùng Hiên, Bàng Cùng Hiên phải có những mối quan hệ của riêng hắn, huống chi cái vòng luẩn quẩn ấy cũng chỉ có số ít mà thôi.
Nhưng nếu có ai trì hoãn khoảng thời gian mà Tần Duyệt cho rằng Bàng Cùng Hiên dành cho mình thì anh  tuyệt không cho phép.
Bàng Cùng Hiên ngủ thật sự say, Tần Duyệt quyết định để cho hắn ngủ nhiều trong chốc lát, dù sao mọi thứ đều chuẩn bị tốt, chỉ kém bước cuối cùng một chút mà thôi, hoàn toàn có thể đợi chờ Bàng Cùng Hiên rời giường rồi thì làm tiếp.
Bàng Cùng Hiên một giấc ngủ này, ngủ suốt năm canh giờ, cuối cùng đói mà tỉnh.
Hắn vô lực mở mắt ra, đầu choáng váng, buổi sớm đã tối sầm,nhận không rõ mọi thứ xung quanh, bất quá có thể mơ hồ nhìn ra đây không phải là phòng của mình ở Anh quốc
Đúng rồi, hắn về nước.
Đói quá, hắn ngủ bao lâu?
Bàng Cùng Hiên mơ mơ màng màng xuống giường, mở cửa, men theo tường đi xuống lầu. Dưới lầu phòng khách đèn sáng trưng, ánh mắt hắn nhất thời không thể thích ứng ánh sáng, hơi hơi nheo lại.
Một hồi lâu mới nhận thấy Tần Duyệt ngời ở ghế sô pha, anh đang mang kính, trên đùi là chiếc máy tính bảng, bộ dáng chăm chú, không biết đang nghiên cứu cái gì.
“Tần Duyệt……” Bàng Cùng Hiên mở miệng mới phát hiện mình thật khát nước,“Mấy giờ rồi?”
Tần Duyệt chú ý Bàng Cùng Hiên tóc còn chưa chải, tinh thần ngơ ngác, ánh mắt dường như vẫn mở ra chưa được
“Ngủ ngon?” Tần Duyệt đem máy tính đặt ở trên bàn trà,“Có đói bụng không? Ta lập tức nấu cơm.”
Bàng Cùng Hiên khoa trương ách xì 1 cái, ngồi ụp xuống cái ghế sopha đơn,“Hảo đói…… Nhanh lên……”
Tần Duyệt tháo kính mắt xuống đặt qua một bên, lập tức tiến phòng bếp bắt đầu nấu nướng.
Anh thích Bàng Cùng Hiên tự nhiên đối đãi anh, cũng thích làm những chuyện Bàng Cùng Hiên làm không được
Bàng Cùng Hiên dựa dẫm vào anh còn tín nhiệm anh,việc này cũng đủ làm cho Tần Duyệt cao hứng.
Lúc món đầu tiên được bưng lên bàn, Bàng Cùng Hiên đã muốn tỉnh táo hoàn toàn, ngồi ở ghế trên bộ dáng có chút lo lắng, ánh mắt nhìn một bàn cơm.
“Đi lấy chiếc đũa.”
“Nga.” Bàng Cùng Hiên lấy tốc độ bình thường không có tiến vào bếp, lớn tiếng hỏi,“Tần Duyệt, chiếc đũa ở nơi nào?…… Tìm được rồi, ta xơi cơm nga……”
Sau khi trang trí món ăn có chút mất thời gian, thời điểm Tần Duyệt mang ra, Bàng Cùng Hiên vẫn lo lắng ngồi ở trên ghế chờ, cơm hãy còn nóng hổi
Chỉ cần Tần Duyệt còn chưa lại bàn, Bàng Cùng Hiên cho dù đói rã cũng tuyệt đối sẽ không dám động đũa trước.
Tần Duyệt thực vừa lòng thành quả dạy dỗ của chính mình,“Đi đem mâm cuối cùng lại đây.”
“Nga.” Bàng Cùng Hiên lẹ làng như con chuột nhắt,“Đã không còn gì nữa? Có thể ăn chưa?”
Tần Duyệt nhìn món đầu tiên được mang ra. Đồ ăn đã bị động qua, dù đã được triệt tiêu dấu vết, nhưng vẫn bị Tần Duyệt phát hiện, bởi vì trên chiếc đũa Bàng Cùng Hiên vẫn còn dính vết dầu mỡ
Bàng Cùng Hiên chột dạ cúi đầu,“Ta thử một chút….. Bởi vì…… Ăn quá ngon ……”
Tần Duyệt nhướng mắt, tỏ vẻ không truy cứu.
Ai kêu anh hôm nay buổi tối làm đồ ăn quả thật so với bình thường ngon hơn nhiều, cũng chẳng trách người quái dị ăn vụng.
Được tha thứ, Bàng Cùng Hiên vui vẻ, ngồi trở lại ghế trên nhìn Tần Duyệt mong ngóng, Tần Duyệt mở miệng,“Ăn đi.”
Bàng Cùng Hiên cơ hồ muốn reo vang, Tần Duyệt thu hết trong mắt, tự dưng cũng thập phần cao hứng.
Nói thực ra, Bàng Cùng Hiên cũng chưa rõ hương vị của đồ ăn hôm nay như thế nào, hắn thật sự rất đói bụng, cái gì có thể ăn đều bỏ vô miệng. Nhưng hắn thấy mấy thứ đồ ăn ngon lành này, thật phong phú này, màu sắc bắt mắt lắm, vị cũng tốt lắm, Tần Duyệt vẫn luôn ép hắn phải ăn món chay thanh đạm hôm nay thậm chí còn ngoại lệ làm ba món ăn mặn.
“Hảo hạnh phúc……” Quả nhiên vẫn là có nhiều mỡ ăn ngon, có thịt vạn tuế!
Bàng Cùng Hiên cũng không phải muốn lấy lòng Tần Duyệt nên mới nói thế, đây chính là xuất phát từ nội tâm, bởi vì vô luận nói bao nhiêu lời hay, Tần Duyệt đều cũng trơ trơ như bây giờ, mặt không chút thay đổi, không nói được lời nào, có đôi khi mắt lại còn trợn trắng tỏ vẻ bị làm phiền.
Bất quá, càng như vậy Tần Duyệt càng biết, Bàng Cùng Hiên nói đều là lời thành thật. Tuy rằng thói quen trên mặt anh vẫn như vậy nhưng trong lòng anh nghĩ như thế nào, chỉ có chính anh biết.
PS, chuẩn bị khai ngược …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.