Sửu Thiên Nga

Chương 44:




Editor: Sweet
Duyệt……
……
Duyệt, mở mắt ra đi nào ──
Bên tai có gì đó nhao nhao, nhưng đang rất mệt mỏi, Tần Duyệt không muốn tỉnh lại.
Đột nhiên, có cái gì đó trêu chọc hạ thân anh, nhưng cho dù là vậy, Tần Duyệt cũng chỉ cảm thấy có điểm phiền.
Cái gì đó lại đè ép lên, còn cố tình trêu chọc anh, thanh âm bên tai càng ngày càng rõ ràng, là tiếng khóc quen thuộc
Là người quái dị? Hắn khóc?
Tần Duyệt gắng gượng mở mắt ra, trước mắt có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, Tần Duyệt nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, bóng người kia rõ ràng hơn rất nhiều.
Người kia là ai?
Toàn thân trắng bóng như gốm sứ…… Toàn thân? Hắn không có mặc quần áo?
Tần Duyệt giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, mạnh mẽ bật dậy, đem tên gia khỏa ngồi trên người anh đẩy ngã!
Người nọ ngã ở trên giường cũng không có đứng lên, nằm úp sấp tiếp tục khóc.
Không muốn, người ta không muốn như vậy, nếu Duyệt mà nói không thích người ta, người ta không muốn sống..….
Thanh âm thực quen tai, nhưng mà…… Tần Duyệt xác định mình không biết người này, có điều bóng dáng hắn rất quen thuộc.
Cái lưng trắng nõn cong lên một đường tuyệt vời, tóc đen nhánh ngăn ngắn che không được lỗ tai thanh tú, vẻ ngoài như thiếu niên, còn có cái mông nhỏ tròn tròn…… Chẳng lẽ là người quái dị?
Người nọ đột nhiên nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ, cái miệng nhỏ nhắn giống như đóa hoa hồng nhạt phun ra giọng điệu ai oán: Là người ta đây nè.
Ai? Chờ, khoan đã, đây là chuyện quái gì vậy?
Duyệt, đừng không để ý tới người ta.
Nói xong, Bàng Cùng Hiên trong dáng vẻ khác lạ cứ như vậy quỳ lết lại đây, Tần Duyệt bởi vì rất kinh hách, vẫn không nhúc nhích mặc hắn tới gần. Bàng Cùng Hiên không có lập tức đứng lên, ngược lại cúi đầu, giống như sùng bái hôn lấy ngón chân Tần Duyệt.
Rất kinh hãi!
Tần Duyệt theo bản năng muốn rút chân về, nhưng chân lại bị ôm chặt lấy, người dưới thân còn nâng lên hai con mắt khao khát ủy khuất……
Tần Duyệt nhận ra cặp mắt kia, thật là Bàng Cùng Hiên……
Bàng Cùng Hiên thấy Tần Duyệt không hề động, bỗng nhiên há mồm ngậm lấy ngón chân Tần Duyệt, rồi mới hưởng thụ nhấm nháp lấy lòng.
Ngón chân bị răng nanh nhẹ nhàng ma sát, Tần Duyệt có thể cảm giác được phân thân mình kịch liệt biến hóa, nhưng lại cảm thấy sự tình có chút không đúng.
Cậu, bộ dáng của cậu, sao trở thành như vậy?
Người ta vì muốn làm cho Duyệt thích, cho nên đi làm giải phẫu nha, tuy rằng rất đau rất đau, nhưng là vì Duyệt, người ta cái gì cũng đều nguyện ý làm.
Tần Duyệt nói không nên lời cảm giác của bản thân, tóm lại, tóm lại không quá xấu xí là được……
Cậu mau đứng lên, trước tiên đứng lên đã
Tần Duyệt muốn cho mình tỉnh táo lại trước, nhưng mà Bàng Cùng Hiên lại không muốn anh làm như thế
Không cần, người ta sai lầm rồi, anh tha thứ người ta được không, làm cái gì đều có thể, không cần vứt bỏ người ta.
Bàng Cùng Hiên dường như vừa nói vừa muốn khóc, Tần Duyệt cắn chặt răng không cho chính mình bổ nhào về phía trước. Rất kỳ quái không phải sao, người quái dị kia sao lại trở nên như thế……
Bàng Cùng Hiên cuối cùng buông chân Tần Duyệt ra, rồi mới nằm dưới chân Tần Duyệt, thẹn thùng chủ động tách hai chân mình ra, lộ ra động khẩu nho nhỏ kia, còn có chồi non đã muốn cương.
Người ta nơi này, nơi này, còn có nơi này, đều hảo tịch mịch, muốn cho thứ thô thô gì đó của Duyệt tiến vào.
Tần Duyệt hao tổn tâm trí xoay người sang chỗ khác.
Cậu không cần như vậy, đứng lên.
Không được, Duyệt đừng có không để ý tới người ta, anh xem, người ta có thể tự làm cho mình nha.
Tần Duyệt tư tưởng đấu tranh, cuối cùng vẫn nhịn không được lại xoay người sang, mà hình ảnh lúc này thật đúng là dọa người!
Là thật dọa người, đối với người trái tim còn chưa hoàn toàn hồi phục như anh mà nói, quả thực là muốn lấy mạng của anh.
Bàng Cùng Hiên quỳ nằm úp sấp, vểnh cái mông nhỏ của mình lên, ngón tay thon nhỏ ra vào tại chỗ động khẩu phấn nộn mềm mại, dịch ruột non chảy ra thiệt nhiều.
Tần Duyệt thực bội phục chính mình thế mà còn có thể ngồi yên như vậy trơ mắt nhìn
Bàng Cùng Hiên khóc lợi hại hơn, khóc y chang lúc trước kia bị Tần Duyệt áp
Người ta không được, muốn lớn hơn nữa, Duyệt, van cầu anh mà, không phải Duyệt thì không được.
Tần Duyệt cứng ngắc quỳ xuống, lúc này anh mới phát hiện hóa ra tiểu đệ đệ của chính mình cũng hiên ngang đứng lên trong trạng thái hoàn mỹ, Tần Duyệt đỡ nó không chút nào gượng ép đi vào thân thể Bàng Cùng Hiên.
A……
Ướt át, ấm áp, cảm giác gắt gao bao vây. Tần Duyệt bắt đầu đỉnh động, nương theo động tác của anh, Bàng Cùng Hiên thanh âm càng lúc càng lớn, hắn thậm chí vào lúc Tần Duyệt không chú ý đùa bỡn đầu nhũ nho nhỏ của chính mình
Sau khi Tần Duyệt phát hiện, vẫn duy trì tư thế sáp nhập đem thân thể Bàng Cùng Hiên lật lại đây, Bàng Cùng Hiên kêu một tiếng ngâm nga, bị bắt đối mặt Tần Duyệt.
Đó là một gương mặt xinh đẹp, nhất là ánh mắt, như trân châu đen trong vắt, khiến cho người ta muốn móc nó ra mà cất giấu.
Tần Duyệt đè lại hai tay Bàng Cùng Hiên, làm cho hắn không có cách nào chạm vào chính mình.
Duyệt, Duyệt, thật xấu xa a, người ta nơi đó hảo cương a……
Vẫn giữ một tư thế như trước, Tần Duyệt đem Bàng Cùng Hiên ôm lấy, rồi mới há mồm đem vật nhỏ đã muốn dựng thẳng nuốt vào miệng.
Rõ ràng hương vị gì đều không có, nhưng cứ như vậy ngậm, liếm, cắn, giống như nghiện muốn ngừng mà ngừng không được.
Bàng Cùng Hiên tiếng kêu càng lúc càng lớn, phản ứng càng ngày càng kịch liệt, thậm chí chủ động đong đưa phần eo.
A…… A ân…… Còn muốn…… Càng dùng sức…… Duyệt hảo bổng…… Thật thoải mái……
Em yêu anh…… Em yêu anh…… A Duyệt ──
Hai người đồng thời lên cao trào, tinh thần cùng thân thể đều thoải mái đến không chịu được. Tần Duyệt chậm rãi buông tay Bàng Cùng Hiên ra.
Rõ ràng thực thoải mái, nhưng sao vẫn cảm thấy làm sao chưa đủ.
Tần Duyệt lấy lại tinh thần, muốn đem người trong lòng ôm thêm lần nữa, nhưng đột nhiên không thấy người đâu
Tần Duyệt đứng lên, nhìn trái nhìn phải, toàn bộ thế giới một mảnh xám xịt, ngoại trừ chính mình thì không còn người nào khác?
Hắn đi nơi nào?
Ha ha a……
Bàng Cùng Hiên rất ít khi cười vui vẻ như thế, Tần Duyệt đột nhiên có loại dự cảm không ổn
Xoay người, anh cuối cùng đã nhìn thấy người vừa mới dưới thân mình điên cuồng phóng đãng, gương mặt xinh đẹp, làn da tinh tế trắng nõn, thanh âm như thiên sứ.
Chung quanh có rất nhiều nam nhân.
Bàng Cùng Hiên thân thể trần trụi, có rất nhiều nam nhân quay chung quanh hắn cười cợt, bộ dáng hưởng thụ kia làm cho Tần Duyệt khiếp sợ.
Hắn tựa hồ giờ mới chú ý tới Tần Duyệt, cười hướng Tần Duyệt ngoắc, Tần Duyệt theo bản năng chậm rãi bước tới gần.
Bàng Cùng Hiên hài lòng cười.
Người ta hiện tại bề bộn nhiều việc, vào lúc người ta muốn thì người ta sẽ đến tìm anh sau nha.
Cậu…… Có ý gì?
Di? Anh không rõ sao? Người ta còn tưởng rằng anh thực thông minh đấy. Anh có biết, vốn còn có thiệt nhiều người thích người ta.
Bàng Cùng Hiên nói xong nâng đầu một nam nhân đang chôn ở trước ngực hắn, nam nhân kia dĩ nhiên là Leo!
Đàn ông tốt nhiều lắm, người ta cũng không biết tuyển người nào cho phải, cho nên mọi người đều làm tình nhân tốt của người ta!
Leo cười nói với Tần Duyệt: Ta vốn cũng rất thích hắn, hiện tại hắn biến thành cái dạng này, đương nhiên càng không thể buông tay.
Leo quay đầu cười với Bàng Cùng Hiên, mặt hai người càng ngày càng gần, cuối cùng hôn nhau.
Tần Duyệt cơ hồ có thể nghe được thanh âm bọn họ hôn môi, còn có tiếng rên rỉ của Bàng Cùng Hiên.
Nam nhân chung quanh cũng từ từ tiếp cận, một đám người thế nhưng cứ như vậy hôn nhau. Những thân thể cường tráng hoàn mỹ, trần trụi dần dần bao phủ Bàng Cùng Hiên, làm cho Tần Duyệt rốt cuộc nhìn không tới.
Lửa giận thiêu đốt, thậm chí thế giới trước mặt Tần Duyệt đều biến thành màu đỏ.
Trong tay không biết từ lúc nào đã cầm một lưỡi dao sắc bén, trạng thái giận dữ ngược lại làm cho Tần Duyệt bình tĩnh.
Sự tình không nên như vậy, đều là lỗi của bọn họ, còn có Bàng Cùng Hiên!
Tần Duyệt cầm dao đi tới, không chút nghĩ ngợi đem thân thể trước mắt cắt như rơm rạ, máu phun ra thấm đỏ anh, anh lại vẫn như cũ kiên quyết chém giết  người trước mặt, cho đến khi nhìn thấy Bàng Cùng Hiên.
Tần Duyệt lôi hắn ra khỏi đám nam nhân vây quanh, ấn ngã xuống đất, rồi mới cưỡi lên người hắn, giơ lên con dao nhọn nhỏ máu, kiên quyết rạch xuống mặt Bàng Cùng Hiên……
==========
Bừng tỉnh!
Tần Duyệt mạnh mẽ run lên, sau đó mở lớn hai mắt, há miệng hớp khí
Chung quanh rất quen thuộc, là phòng sách, bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, hóa ra anh đã ở trong này một đêm
Không biết có phải do ngày hôm qua xem GV hay không, cư nhiên lại mộng như vậy.
Tuy biết là mộng, nhưng Tần Duyệt vẫn  không thể yên tâm, bước đi ra ngoài, hai chân run lẩy bẩy ngay cả chính anh cũng khống chế không được.
“Bàng Cùng Hiên! Bàng Cùng Hiên!”
Tần Duyệt tìm khắp nơi. Hắn không ở trong phòng, không ở phòng vẽ tranh, không ở phòng khách …… Chẳng lẽ thật sự không tìm thấy?
Lúc này, Bàng Cùng Hiên từ phòng bếp đi ra, trong tay còn bưng rổ bắp rang, “Xảy ra chuyện gì?”
Tần Duyệt thân thể đi trước tư tưởng, chờ lúc anh ý thức được, đã đem Bàng Cùng Hiên gắt gao ôm vào trong ngực, “Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi……”
Bắp rang vung vãi khắp ra, thân thể cũng bị ghìm đến mức không thể hô hấp, nhưng Bàng Cùng Hiên không giãy giụa.
Ngay từ đầu là sửng sốt, sau cảm nhận được sự run rẩy của Tần Duyệt, cả ngữ điệu thì thào đều lộ ra cảm giác bất an mãnh liệt
Bàng Cùng Hiên mất tự nhiên bấu tay lên lưng Tần Duyệt, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“…… Mộng……” Tuy rằng thân thể vẫn còn run run, nhưng thần trí Tần Duyệt đã khôi phục.
“Ác mộng sao? Không có việc gì, mộng đều là giả.” Vụng về an ủi, Bàng Cùng Hiên bất giác hỏi, “Là mộng gì?”
Tần Duyệt dần dần thả lỏng lực ôm, nhưng không có buông tay, vẫn vòng quanh Bàng Cùng Hiên, mà Bàng Cùng Hiên cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Tần Duyệt vẫn còn cảm thấy bất an, tuy rằng người trong lòng vẫn xấu như vậy, may thay là vẫn xấu như vậy, khiến anh nói không nên lời.
Bởi vì xem GV kết quả thành mộng xuân, còn nghĩ hắn phóng đãng như vậy, cuối cùng còn thấy hắn muốn rời bỏ mình……
“Vĩnh viễn không được sửa mặt mũi.”
“Ai? Tôi sẽ không làm đâu, nghe nói làm thế rất đau…… Ngô ──”
Đôi môi đơn giản dán lên che lấp lời nói của Bàng Cùng Hiên
A? Sao vậy lại như vậy? Không phải muốn khôi phục loại chuyện trước kia chứ?
Nhưng đôi môi Tần Duyệt run run làm cho Bàng Cùng Hiên không thể cự tuyệt, không phải không dám, ngược lại nhắm mắt, có chút hưởng thụ nụ hôn bình thản này
Nụ hôn dần dần thay đổi hương vị, ngay từ đầu cảm xúc nhẹ nhàng, đến lúc bất giác dây dưa chung một chỗ.
Chờ sự khó thở qua rồi, Bàng Cùng Hiên mới nhìn lại, nhưng khi đó bản thân đã bị đặt ở trên bàn cơm.
“Chờ……”
“Đừng rời khỏi tôi.” Tần Duyệt nói, ánh mắt vô cùng chân thành, ánh mắt thâm thúy khiến người ta bị hút vào.
“Tôi yêu em.”
Cái gì phải đợi đối phương mở miệng trước, cái gì muốn để đối phương khát vọng, mấy thứ đó quăng cho quỷ hết đi!
Anh muốn người này, muốn đến tâm đều đau. Sao cũng được, chỉ cần không để hắn rời khỏi mình, làm cái gì đều có thể!
Tần Duyệt áp trán mình lên trán Bàng Cùng Hiên, môi gần kề như vậy, có thể cảm thụ hơi thở lẫn nhau của đối phương.
Bàng Cùng Hiên vừa xấu hổ vừa sợ hãi, hắn muốn quay đầu tránh né, nhưng tư thế này làm cho hắn căn bản không có biện pháp di chuyển.
“Thề, vĩnh viễn chung một chỗ với tôi. Tôi sẽ chỉ yêu vĩnh viễn một mình em, vĩnh viễn chỉ có một mình em thôi”
“Cậu xảy ra chuyện gì, hôm nay……”
Tần Duyệt hôn Bàng Cùng Hiên, lại một lần chặn lời nói của hắn.
“Thề, được không?”
“…… Ân.” Bàng Cùng Hiên ma xui quỷ khiến thốt nên lời, giây tiếp theo mặt đỏ bừng.
“Tôi muốn xác nhận. Thương đã lành rồi phải không?”
Cái gì thương? A…… Bàng Cùng Hiên mặt bắt đầu đỏ tía.
Hắn nhỏ giọng lầm bầm,“Không phải muốn giống như trước kia nữa chứ…..”
“Không được sao?”
Tần Duyệt chưa bao giờ nói chuyện ôn nhu nhiều với Bàng Cùng Hiên như vậy, Bàng Cùng Hiên tâm đều muốn chảy thành nước, mặt thì muốn bốc thành lửa, sao có khả năng nói từ “Không”.
“Không được sao?”
“Không, không phải vậy……”
“Không được sao?”
Tần Duyệt cố chấp muốn nghe câu trả lời trước mặt của Bàng Cùng Hiên, nhưng hết thảy quá nhanh, Bàng Cùng Hiên đã sắp không thể thừa nhận.
“Tôi muốn em. Bởi vì thích, cho nên muốn điều đó, không được sao?”
Bàng Cùng Hiên bị hạ gục, hắn vẫn như trước nói không nên lời câu đồng ý, nhất thời xúc động hôn đôi môi người trước mắt, tuy rằng cũng chỉ là đơn giản dán sát vào, nhưng hành vi này đã muốn biểu đạt thật sự rõ ràng── đồng ý.
Tần Duyệt không buông tha Bàng Cùng Hiên, hôn sâu thêm nữa, tay thừa dịp lúc Bàng Cùng Hiên không chú ý giải khai quần áo hắn
Mộng kia thật sự dọa Tần Duyệt, anh sợ không phải thi thể của những người đó, không phải máu đỏ tươi, cũng không phải Bàng Cùng Hiên rời đi. Mà là khi anh giơ đao lên đâm tới Bàng Cùng Hiên, không chỉ hủy đi gương mặt trong mộng của Bàng Cùng Hiên, lại còn đâm xuyên qua đầu của hắn
Tần Duyệt thấy trong mộng mình giết Bàng Cùng Hiên. Đây là điều anh sợ hãi nhất.
Chết, tức là vĩnh viễn biến mất.
Tần Duyệt sợ hãi Bàng Cùng Hiên biến mất. Chẳng sợ hắn rời đi, vì dù sao cũng còn tốt hơn hắn sẽ chết, mãi sẽ không còn được gặp lại.
Từ trong mộng tỉnh lại, nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy này một lần nữa đứng ở trước mặt mình, Tần Duyệt cảm thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Cùng với chờ mất đi rồi mới sợ hãi không thôi, anh quyết định hảo hảo trân trọng con người trước mắt đã vì anh mà trả giá quá nhiều.
Nói ra đi, không cần chờ đến khi không kịp rồi mới hối.
Yêu đi, hắn đáng giá.
Phòng vẽ tranh.
Gió thổi mành che bên cửa sổ, bức màn màu trắng theo gió phiêu diêu, như tiên nữ dạo lên bài ca lơ đãng, đảo qua một bức họa đặt trên bàn.
Bức họa vừa mới phối màu vẽ vào sáng nay, sống động mà đẹp đẽ
Mặt trên là một con thiên nga màu xám bơi lội trên mặt hồ xanh lam, nó cúi thấp đầu, giống như sợ hãi đối mặt với người trên bờ kia, người đó đội vương miện, mang bảo kiếm, khuôn mặt anh tuấn, nụ cười mê người.
Thiên nga tự ti cúi thấp đầu, nhìn không thấy nụ cười thiện ý của hoàng tử, nhưng cũng không muốn bơi xa, cuối cùng làm thành một hình ảnh vừa khiến người ta đau lòng, lại ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.